Bài viết của Minh Nguyệt, một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Cát Lâm, Trung Quốc Đại Lục

[MINH HUỆ 14-04-2018] Qua đợt Tết năm 1996, thân thể tôi xuất hiện trạng thái khó chịu, ăn uống không trôi, sau lưng đau, cả ngày bắt người nhà đấm lưng, không thể ngồi lâu, không thể nằm lâu, sụt cân. Một người chưa từng đi bệnh viện như tôi, đi bệnh viện, chụp CDI, soi dạ dày, hoá nghiệm, chụp X quang, kiểm tra đủ các thể loại v.v…, kết quả là: viêm dạ dày, phần lớn dạ dày bị xói mòn, viêm tuyến tuỵ, viêm túi mật, viêm phế quản, viêm khớp, lá lách phù, thiếu máu, đau đầu kinh niên, thỉnh thoảng váng đầu…hơn mười nan bệnh.

Một vị bác sỹ trung niên nhìn giấy kiểm tra nói, cô bị ung thư dạ dày giai đoạn đầu, cô tính ra tuổi vẫn còn trẻ.

Sư phụ ban cho sinh mệnh mới

Bản thân tôi hiểu rõ, bệnh dạ dày này của tôi chữa không khỏi, lại thêm bệnh đau đầu kinh niên, viêm khớp nghiêm trọng, viêm phế quản, uống thuốc cả ngày, không thể làm việc gì, thật là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không linh, sống không bằng chết. Tiền tiết kiệm trong nhà cũng dùng hết. Trong lòng nghĩ, chết đi cho xong!

Chồng tôi cũng cảm thấy tình trạng của tôi không tốt, len lén rơi lệ.

Ngay tại lúc này, một người thân tặng tôi một quyển sách tên là “Pháp Luân Công”, nói xem thử xem, Trường Xuân có rất nhiều người mắc bệnh chữa không khỏi luyện công này đều khỏi hết rồi. Bản thân chị ý cũng đang luyện Pháp Luân Công. Thế là tôi chống đỡ thân thể nặng nề lên, bắt đầu xem cuốn sách này, một ngày xem một ít, một ngày xem một ít. Sau vài hôm, tôi đang xem thì ngủ gật mất, vừa tỉnh cảm giác thân thể có sức lực. Từ việc này tôi liền như chết đói chết khát đọc cuốn sách này, mở sách ra lấy đồ chặn lên, một bên xem một bên tập học các động tác.

Ôi, công này không giống với công mà tôi luyện trước đây, không chỉ dạy người ta luyện mỗi động tác, mà tu tâm là chủ yếu hơn. Dạy người ta làm người chiểu theo “Chân – Thiện – Nhẫn”, làm việc gì thì biết nghĩ cho người khác. Tôi minh bạch: nguồn gốc thân bệnh của tôi là bản thân tôi mấy chục năm qua tranh tranh đấu đấu, tự tư tự lợi, làm tổn thương người khác, làm hại người khác mà tạo nghiệp, bản thân còn tự hào cho mình là kẻ mạnh.

Tôi phát thệ tuân theo “Chân – Thiện – Nhẫn” làm người tốt. Sắc mặt tôi bắt đầu chuyển từ màu xám trắng sang hồng hào. Lại học luyện được một thời gian, tất cả các bệnh khó chịu trước đây đều biến mất, tôi khỏi rồi! Tôi nở nụ cười, nhảy nhót vui vẻ! Gặp ai liền khoe: Tôi luyện Pháp Luân Công khỏi hết bệnh rồi! Bạn cũng mau luyện đi! Thế là hàng xóm của tôi, hôm nay tới một người, mai tới một người, nhiều người đến cùng tôi luyện Pháp Luân Công.

Chồng thấy tôi khỏi rồi cũng cùng luyện công với tôi. Anh bị thoát vị đĩa đệm cột sống thắt lưng, hẹp ống sống thắt lưng, đứng hoặc đi đường đầu cúi sát hai đầu gối, sau khi luyện công lưng thẳng một cách thần kỳ. Đến năm 1999, ở nơi tôi sống, một huyện nhỏ có hơn trăm người luyện Pháp Luân Công.

Trẻ con hàng xóm đói, người lớn không có nhà, tôi cho cơm cho quần áo; mùa đông tuyết rơi, tôi chủ động quét sạch sân; nhà hàng xóm cần giúp đỡ, tôi liền tận sức giúp; trong công việc, lợi ích trước mắt không tranh không đấu, lấy khổ làm vui, xem việc của người khác đối đãi như việc của mình; lãnh đạo khác trong nhà máy thường muốn dùng tên của tôi để mượn tiền của công ăn uống, tôi đều nhẹ nhàng từ chối, quản lý nói chỉ có tôi là anh ta yên tâm nhất; với người thân hay quen biết, không tính toán được mất cá nhân, để cho người khác được thuận tiện, chịu khổ trước, giúp người làm vui, Pháp lý của Pháp Luân Công đã thay đổi hoàn toàn tôi. Người tiếp xúc với tôi nói: bạn thật là thiện lương, xử sự khoan dung, chân thành, cùng làm việc với bạn tâm tình vui vẻ. Tôi thường cười nói: Đây là Sư phụ của tôi dạy chúng tôi làm như thế! Tôi nói với họ, vì giữa người với người có quan hệ nhân duyên, được một món lợi thì thiếu một món nợ, không thể oan oan tương báo, cười một tiếng, lạc quan rộng rãi xử sự đối đãi với người, tâm tình vui vẻ, thân thể đương nhiên khoẻ mạnh, cũng sẽ đạt được sự tôn trọng và tín nhiệm của người khác đối với bạn.

Đương nhiên, làm người tu luyện là bất đồng, là có Sư phụ đang quản.

Ôi! Cậu làm phẫu thuật thẩm mỹ phải không?

Giữa tháng 5 năm ngoái, tôi dự đám cưới con trai của bạn học cũ. Bạn học tới không ít, mọi người đã nhiều năm rồi không gặp. Họ đều biết tôi tu luyện Pháp Luân Công. Lúc tôi bước tới đa phần là bạn học cùng lớp của tôi ngồi trước bàn, sáu, bảy bạn nhất tề kinh ngạc nói: “A! Trẻ đẹp quá!” “Ôi, cậu dùng mỹ phẩm gì vậy, mặt không có nếp nhăn này?” Một bạn nhẹ nhàng sờ mặt tôi, lại hỏi “Ôi, có phải cậu phẫu thuật thẩm mỹ không?” Tôi trả lời: “Hai mươi năm qua, tớ chưa bao giờ dùng mỹ phẩm. Người chân chính tu luyện Pháp Luân Công đều như vậy”. Có bạn nói: “Ôi, làn da cậu sao mà mịn màng thế? Ngũ quan của cậu đều thay đổi rồi, tớ cũng không dám nhận cậu rồi. Nhìn cậu giống người 20-30 tuổi thôi”. Kỳ thực, tôi đã gần 60 tuổi rồi.

Tôi nói với họ, Pháp Luân Công là Công Pháp tính mệnh song tu, Sư phụ của tôi giảng trong sách “Chuyển Pháp Luân”:

“Công pháp tính mệnh song tu, từ ngoài mà quan sát người ta cảm thấy như trẻ ra nhiều tuổi; cá nhân nhìn bề ngoài khác nhiều so với tuổi thực tế”.

Có bạn học ngành y, tỏ vẻ hoài nghi không tin, nhưng là sự việc thực tế, nhìn thấy được, sờ được. Tôi thật lòng nói với họ: thành kính niệm “Pháp Luân Đại Pháp Hảo, Chân Thiện Nhẫn Hảo” các bạn sẽ nhận được lợi ích vô cùng.

Có một bạn học cùng tới với tôi, cũng là hàng xóm của tôi, cùng lớn lên từ nhỏ, cô đau lòng hỏi tôi: “Cậu bị bắt giam bao nhiêu lần?” Tôi trả lời hai lần, cô nói” “Cậu chịu khổ rồi!” Tôi nói: “Đâu chỉ chịu khổ, chín phần chết một phần sống đấy! Tám năm trước, nếu các bạn gặp tôi ở trại giam, khẳng định các bạn không dám nhận tôi, toàn thân tôi bị thương, tôi bị năm cảnh sát trong đại đội Quốc bảo đánh vào mặt, đội trưởng đích thân dùng dùi cui điện dí, đều là điện nấu chín, khuôn mặt hỏng hết! Không làm khác, chính là vì tôi kiên định tín ngưỡng Chân – Thiện – Nhẫn, làm người tốt!” Cô nói, Chính phủ không cho luyện thì cậu đừng luyện! Hà tất chịu đựng tội này. Tôi nói: “Các cậu đều biết, tôi là vì gan, mật, dạ dày, lá lách, tuyến tuỵ, trái tim, đau đầu thần kinh mãn tính, hơn mười loại bệnh chữa lâu rồi không khỏi, thời khắc mấu chốt sắp mất đi sinh mạng mới học luyện Pháp Luân Công. Tu luyện không lâu, hơn mười loại bệnh không chữa mà tự khỏi, thành một người khoẻ mạnh, thành một người có ích cho xã hội. Hai mươi năm qua, tớ chưa bao giờ uống một viên thuốc. Công ty làm bảo hiểm y tế, người người đều tranh nhau làm trước, tớ không làm, tiết kiệm cho quốc gia biết bao nhiêu tiền thuốc? Tớ không những thân thể khoẻ mạnh mà tâm linh được tịnh hoá. Xét về vi mô, nếu gia tộc chúng ta mỗi một thành viên, gặp việc gì đều nghĩ cho đối phương trước, xem xem có thể làm tổn thương đối phương không, như thế chẳng phải quá tốt ư! Lại nói đến vĩ mô, cả đất nước, cả dân tộc, cả thế giới đều như thế, cái kia đáng là chuyện gì? Pháp Luân Công là Đại Pháp cao đức, đối với xã hội đối với nhân dân trăm lợi mà không có một hại!”

Tôi nói những điều này, các bạn học đều nghe, rất nhiều bạn không ngừng gật đầu.

Tôi dùng hết ngôn ngữ nhân loại cũng không thể biểu đạt được sự cảm ân đối với Sư tôn!

Cảm tạ sự từ bị cứu độ của Sư phụ! Cảm tạ Sư phụ đã ban cho con sinh mệnh thứ hai!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/13/364024.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/6/6/170675.html

Đăng ngày 5-7-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share