Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp trẻ tại Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 25-5-2018] Mục đích tôi viết bài viết này là để chia sẻ quá trình đi từ tu luyện bị động sang chủ động. Đây là một đột phá lớn của tôi. Hy vọng có thể giúp các học viên tinh tấn hơn.
Lúc còn rất nhỏ, bà nội đưa tôi đi cùng tới điểm học Pháp. Tôi nghe các học viên đọc Pháp và luyện công cùng họ. Khi họ nghe Sư phụ giảng Pháp, tôi cũng nghe theo. Tôi đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế.
Tôi biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt nhưng chưa bao giờ tu luyện nghiêm túc. Tôi chưa bao giờ chủ động học Pháp. Thường là khi các học viên đến nhà tôi học Pháp, vì mẹ nhắc nhở nên tôi miễn cưỡng tham gia cùng.
Khi học Pháp, tôi thấy mình minh bạch được nội hàm và cảm nhận được sự mỹ hảo của Đại Pháp. Nhưng tôi thấy mình chỉ là “trung sĩ”, vì khi không học Pháp tôi sẽ sa đà vào các trò chơi trực tuyến. Việc cha phản đối tôi tu luyện cũng là một lý do khác ngăn tôi quyết tâm học Pháp. Có khoảng thời gian, tôi trở nên lười biếng, điều này khiến mẹ tôi lo lắng. Nếu mẹ nhắc tôi học Pháp, tôi sẽ giận dữ và hành xử như thể là một người khác. Lúc đó, tôi không biết đây là can nhiễu.
Khi tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi có cơ hội đi du học. Mẹ tôi xúc động rơi nước mắt và nói rằng chính Sư phụ đã an bài cho tôi đi nước ngoài để có một môi trường học Pháp bớt áp lực hơn. Mẹ vui vì tôi sẽ không ở Trung Quốc đại lục nữa, và tôi sẽ có nhiều cơ hội để chứng thực Đại Pháp và tu bản thân hơn.
Ban đầu, tôi không được cấp visa và thấy rằng đó là vì tôi đã học Pháp không vững chắc. Tôi xin visa lại và được cho biết cần chờ nửa năm. Trong khoảng thời gian này, các học viên đã dành nhiều thời gian học Pháp cùng tôi. Sau đó, tôi ngộ ra rằng, nửa năm này là được Sư phụ an bài đặc biệt để tôi có thể học Pháp nhiều hơn.
Cuối cùng, tôi đã đặt chân tới một quốc gia bên ngoài Trung Quốc. Vì phải đối mặt với áp lực khi sống trong một môi trường mới và bài vở nhiều, tôi cảm thấy mất hy vọng, cô đơn và nảy sinh tâm sợ hãi. Tôi không còn nhiệt tình học Pháp nữa và ngày càng lười biếng.
Dần dần, tôi bị những thứ người thường phong bế. Ngày qua ngày, tôi truy cầu những thứ người thường và đầu não chứa đầy quan niệm. Về cơ bản, tôi đã tự nhốt mình trong cuộc sống người thường. Tôi thậm chí không cảm thấy tiếc về thời gian đã lãng phí.
Sau đó tôi trở lại Trung Quốc đại lục. Khi các học viên chia sẻ với tôi, tôi luôn tìm các lý cớ để che đậy việc thiếu tinh tấn của mình. Bất chấp những thiếu sót của tôi, các học viên vẫn rất từ bi khích lệ tôi học Pháp cùng họ. Trong quá trình, những vật chất bất hảo trong tư tưởng của tôi dần được tiêu trừ. Cuối cùng, vào năm 2017, tôi minh bạch được tại sao bản thân cần chủ động học Pháp, phát chính niệm và giảng chân tướng.
Mẹ tôi cũng động viên tôi bỏ chơi điện thoại di động và xem tivi. Tôi tự nhủ mình nên làm gì sau khi học Pháp xong. Mẹ tôi nói: “Hãy học Pháp nhiều hơn.” Tôi hỏi: “Sau đó thì sao mẹ?” Mẹ tôi bảo: “Hãy tiếp tục học Pháp.” Với tôi, làm được chuyện này dường như là không thể.
Vào buổi tối khi chúng tôi học Pháp cùng nhau ở một nhóm nhỏ, tôi chia sẻ trải nghiệm của mình và nêu ra câu hỏi. Sau đó, một học viên kể những câu chuyện về một học viên khác. Bà nói rằng thời gian chúng ta có bây giờ là được Sư phụ kéo dài, Ngài đã gánh chịu rất nhiều để cấp cho các đệ tử thêm cơ hội cứu độ chúng sinh. Những câu chuyện đó rất cảm động và tôi đã rơi lệ. Tôi thất vọng về chính mình và thấy rằng mình cần tu luyện tốt hơn để có thể cứu độ chúng sinh.
Vì vậy, tôi bắt đầu nghiêm khắc với chính mình. Tôi học Pháp vào thời gian đã định và đẩy lùi mọi thứ trở ngại. Khi cảm thấy mệt mỏi, tôi vẫn quyết tâm học Pháp. Sau một thời gian, nhiều tư tưởng bất hảo đã bị loại bỏ. Đại Pháp đã cấp cho tôi trí huệ để trừ bỏ đi những quan niệm người thường và giải quyết những vấn đề tồn đọng. Dần dần tôi biết cách hướng nội và quy chính lại những suy nghĩ và hành vi không đúng đắn.
Tôi thường thích nói với các học viên rằng môi trường ở ngoại quốc và con người ở đó tốt như thế nào. Thậm chí tôi còn nói rằng nếu có cơ hội, tôi sẽ không trở lại Trung Quốc vì hoàn cảnh ở đây không tốt và tâm tính con người thì kém. Nhưng một ngày tôi ngộ ra rằng nghĩ như vậy chính là đang truy cầu an nhàn. Chỉ khi có một hoàn cảnh phức tạp, người ta mới có nhiều cơ hội để đề cao tâm tính. Khi thực sự hướng nội tìm thiếu sót, tôi nhận ra rằng mình có tâm truy cầu yên ổn và niềm vui.
Tôi từng nghĩ rằng lý do mình không thể ngồi song bàn là vì chân tôi không được dài và mập. Kỳ thực đó là do tôi không muốn chịu khổ. Một lần trong khi học Pháp nhóm, tôi tình cờ thấy một bác gái cũng có khổ người giống tôi, chân ngắn và mập, nhưng bác đã ngồi song bàn không nhúc nhích để học Pháp và phát chính niệm khoảng 90 phút. Rồi sau khi học Pháp xong, bác từ từ bỏ chân xuống. Tôi nhận ra mọi người cũng bị đau khi ngồi song bàn. Khác biệt duy nhất là họ có thể chịu được đau trong khi tôi thì không thể. Điều này thật tệ!
Vì thế, từ đó trở đi, tôi cố gắng ngồi song bàn. Dù vô cùng đau đớn nhưng tôi vẫn kiên trì. Rồi đột nhiên, tôi cảm giác cứ như là một công tắc điện trên người được bật lên và một luồng nhiệt thông thấu toàn thân. Đó là một cảm giác rất dễ chịu. Tôi biết Sư phụ đang khích lệ mình đề cao.
Ngày hôm sau, trong khi luyện công, tôi cảm thấy thân thể nhẹ bẫng. Thân thể như là đang bồng bềnh trong không khí, một trải nghiệm rất tuyệt diệu. Tôi biết đây là một lần khích lệ nữa của Sư phụ. Tôi thực sự cảm kích. Đại Pháp quả là siêu thường. Nếu tôi không nắm bắt cơ hội này để tu tốt hơn và tiếp tục lãng phí thời gian với cuộc sống người thường thì sẽ quá đáng buồn.
Tôi thấy hổ thẹn vì là một đệ tử mà bản thân không thể chiểu theo yêu cầu Sư phụ. Nhưng thật may là cuối cùng tôi đã tỉnh ngộ và nhận ra những sai lầm của mình. Tôi đã lãng phí nhiều thời gian, nhưng Sư phụ không bỏ rơi tôi. Những cơ hội ban cho tôi là trân quý và tôi vô cùng cảm kích.
Con xin tạ ơn Sư tôn từ bi vĩ đại!
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/25/367975.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/2/170629.html
Đăng ngày 9-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.