Bài viết của một học viên phương Tây ở Hoa Kỳ
[MINH HUỆ 16-6-2018] Tháng 4 năm 2000, tôi đã tham dự một khóa học chín ngày để xem video bài giảng của Pháp Luân Đại Pháp. Ngay ngày đầu tiên, tôi đã cảm thấy đây là chính Pháp, là cơ hội khó có được trong đời. Trong chín ngày đó, tôi có một cảm giác hưng phấn khó mô tả bằng lời.
Để đóng góp cho dịp kỷ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới năm nay, tôi muốn chia sẻ một trải nghiệm từ những ngày đầu tu luyện, sự việc vẫn còn sống động mãi trong ký ức của tôi cho đến hôm nay.
Tất cả người Mỹ đều có thể nhớ họ đã ở đâu vào thời điểm xảy ra vụ tấn công ngày 11 tháng 9 năm 2001. Khi ấy tôi đang luyện công cùng với một nữ học sinh trung học ngay trước trường của cô bé vào buổi sáng, đó là giờ học sinh đến trường. Mặc dù cô bé học sinh kia đã học năm cuối trung học còn tôi thì đã tốt nghiệp đại học, nhưng cả hai đều trông rất trẻ. Thậm chí có học sinh còn hỏi có phải chúng tôi là học sinh mới của trường không.
Vào những ngày đầu, có một vài học sinh đã đến trêu chọc, nhưng hầu hết họ đều tỏ ra tôn trọng và một số còn tò mò và nhận tài liệu mà chúng tôi trưng bày ở đó. Nhóm học sinh phụ trách tờ báo của trường cũng đã đến phỏng vấn chúng tôi.
Sáng ngày 11 tháng 9, sau khi chúng tôi luyện công xong, cô bé học sinh bảo tôi rằng cô sẽ không luyện công cùng tôi vào ngày hôm sau do phải đi thi; do vậy nếu muốn, tôi có thể luyện công ở đó một mình. Tôi nói với cô bé rằng có lẽ tôi sẽ làm như vậy.
Sau ngày hôm đó, tại nơi làm việc, tôi được biết về vụ tấn công khủng bố. Tôi bắt đầu lo lắng rằng luyện công một mình tại trường trung học vào ngày hôm sau không phải là một ý tưởng hay. Tôi lo rằng các học sinh có thể sẽ nổi giận và tấn công bất cứ thứ gì họ xem là của “nước ngoài.”
Lúc đó, tôi biết những ý nghĩ này của mình là không chính. Tôi biết sự bình hòa và từ bi của Pháp Luân Đại Pháp bao trùm vạn vật và là điều mà con người thế gian cần nhất. Nhưng tôi vẫn phải đấu tranh tư tưởng. Tôi đã hỏi một học viên khác liệu tôi có nên đi không. Không hiểu rõ nỗi sợ hãi của tôi, cô đã khuyến khích tôi nên đi và tôi đã đi.
Có lẽ đó là do tâm sợ hãi, mà sáng hôm đó tôi cảm thấy môi trường ở đó rất căng thẳng khi đứng luyện công trước trường. Có lúc, một học sinh đến tắt đài của tôi, lúc sau lại một cục đá nhỏ bay vào mặt tôi. Tôi mở mắt ra và buồn bã nhìn về hướng thủ phạm, đó là một cậu bé cao lớn trông không giống người có khuynh hướng bạo lực.
Chuyện kế tiếp xảy ra đã khích lệ tôi và nhắc tôi rằng mình đã làm đúng. Tôi nghe có tiếng chất vấn, nhưng sau đó tôi nghe thấy một giọng nói rất mạnh mẽ của một cô bé mười mấy tuổi: “Đừng như vậy. Bạn không biết việc cô ấy đang làm quan trọng thế nào đâu!”
Ngày hôm sau, cô bé học sinh kia quay trở lại và chúng tôi lại luyện công cùng nhau. Lần này tôi cảm thấy rất bình hòa.
Ngay khi vừa luyện xong bài công pháp thứ hai, tôi cảm thấy có một người đứng ngay trước mặt mình. Người này là một cậu bé gầy gò đeo một bộ râu giả. Khi tôi mở mắt ra, cậu ta đã cố gắng dọa tôi bằng những âm thanh gầm gừ đáng sợ và đưa đôi tay của mình về phía mặt tôi. Khi ấy tôi vẫn cảm thấy bình tĩnh và thậm chí còn không chớp mắt. Tôi chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu ta bằng một ánh nhìn từ bi. Có vẻ cậu ta đã bị đánh bại và bỏ đi.
Tôi nghe tiếng một cậu bé khác hô lên rằng: “Cậu thấy đấy?! Cô ấy không cử động chút nào cả!”
Ngay sau đó, cậu bé mà đã ném đá vào tôi hôm trước đi ngang qua. Cậu ta chân thành nhìn tôi và nói: “Em hứa sẽ không bao giờ hành động như vậy nữa.”
Chúng tôi tiếp tục luyện công cho đến khi thời tiết trở lạnh. Có một buổi sáng, tôi không thấy cô bé học sinh cấp ba đến luyện công, vì vậy tôi đã bước về phía cổng ra vào. Một vài học sinh đã mỉm cười với tôi như thể chúng biết tôi, và một người đã hỏi xem có phải tôi đang tìm cô bé học viên đó không. Chúng cho tôi biết rằng cô bé đã vào trong để thi rồi.
Tôi cảm ơn chúng và có cảm giác rằng môi trường ở đó đã tích cực và sáng sủa hơn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/16/369849.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/17/170797.html
Đăng ngày 7-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.