Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 5-3-2018] Tôi là một bà mẹ đơn thân sống cùng con gái đã lập gia đình. Năm 2013, tôi đã giúp con gái và con rể mua một căn nhà và thậm chí đã chi trả một phần khoản vay cho chúng.
Trong thời gian một năm rưỡi sau khi con gái tôi sinh con, tôi đã sống chung với gia đình và mẹ chồng của cháu.
Đó là một quá trình tu luyện khó khăn để tôi thay đổi cách ứng xử với họ. Từ chỗ tỏ thái độ coi thường, tôi đã thay đổi để tôn trọng họ, và trở nên vị tha hơn.
Quãng thời gian đó, bà thông gia cũng thay đổi từ lúc không hiểu sao tôi lại tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, đến việc thuyết phục được 20 người trong gia đình bà thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cùng các tổ chức liên đới của nó. Bà cũng tham gia phát tài liệu giảng chân tướng trong thời gian rảnh rỗi.
Dưới đây tôi xin chia sẻ quá trình tu luyện của bản thân mình:
Từ bỏ chấp trước vào lợi ích cá nhân
Sau khi sinh con vào năm 2016, con gái tôi đã thuê một người giúp việc để hỗ trợ chăm sóc hai mẹ con cháu trong thời gian ở cữ.
Bà thông gia sống cách nhà chúng tôi khoảng 10 phút đi bộ, và thường đến nhà chúng tôi mỗi ngày để giúp đỡ việc nhà. Một ngày nọ, tôi nghe bà ấy nói với người giúp việc rằng vợ chồng bà ấy sẽ dành ra 30.000 Nhân dân tệ để đi du lịch Hồng Kông.
Ngay lập tức, tôi cảm thấy khó chịu và nghĩ: “Bà nói không có tiền để giúp con trai mua nhà hay trả nợ vay, nhưng lại dành đến 30.000 tệ cho chuyến đi. Nếu bà đưa số tiền đó cho bọn trẻ, thì tôi đã không phải bỏ ra quá nhiều tiền như vậy.”
Càng nghĩ tôi lại càng giận dữ và bất bình với bà ấy.
Trước đó tôi đã khuyên con gái mình không nên tức giận với mẹ chồng khi bà ấy không cho chúng tiền để trả tiền mua nhà. Thậm chí, tôi còn nói rằng có lẽ bố mẹ chồng con thực sự không có tiền vì họ đều đã nghỉ hưu.
Sư phụ giảng:
“…Chư vị thực sự có thể coi bản thân là một người tu luyện, chư vị gặp phải sự tình gì – rắc rối gì, việc khiến chư vị trong lòng không vui nào, bất kể trên bề mặt chư vị đúng hay không, chư vị đều phải tìm xem nguyên nhân của bản thân.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội Bắc Mỹ lần đầu”)
Sư phụ cũng giảng:
“Tuy nhiên thường khi mâu thuẫn đến, [nếu] chẳng làm kích động đến tâm linh người ta, [thì] không đáng kể, không tác dụng, không đề cao được.” (Chuyển Pháp Luân)
Tôi hướng nội và suy nghĩ: “Tại sao tôi cảm thấy không thoải mái? Lý do đằng sau đó là gì? Ồ, đó chính là do tâm chấp trước về lợi ích cá nhân của tôi rất mạnh mẽ. Trong đó cũng có cả tâm oán hận, tức giận và bất bình.”
Ban đầu, tôi đã nghĩ mình không có chấp trước về tiền bạc. Nhưng khi chấp trước này nổi lên, tôi phải loại bỏ nó.
Tôi nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, con đã sai. Chấp trước về lợi ích cá nhân không phải là của bản thân con. Con không muốn nó. Con sẽ buông bỏ nó. Xin Sư phụ hãy giúp con.”
Tôi đã cảm thấy rất thoải mái ngay sau đó.
Để từ bỏ các chấp trước, tôi đã gia tăng số lần phát chính niệm.
Mặc dù chấp trước về lợi ích cá nhân đôi khi vẫn nổi lên trong suy nghĩ, rằng tôi có gia đình cần phải chi trả nhiều thứ, nhưng tôi sẽ nhanh chóng để tâm và loại bỏ nó.
Bây giờ, tôi không còn chú trọng đến những lợi ích bản thân trong xã hội người thường.
Đặt người khác lên trên bản thân mình
Sự chuyển biến về tâm tính của tôi gặp nhiều trở ngại khi tôi và bà thông gia thay phiên nhau chăm sóc em bé.
Đôi khi, bà ấy nói rằng cảm thấy không khỏe nên cần nghỉ ngơi từ một đến hai tháng. Lần khác, bà ấy lại nói sắp sửa đi du lịch và muốn được nghỉ ở nhà vào ngày cuối tuần. Thêm vào đó, con gái tôi đột nhiên tức giận với tôi trong khi tôi đang rất mệt mỏi.
Có lúc tôi có thể chịu đựng, nhưng đôi khi tôi lại không thể và phải nhẩm thuộc Pháp của Sư phụ:
“Nhẫn là chìa khóa của đề cao tâm tính. Nhẫn mà uất hận, ủy khuất, hay đẫm lệ là cái nhẫn của người thường với chấp trước vào tâm lo nghĩ, hoàn toàn không hề nảy sinh uất hận, không cảm thấy ủy khuất thì mới là cái Nhẫn của người tu luyện.” (Thế nào là Nhẫn, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Cũng có lúc tôi xin Sư phụ giúp khi tôi nhẩm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân-Thiện-Nhẫn hảo!”
Mặc dù, tôi vẫn tiếp tục đi ra ngoài để giảng chân tướng và thuyết phục mọi người tam thoái nhưng tôi cảm thấy việc tu luyện cực kỳ khó khăn.
Từ việc đọc các bài chia sẻ kinh nghiệm trên Minh Huệ, tôi hiểu rằng tất cả các khổ nạn trong con đường tu luyện là do cựu thế lực an bài. Vì vậy, tôi xuất ra một niệm: Phủ nhận triệt để mọi an bài của cựu thế lực và chỉ đi theo con đường Chính Pháp do Sư phụ an bài.
Có lần, bà thông gia nói bà ấy bị tăng huyết áp và tôi nói rằng bà ấy sẽ ổn thôi và xuất một niệm mạnh mẽ: Tôi sẽ không để cựu thế lực can nhiễu tôi làm ba việc, và tôi chỉ làm theo sự an bài của Sư phụ.
Ngày hôm sau, khi đến nhà tôi, bà ấy nói rằng bà đã khỏe lại.
Từ đó trở đi, bà ấy đến đón cháu về nhà hàng sáng từ thứ Hai đến thứ Sáu và đưa trở lại nhà vào buổi tối. Điều này đã giúp tôi có thêm thời gian để làm ba việc. Năm 2017, tôi đã thuyết phục được 256 đến 400 người thoái Đảng mỗi tháng.
Trong thời gian khi tôi và bà thông gia thay phiên nhau chăm sóc cháu, tôi luôn yêu cầu bản thân mình phải “nghĩ cho người trước” mỗi khi gặp mâu thuẫn.
Mặc dù có kinh tế tốt hơn gia đình con rể nhưng tôi cố gắng không lên giọng khi nói chuyện và tôn trọng ý kiến của họ.
Khi sống hòa hợp với họ, tôi luôn hướng nội tìm bất cứ khi nào tôi phát hiện ra thiếu sót của bản thân.
Tôi nhanh chóng loại bỏ được chấp trước xem thường bà thông gia mỗi khi nhìn thấy phong cách lôi thôi của bà ấy. Tôi cũng loại bỏ được tính tự cao tự đại khi thấy bà ấy nói năng mạnh mẽ. Tôi cũng loại bỏ được tâm hiển thị khi nhìn thấy bà ấy khoe khoang bản thân, và tôi cũng loại bỏ sự ích kỷ của mình khi tôi nhìn thấy nó ở bà ấy.
Nếu tôi thấy bà ấy làm điều gì đó sai, tôi sẽ nói với bà ấy rằng mọi thứ đều ổn thôi và sau đó lặng lẽ sửa chữa sai lầm của bà ấy mà không nói cho con gái tôi biết.
Tôi biết rằng hết thảy những người giúp tôi đề cao tâm tính đều là tấm gương phản chiếu chấp trước của bản thân tôi; Tôi thực sự cảm ơn họ từ tận đáy lòng. Tôi cũng biết rằng mọi thứ chúng ta gặp và thực hiện trên con đường tu luyện sẽ giúp chúng ta viên mãn trong tương lai. Vì vậy, tôi phải xử lý tốt các mối quan hệ gia đình và thực tu bản thân.
Trong suốt quá trình tu luyện, tôi luôn hướng nội, thậm chí đã có lúc tôi phải bật khóc. Chỉ bằng cách thay đổi bản thân, luôn suy nghĩ và hành động như một đệ tử Đại Pháp, tôi mới có thể thể hiện uy đức của đệ tử Đại Pháp và cứu giúp những người xung quanh mình.
Khi đối xử với bà thông gia và gia đình của bà ấy, tôi luôn tự nhủ: “Mọi thứ đều phải dựa trên việc cứu người, những gì còn lại đều không quan trọng.”
Dần dần, tôi sống hòa hợp với họ. Khi thấy tôi ra ngoài để giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái Đảng và các tổ chức liên đới của nó, bà ấy luôn nhắc tôi phải cẩn thận.
Thậm chí, bà ấy còn thuyết phục 20 người thân trong gia đình thoái xuất khổi ĐCSTQ và phân phát tài liệu giảng chân tướng cho các hộ gia đình.
Hiện giờ, mỗi khi chồng bà ấy đến thăm nhà tôi, nếu thấy có đồ đạc bị hỏng hoặc cần phải thay thế, ông ấy sẽ chủ động mua hoặc sửa chữa chúng.
Là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, tôi sẽ trân trọng cơ duyên tu luyện này và làm tốt ba việc. Tôi cũng phải luôn lý trí thanh tỉnh để Sư phụ không phải lo lắng cho tôi thêm nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/5/362507.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/25/169160.html
Đăng ngày 9-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.