Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp phương Tây ở Anh quốc

[MINH HUỆ 25-6-2018] Tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, hay còn gọi là Pháp Luân Công từ năm 2005. Thời điểm đó, tôi là một sinh viên trưởng thành đang học tại trường Bradford College, một thành phố nhỏ ở miền Bắc nước Anh. Sau khi bị mất việc làm, tôi quyết định quay trở lại trường học và ở chung nhà với các sinh viên chủ yếu là người Trung Quốc.

Một hôm, tôi thảo luận với một người bạn ở chung nhà về chủ đề cuộc sống. Tôi nói với cậu ta rằng tôi luôn luôn bị cuốn hút về những gì mà cơ thể con người có thể làm được. Tôi đã học võ thuật, tâm lý học, tư vấn và yoga để cải thiện tâm tính và nâng cao sức khỏe.

Sau đó, người bạn cùng nhà nói rằng một người bạn của cậu ta ở Trung Quốc tu luyện một môn khí công. Tôi không thực sự để tâm khi cậu ấy nói về người bạn của cậu nên chỉ im lặng trong khi cậu ấy nói.

Rồi cậu ấy kể với tôi rằng một người bạn khác của cậu có mẹ đang tu luyện Pháp Luân Công. Những chữ “Pháp Luân Công” như đã đánh thức sự chú ý của tôi.

Lúc đó, một người bạn cùng nhà khác đang ngồi học tại bàn trong khi chúng tôi nói chuyện, và tôi đang nằm trên giường của cậu ấy. Ngay lập tức, tôi ngồi dậy và tập trung tức thì vào những gì cậu đang nói. Quả thực là một trải nghiệm kỳ lạ, bởi trước đây chưa từng có điều gì có thể khiến tôi hết sức tập trung và tò mò đến thế.

Tôi nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện và đi vào phòng của mình để lên mạng Internet tìm hiểu “Pháp Luân Công.” Điều đầu tiên tôi tìm thấy là thông tin về cuộc bức hại khiến tôi chú ý nhiều hơn, bởi tôi luôn quan tâm đến những nhóm thiểu số bị bức hại.

Sau đó, khi tôi đến trung tâm thành phố của Leeds cùng với một cô bạn cùng nhà, thì một người đàn ông Trung Quốc đưa cho cô ấy một tờ rơi về Pháp Luân Công. Cô ấy chuyển tờ rơi sang cho tôi và nói: “Đây là điều cậu đang tìm kiếm, phải không?” Tôi nhanh chóng đi lại phía người đàn ông Trung Quốc, giơ tờ rơi lên cho anh ấy xem. Vì anh ta không biết tiếng Anh nên chỉ tay về nơi các học viên Pháp Luân Công khác đang tổ chức sự kiện giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp và nâng cao nhận thức về cuộc bức hại.

Khi tôi tiến đến cái bàn chứa đầy các tài liệu Pháp Luân Công, một phụ nữ trẻ bắt đầu nói với tôi về cuộc bức hại. Vì tôi quá bất ngờ khi tìm ra nơi này nên không thực sự chú ý đến những lời cô ấy nói. Tôi ký tên để giúp ngăn chặn cuộc bức hại và đứng lùi lại để xem các học viên đang thiền định.

Họ trông rất tĩnh tại, an hòa. Tôi nhớ đã nói với người bạn của tôi rằng: “Đây chính là điều tôi muốn làm.”

Và thế là tôi đắc Pháp.

Sư phụ đã cứu độ tôi

Tôi đã tạo ra chướng ngại cho tu luyện bản thân và cảm thấy mình cần phải viết bài chia sẻ này để quay trở lại đúng hướng. Tôi đã trượt ngã một đoạn khá dài từ xuất phát điểm tu luyện.

Tháng 12 năm 2005, tôi bị một tai nạn nghiêm trọng. Tôi vừa bước ra khỏi nhà hàng Trung Quốc bán thức ăn mang đi thì hai chiếc xe ô tô đụng vào nhau ở ngã tư. Một chiếc xe bẻ lái và tông vào cột đèn. Rồi chiếc cột đèn ngã đè lên đầu tôi và làm tôi bị gãy cột sống. Lúc đó, tôi không ý thức được gì, chỉ nhớ rằng mình vừa bước ra khỏi tiệm bán thức ăn, rồi ngã sóng xoài trên đường và một cảnh sát đang cúi xuống nhìn tôi.

Tôi bắt đầu ngồi dậy và thấy máu đang chảy xuống từ tai mình. Suy nghĩ đầu tiên của tôi là: “Việc này trông không tốt lắm.” Sau đó, tôi nằm trên mặt đất và nghĩ xem các học viên sẽ hành xử ra sao nếu họ gặp phải tình huống này. Tôi cố gắng nghĩ về các bài chia sẻ mà mình đã đọc trên trang web Minh Huệ.

Tôi nằm đó và phát chính niệm. Tôi nhớ rằng chính niệm của tôi về Đại Pháp và Sư phụ rất mạnh mẽ vào thời khắc đó. Và tôi chẳng hề lo lắng điều gì.

Việc này trở thành một cơ hội đặc biệt tốt để tôi giảng chân tướng cho mọi người, và nó cũng giúp việc giảng chân tướng trở nên đơn giản, thuận lợi hơn. Từ người cảnh sát tôi gặp đầu tiên ngay hiện trường vụ tai nạn, cho đến các nhân viên y tế trong xe cứu thương, các y bác sĩ, và những bệnh nhân khác trong bệnh viện, thảy đều muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Lúc đó tôi đang tham gia phát tờ rơi cho chương trình Thần Vận biểu diễn ở Birmingham, do đó một cách rất tự nhiên tôi nói với họ về Thần Vận và khuyến khích họ đi xem chương trình.

Tôi không cần phẫu thuật, nhưng phải nằm trên giường bệnh trong 6 ngày tiếp theo cho đến khi các bác sĩ đồng ý cho tôi xuất viện. Sau hai ngày, tôi rất muốn về nhà, nhưng một bác sĩ nói họ phải đợi một bác sĩ cao cấp hơn đến kiểm tra các kết quả quét ảnh của tôi, bởi họ lo ngại tôi có thể bị liệt. Điều này đã tác động tôi một thời gian, nhưng sau đó tôi minh bạch ra Sư phụ mới là người quyết định tương lai của tôi, chứ không phải là các bác sĩ.

Tôi chỉ muốn về nhà, nhưng lúc đó là đợt nghỉ lễ Giáng sinh, và có rất ít bác sĩ trực trong bệnh viện.

Các bệnh nhân khác cùng khu điều trị với tôi dường như chịu đựng vô vàn thống khổ và họ uống rất nhiều thuốc. Tôi nhớ mình chỉ trải nghiệm một cơn đau thực sự là co thắt dạ dày do tư thế nằm thẳng quá lâu. Tôi không cần uống thuốc giảm đau hoặc những loại thuốc khác mà bệnh viện cung cấp. Tôi chỉ cảm thấy buồn cho các bệnh nhân khác phải dùng quá nhiều các loại thuốc khác nhau với một số lượng lớn.

Sau vài ngày, người y tá thậm chí còn nói đùa rằng tôi có thể lấy hai viên thuốc mà chỉ phải trả tiền cho một viên thôi. Nhưng dĩ nhiên là tôi không cần, bởi tôi biết mình được Sư phụ bảo hộ.

Về đến nhà, tôi cố gắng hướng nội tại sao mình lại gặp phải tai nạn đó. Phải chăng đó là can nhiễu từ cựu thế lực muốn ngăn cản tôi trợ giúp quảng bá Thần Vận? Hay đó là các chấp trước của tôi bị chúng lợi dụng sơ hở để dùi vào? Có thể là cả hai!

Nhưng có một điều chắc chắn là tôi đã hoàn trả một món nợ nghiệp to lớn.

Lúc nhỏ, tôi từng đi săn bắn. Một hôm, tôi đi săn với một người bạn. Tôi đứng dưới gốc cây và thấy một chú chim bồ câu đang đậu trên cành cây trên cao – và tôi đã bắn nó.

Sau đó, tôi để ý thấy có một khối u hình thành bên dưới da ở phía sau chân phải của tôi.

Khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi nhớ lại chuyện chú chim bồ câu nọ và thường xuyên nghĩ về những điều sai trái mà mình đã mắc phải.

Sau vụ tai nạn, những ý nghĩ lặp lại đó đã không còn xuất hiện nữa, và khối u đã biến mất.

Tôi chưa bao giờ đi khám bác sĩ để chuẩn đoán khối u và chỉ có thể giả định rằng cái chết của chim bồ câu có liên quan đến sự phát triển của nó trên chân phải của tôi. Tôi đoán nó là khối u ác tính đến để sau này lấy mạng tôi, bởi tôi đã mắc nợ chú chim bồ câu. Bây giờ món nợ đã hoàn trả, vì thế khối u biến mất và những suy nghĩ vướng mắt về chú chim bồ câu đó cũng không còn nữa.

Sư phụ đã bảo hộ tôi khỏi bị tê liệt hoặc mất mạng trong vụ tai nạn đó. Tôi chỉ chịu đau một chút để hoàn trả một lượng nhỏ, trong khi Sư phụ đã gánh chịu phần lớn cho tôi.

Tôi chưa bao giờ thực sự bày tỏ lòng cảm ân của tôi đối với Sư phụ vì điều này, ngay cả khi tôi được gặp Ngài trực diện. Vì thế bây giờ tôi thực sự cần phải nói rằng: “Cảm tạ ơn cứu độ của Sư tôn.”

Nhưng tôi biết đó chỉ là ngôn ngữ của con người. Cách duy nhất mà tôi có thể thực sự bày tỏ lòng tôn kính đối với Sư phụ là tu luyện tinh tấn và cứu độ chúng sinh. Đó là những gì tôi nên làm.

Gặp gỡ Sư phụ

Một hôm, tôi được đề nghị phụ trách mảng an ninh cho cuộc họp của các đồng tu. Khi đến nơi, tôi được thông báo rằng Sư phụ có thể đến, vì thế chúng tôi càng phải cẩn trọng hơn.

Nếu làm nhiệm vụ canh gác ngay tại cửa phòng họp, thì tôi có thể nhìn thấy Sư phụ. Tôi tự hỏi vậy mình nên làm gì đây? Mình có nên bắt tay Ngài, như một cách chào hỏi lịch thiệp của người phương Tây hay không? Hay chấp tay hợp thập chào Sư phụ? Đây là khách sạn, và người thông thường có thể sẽ khó lý giải nếu họ thấy tôi làm như vậy.

Tôi rất quan tâm đến chuyện đó nên đã hỏi một đồng tu người Trung Quốc: “Tôi nên chào Sư phụ như thế nào? Tôi có nên bắt tay Ngài chăng?” và vị đồng tu đó đã trả lời tôi bằng câu hỏi: “Anh có tiến đến bắt tay Nữ Hoàng không?” Dĩ nhiên là tôi không bắt tay Nữ Hoàng bởi đó không phải hành vi đúng mực.

Tôi muốn làm một người chủ trì tốt cho cuộc gặp Sư phụ và mở cửa cho Ngài. Vì hơi vụng về nên tôi phải tập mở cửa vì lo rằng trong lúc mở cửa cho Sư phụ, khi bước qua thảm và tôi có thể va đầu của mình vào cửa kính hay thứ gì đó ngớ ngẩn khác.

Vì trên hành lang khách sạn có vài thứ cản đường, nên một đồng tu đề nghị tôi dời chúng đi. Sau đó tôi quay lại đảm trách nhiệm vụ an ninh và nhìn thấy Sư phụ ngay trước mặt mình. Ngài dường như di chuyển rất nhanh chóng, vào thời khắc tôi chấp hai tay hợp thập, Sư phụ đã đi qua và bước vào cửa phòng họp từ phía xa.

Sư phụ chuẩn bị rời đi sau khi cuộc họp kết thúc, tôi mở cửa cho Ngài và làm hợp thập. Tôi vô cùng bất ngờ khi Sư phụ chìa tay ra để bắt tay với tôi. Tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng khi tôi bắt tay Sư phụ, nhưng tôi biết đó là một trải nghiệm kỳ diệu.

Sau đó vợ tôi nói: “Anh không biết Sư phụ đã làm rất nhiều thứ cho anh trong các không gian khác.”

Ngay cả sau khi viết bài chia sẻ này, tôi có nghiệp bệnh nghiêm trọng, nhưng Sư phụ đã tịnh hóa cơ thể cho tôi.

Tôi cảm nhận rằng Sư phụ đã luôn luôn giúp tôi đề cao trong tu luyện, nhưng tôi vẫn chưa hoàn thành thệ nguyện của mình và vẫn chưa tu luyện tinh tấn. Tôi phải cải biến và cứu độ nhiều chúng sinh hơn hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/25/370201.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/26/170908.html

Đăng ngày 11-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share