Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 22-05-2018] Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, là giáo viên giảng dạy tại một trường cấp 2. Tôi bị báo cảnh sát vì nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp vào mùa thu năm 2007. Nhà trường yêu cầu tôi viết tuyên bố ngừng tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Họ cũng hứa sẽ đưa tôi lên hệ công chức chính thức nếu tôi từ bỏ tu luyện Đại Pháp. Tôi đã không hợp tác với họ và từ chối mọi cám dỗ. Do đó, trường học đã không cho phép tôi tiếp xúc với học sinh mà chuyển tôi sang bộ phận hậu cần.

Tiêu trừ nghiệp lực

Khi tôi còn nhỏ, tôi bị ngã và bị thương ở đầu, do đó tôi có chút ngốc ngếch. Mẹ tôi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1994. Trong năm học cấp ba của tôi ở trường trung học, bố tôi đi họp phụ huynh và được thông báo là tôi không vào được trường đại học nào.

Trước các kỳ thi, tôi đã học Pháp tới tận đêm khuya. Kết quả là tôi đã vượt qua các kỳ thi và được nhận vào một trường đại học tốt. Sư phụ Lý (nhà sáng lập Pháp Luân Đại Pháp) đã khai mở trí huệ cho tôi.

Tôi đã trải qua một đợt tiêu nghiệp vào năm đó. Toàn bộ cơ thể tôi phát ban cực kỳ ngứa, khiến tôi rất khó chịu khi tham gia thi tuyển sinh đại học.

Sau khi đỗ vào trường, tôi tham gia một khóa huấn luyện quân sự. Một ngày khi khóa huấn luyện sắp kết thúc tôi đã bị ngất. Nhà trường cho tôi nghỉ vài ngày về nhà để nghỉ ngơi. Khi tôi về nhà, mẹ tôi đã phải cởi tất và quần của tôi vì chúng dính chặt vào cơ thể tôi.

Ở nhà, tôi nghe các bài giảng của Sư phụ Lý. Sau khi học “Bài giảng Pháp Luân Đại Pháp ở Sydney” và “ Bài giảng Pháp Luân Đại Pháp tại Mỹ quốc” tôi đã có được thể ngộ sâu sắc về những nguyên lý mà Sư phụ giảng liên quan đến nghiệp bệnh.

Toàn thân tôi sưng vù và tôi không mở nổi mắt. Mẹ tôi hỏi tôi: “Con có phải là một học viên không?” Tôi đáp: “Con là một học viên.” Mẹ nói: “Đó chính là điều mà con cần nói!” Đêm đó, tôi đã vượt qua nhiều đợt tiêu nghiệp mà không dùng đến một viên thuốc.

Chiểu theo các nguyên lý của Đại Pháp

Sau khi tốt nghiệp đại học, Hiệu trưởng các trường ở các thành phố lớn đã tới trường chúng tôi để tuyển chọn giáo viên. Một người bạn cùng lớp và tôi đều quan tâm đến một trường, nhưng trường chỉ có một vị trí. Tôi tự mình rút lui, do đó bạn cùng lớp tôi đã được nhận vào làm.

Hiệu trưởng trường này đã giới thiệu tôi cho Hiệu trưởng của một trường khác, nhưng tôi nói với ông ấy lần nữa rằng tôi muốn làm ở trường của ông hơn. Ông ấy đã xem xét và tôi đã được nhận vào trường của ông.

Sư phụ đã giảng:

“Cái gì của chư vị thì sẽ không mất, cái gì không của chư vị thì chư vị [dù có] tranh [giành] cũng không được.” (Trích Chuyển Pháp Luân)

Đầu năm học, mỗi lớp thu 40 Nhân dân tệ để mua sách và đó là phần thưởng thêm cho giáo viên chủ nhiệm. Với hơn 50 học sinh, con số tiền thưởng lên đến hơn 2000 Nhân dân tệ. Lúc đó, lương của tôi chỉ có 600 Nhân dân tệ một tháng.

Tôi là một học viên Đại Pháp và không thể lấy khoản tiền này. Nhưng giáo viên ở các lớp khác đều lấy khoản đó. Sau khi thảo luận việc này cùng mẹ, tôi quyết định để khoản tiền đó lại và trao nó cho các học sinh sau khi các em tốt nghiệp. Ba năm sau, tôi đã trả lại tiền và nói với các em rằng tôi không thể nhận nó bởi vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi bảo các em hãy nhớ “Pháp Luân Đại Pháp hảo! Chân – Thiện –Nhẫn hảo!”

Nhiều năm sau, có một phụ nữ nói với tôi rằng cô là mẹ của một học sinh cũ của tôi. Bản thân cô cũng là một giáo viên. Cô ngưỡng mộ cách mà tôi đã xử lý với cái gọi là “lệ phí mua sách” này và đã hiểu được Đại Pháp là tốt. Cô cũng thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.

Tôi thường dạy kèm cho các học sinh học lực yếu và không bao giờ lấy tiền. Khi có giảm giá học liệu cho học sinh, tôi đã dùng nó để hỗ trợ cho các học sinh nghèo.

Phá vỡ một cuộc họp phê bình

Khi tôi đang dạy ở lớp lớn vào năm 2007, nhà trường đã tổ chức một cuộc họp giữa những học sinh có kết quả học tập yếu và giáo viên của họ. Các giáo viên được yêu cầu nói về những thiếu sót của học sinh tại buổi họp.

“Cuộc họp này chẳng phải là để phê bình hay sao?” Tôi nghĩ rằng các em học sinh sẽ bị tổn thương sâu sắc. Tôi nên chiểu theo nguyên lý “Chân – Thiện – Nhẫn”. Chúng tôi nên nói chuyện riêng với từng em về vấn đề và điểm yếu của mỗi em.

Tại cuộc họp, tôi đã kể một câu chuyện về kỳ thi đại học của một cô gái: “Ban đầu cô giáo nói với bố cô rằng cô gái không thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học. Nhưng, nhờ chăm chỉ học tập, cô đã đỗ vào một trường đại học tốt và khiến cho giáo viên và bố mẹ đều bất ngờ! Cô gái đó hiện giờ đang đứng trước mặt các bạn. Tôi tin rằng miễn là các học sinh tự tin và chăm chỉ học tập, chuyện gì cũng có thể xảy ra.”

Khi kết quả kỳ thi đại học được niêm yết năm 2007, các học sinh mà tôi dạy đã đạt điểm cao nhất trong toàn vùng về môn đó. Nhà trường chưa bao giờ đạt được kết quả tốt như vậy trước đây. Sau khi học sinh tốt nghiệp, tôi đã đến nhà thăm các em, chúc mừng các em và kể cho các em nghe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, thuyết phục các em thoái ĐCSTQ.

Các học sinh đã quyết định đến gặp tôi

Sau khi làm việc ở bộ phận hậu cần, nhà trường bố trí cho tôi một văn phòng và giao cho tôi bán hàng. Nhiều học sinh vây quanh tôi sau giờ lên lớp và đòi tôi kể chuyện. Tôi đã kể các em nghe chân tướng về Đại Pháp. Khi Hiệu trưởng và Trưởng phòng phát hiện điều gì đang diễn ra, họ đã không cho phép học sinh đến văn phòng của tôi. Họ đưa một nhóm đi nhưng nhóm khác lại tới, và không thể ngăn cấm các học sinh.

Trong khi làm việc ở văn phòng hậu cần, tôi đã sử dụng thành thạo một phần mềm máy tính. Tuy nhiên, nhiều nhân viên bộ phận hậu cần của trường không thể sử dụng phần mềm này. Hiệu trưởng nhà trường đã bố trí tôi dạy cho Trưởng bộ phận hậu cần của các trường khác. Việc này đã cho tôi cơ hội giảng chân tướng về Đại Pháp và cuộc bức hại. Hầu hết mọi người đều thoái ĐCSTQ.

Tôi cũng tham gia vào việc tạo thư mục và phân loại trong thư viện. Nhiều sinh viên và sinh viên thực tập đến trợ giúp. Đây là cơ hội tốt để tôi nói với họ về Pháp Luân Đại Pháp.

Một lần khi các học sinh xếp hàng trong giờ học thể dục, một học sinh nhìn thấy tôi và chạy đến chỗ tôi, hô to: “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” Tôi nói: “Đúng rồi, hãy nhớ điều đó nhé!”

Thường cũng có những người mới tới từ bộ phận an ninh của nhà trường. Bất cứ khi nào có người mới đến, tôi sẽ gửi cho anh ấy sách và đĩa CD Đại Pháp.

Tôi có nhiều đồng nghiệp ở trường, trong đó có cả các đồng tu. Hơn 80% các đồng nghiệp của chúng tôi đã thoái ĐCSTQ.


Bản tiếng Hán: http: www.minghui.org/mh/articles/2018/3/31/363575.html

BảntiếngAnh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/8/170687.html

Đăng ngày 5-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share