Bài viết của một học viên người Anh
[MINH HUỆ 10-06-2018] Tôi là một học viên người Anh.
Do công việc tôi đã tới sống ở Hồng kông từ năm 1995. Tôi có khoảng 10 năm hay qua lại công tác ở Trung Quốc, nhưng thường xuyên trở về Hồng Kông, do đó tôi đã sống ở đây khi nước Anh đang nắm quyền kiểm soát. Từ năm 1997, Hồng Kông chuyển giao về Trung Quốc đến năm 2018 đã được hơn 21 năm. Tôi đã sống ở đây 17 năm sau giai đoạn chuyển giao.
Tôi bắt đầu tu luyện từ năm 2010, hai năm sau khi vợ tôi, vốn là người Trung Quốc, bắt đầu tu luyện, nhưng chúng tôi biết rằng Sư phụ đã chăm sóc cho chúng tôi từ rất lâu trước đó.
Do cuộc khủng hoảng tài chính Châu Á và dịch SARS, Công ty tư vấn của tôi bị thua lỗ, do vậy tôi đóng cửa Công ty vào năm 2003. Vào lúc đó, chúng tôi đang nghĩ đến việc rời tới Thái Lan, nhưng người chủ căn hộ muốn bán nhà và chào chúng tôi với giá rất thấp. Do vậy chúng tôi đã mua nhà và ở lại Hồng Kông. Đó là một nơi lý tưởng gần Quảng trường Thời đại. Ngẫm lại, nó là một quyết định làm thay đổi cuộc đời.
Khi tôi bắt đầu tu luyện, tôi đang làm việc cho một dự án EU ở Kosovo. Khi quay trở về Hồng Kông vào năm 2011, chúng tôi phát hiện ra Hồng Kông có tờ báo giấy Thời báo Đại Kỷ Nguyên – tiếng Anh, do đó tôi liền làm việc cho tờ báo Đại Kỷ Nguyên – tiếng Anh.
Điểm giảng chân tướng
Tháng 6 năm 2012, một tổ chức của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) – Hiệp hội Thanh niên Ái quốc ở Hồng Kông, gọi tắt là Hội Thanh Quan, bắt đầu tập trung công kích các điểm giảng chân tướng Pháp Luân Công của chúng tôi.
Một lần, tôi tới điểm giảng chân tướng ở sườn núi Hồng. Hội Thanh Quan bật loa công suất lớn, âm lượng cực cao. Khi tôi đề nghị viên cảnh sát yêu cầu họ giảm âm lượng của loa, anh ấy trước tiên là ghi lại những thông tin trên chứng minh thư của tôi. Hai tuần sau, tôi nhận được một lá thư doạ nạt từ Hội Thanh Quan, sử dụng tên đầy đủ trên chứng minh thư của tôi. Hôm đó, tôi cảm thấy Hồng Kông đã bị thế lực đỏ đen tiêm nhiễm.
Người dân ở Hồng Kông không tin rằng có một mối liên hệ như vậy cho tới khi họ chứng kiến những gì đã diễn ra trong phong trào ô dù. Sau đó họ nhận ra rằng Hồng Kông đã bị chính quyền đỏ ĐCSTQ thâm nhập sâu ở mức độ nghiêm trọng.
Trong thời gian đỉnh điểm của chiến dịch mà Đảng Cộng sản nhắm tới việc đẩy chúng tôi ra khỏi đường phố của Hồng Kông, đối đầu diễn ra không ngừng. Tôi tham gia điểm giảng chân tướng gần Sogo ở Vịnh Causeway.
Một ngày khi Hội Thanh Quan treo các băng rôn của họ che kín các băng rôn của chúng tôi và sự việc lên đến đỉnh điểm, tôi đang luyện công cùng một vài học viên khác gần khu vực xung đột. Một trong các thủ lĩnh của Hội Thanh Quan đã nhảy bổ vào tôi, như thể anh ta sắp tấn công tôi. Tôi theo bản năng lập tức ở tư thế phòng vệ (điều này cho thấy tôi có tâm tranh đấu) nhưng tôi chưa động đến anh ta. Người thanh niên đó đã dối trá với cảnh sát rằng tôi đã đánh anh ta và ngay lập tức tôi bị đưa tới đồn cảnh sát. Trên đường đi, tôi một mực giảng chân tướng cho các cảnh sát trên xe.
Họ đưa tôi vào phòng thẩm vấn và giữ tôi ở đó trong vài giờ. Một lần khi cửa mở, tôi thấy một thủ lĩnh Hội Thanh Quan đang đi lại trong khu vực giới cấm của đồn cảnh sát như thể đây là căn cứ của anh ta.
Tôi được thả ra vào lúc nửa đêm, nhưng hàng tháng phải về cục cảnh sát báo danh. Có một lần báo danh, họ bắt tôi phải đợi thời gian rất lâu, tôi liền luyện động công một tiếng trong khu vực trống trước bàn công chúng báo án của cảnh sát. Trước khi hồ sơ kiện được rút lại, tôi đã báo danh ba lần, mỗi lần tôi đều giảng chân tướng cho cảnh sát thẩm vấn. Vào lần báo danh cuối cùng, người cảnh sát rõ ràng đã xúc động khi tôi giảng chân tướng. Sự kiện này đối với tôi cũng là một sự giáo huấn, hiện tâm tranh đấu của tôi đã kiềm chế được nhiều rồi.
Mặc dù kể từ năm 2014, Hội Thanh Quan giảm thiểu các cuộc công kích trực tiếp, đổi thành ở bên cạnh quấy nhiễu chúng tôi, mỗi lần chúng tôi tổ chức diễu hành tập thể phản bức hại, bọn họ liền ở ngay bên cạnh dùng loa công suất lớn phát tuyên truyền chống lại Pháp Luân Công. Cảnh sát chỉ đứng xem nhưng thường không làm gì để giảm mức ồn ngay cả khi chúng tôi khiếu nại.
Tại mỗi lần diễu hành như vậy, họ chở trên xe buýt những người biểu tình của Hội Thanh Quan đến từ Quảng Đông và vùng lãnh thổ mới, mang theo gián điệp để chụp ảnh và quay phim các học viên diễu hành. Tôi không quan tâm đến việc họ chụp hình mình, vì tất cả họ đều biết tôi. Tôi thích Trung Quốc nhưng đã không còn đến đó kể từ năm 2008.
Mỗi năm ở Hồng Kông đều có hơn 10 cuộc diễu hành phản bức hại và tôi đều cố gắng tham gia, bởi vì tôi thấy các học viên Đài Loan và những nước khác đã vượt ngàn dặm gian truân tới đây chứng thực Pháp.
Trong lúc diễu hành, tôi đặc biệt chú ý đến những biểu hiện tò mò của người phương Tây và thường tặng họ những tờ rơi chân tướng bằng tiếng Anh. Có cơ hội, tôi dành chút thời gian để trao đổi với họ đôi câu. Tôi cũng giảng chân tướng cho các cảnh sát đi theo cuộc diễu hành nếu họ lắng nghe. Có cảnh sát cảm thấy rất hứng thú về hình thế chính trị ở Trung Quốc Đại Lục.
Tham gia hạng mục truyền thông
Năm 2011, tôi bắt đầu chụp ảnh thi đấu thể dục thể thao, về sau có đoàn thể dục thuê tôi làm nhiếp ảnh gia cho họ. Tôi lấy thân phận là ký giả của Thời báo Đại Kỷ Nguyên để làm việc cho họ, họ trả tiền có thể trực tiếp ủng hộ cho Đại Kỷ Nguyên.
Khoảng một năm trước đây, người phụ trách mảng biên tập tin tức kinh tế của Thời báo Đại Kỷ Nguyên tiếng Trung muốn tôi chạy đi chụp một ít ảnh tin tức hội nghị. Một số Công ty ở Trung Quốc Đại lục không cho các phóng viên địa phương chúng tôi tham dự. Tôi đã xoay sở để tham gia vào nhiều sự kiện này và hiện giờ tôi nhận được nhiều lời mời từ một loạt các công ty Hồng Kông và một số công ty Trung Quốc.
Tôi cũng viết bài về các sự kiện giải trí. Các kênh truyền thông ở các sự kiện này khác với tại các hội thảo kinh doanh hay thể thao, vì vậy tôi có cơ hội được gặp nhiều người làm trong lĩnh vực truyền thông ở cả Hồng Kông và Trung Quốc. Tôi cố gắng giúp đỡ mọi người. Tôi cố gắng kiếm phòng quay hình để chụp ảnh và thu xếp các không gian phù hợp cho đoàn quay phim để dựng giá quay. Nếu họ nói tiếng Anh, tôi trao đổi danh thiếp với họ và giải thích về thời báo Đại Kỷ Nguyên và nếu có thể thì giảng chút chân tướng. Một số người nói với tôi rằng họ thích tờ báo của chúng tôi.
Một ngày trong khi đang thực hiện nhiệm vụ, tôi tới một quán cà phê nổi tiếng ở Pacific Place tại khu Admiralty của thành phố. Đó là một khu nhộn nhịp, và một thương gia Hồng Kông tới ngồi cùng bàn với tôi. Chúng tôi bắt đầu chuyện trò và tôi đề cập tới chủ đề Pháp Luân Công. Anh ấy đã rất quan tâm, nhưng anh ấy cũng không thể hiểu được tại sao anh ấy không tìm thấy điều gì trên các kênh truyền thông địa phương và quốc tế về Pháp Luân Công. Tôi đã giải thích lý do cho anh ấy. Tôi cũng nói với anh rằng nhiều người trên thế giới đã bị tẩy não bởi những tuyên truyền của Trung Quốc. Anh ấy trả lời: “Tôi cũng đã bị tẩy não bởi các tuyên truyền của Trung Quốc nhưng hôm nay tôi đã biết được sự thật.”
Năm ngoái, tôi tham gia Câu lạc bộ phóng viên nước ngoài (FCC) với tư cách là một ký giả. Chẳng bao lâu tôi phát hiện ra rằng những cuốn Đại Kỷ Nguyên mà tôi mang theo hàng tuần không còn trên quầy báo. Tôi hỏi lễ tân và được biết rằng Ban quản lý câu lạc bộ đã loại Đại Kỷ Nguyên ra khỏi danh mục của mình. Tôi liên lạc với Ban quản lý và nói với người lễ tân: “Không phải ai cũng thích tờ báo của chúng tôi, nhưng nếu FCC kiểm duyệt báo chí thì điều đó là không đúng.” Một vài tuần sau, tờ báo được bày trở lại trên quầy báo.
Chuyện xấu biến thành chuyện tốt
Tôi vẫn không thể ngồi song bàn khi luyện bài công pháp số năm. Trước khi tôi trở thành một học viên, tôi đã từng phẫu thuật thay khớp hông đùi bên phải. Nó hoạt động tốt, nhưng tôi luôn luôn lo sợ rằng nếu tôi đè chân quá sức, nó có thể bị trật khớp. Một năm trước đây, tôi đã khắc phục tâm sợ hãi này, lúc ngồi song bàn đã có chút tiến bộ. Nhưng khớp hông bên phải dường như uốn cong đến một góc độ nhất định liền khoá chặt lại, cũng không thể uốn cong thêm chút nào nữa.
Một vài tuần trước sau khi phân phát báo giấy tiếng Anh ở Stanley, tôi cần đến một cuộc hẹn. Tôi nhìn thấy xe bus mà tôi cần lên đi tới rồi, nhưng tôi vẫn còn cách trạm xe bus 50 mét. Tôi chạy nhanh hết sức có thể dọc theo bức tường, vì mọi người đang đứng ở bến xe dọc theo mép vệ đường. Đột nhiên, một ai đó bước lùi lại phía tường, ngay trên đường chạy của tôi. Để tránh va phải anh ấy, tất cả những gì tôi có thể làm là đâm vào tường. Tôi ngã sang một bên, chống tay đỡ khi ngã nhưng lại đập mạnh hông bên phải xuống vệ đường. Niệm đầu của tôi là: “Không sao cả, Pháp Luân Đại Pháp hảo”. Tôi đứng lên phát hiện không việc gì.
Kể từ đó, lúc tôi ngồi đả toạ cảm giác chỗ khớp hông phải bị khoá dường như đã được mở ra. Bây giờ tôi có thể ngồi song bàn. Khi tôi kể chuyện đã xảy ra với vợ tôi, cô ấy nói rằng đó là bởi vì tại thời điểm đó tôi đã chiểu theo nguyên lý của Đại Pháp, chấp nhận bị đau thay vì để người khác đau, do đó Sư phụ đã bảo vệ tôi và một “chuyện xấu” đã hoá giải thành một chuyện tốt.
Tạ ơn Sư phụ.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/6/10/368637.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/12/170739.html
Đăng ngày 6-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.