Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 06-04-2018] Giảng chân tướng và phơi bày cuộc bức hại các học viên Pháp Luân Công cũng là một phần trong tu luyện của mỗi học viên. Ban đầu tôi sợ nói về tín tâm của mình, nhưng cuối cùng tôi bắt đầu bớt căng thẳng, ngay cả khi đối mặt với việc bị bức hại. Tôi đã từng rất quan tâm đến số lượng cuộc gọi điện thoại mà mình đã thực hiện. Sau đó, tôi nhận ra rằng thậm chí một người chấp nhận chân tướng và thoái Đảng, cũng xứng đáng với nỗ lực của tôi. Thời gian qua đi, tôi đã đề cao lên nhiều.

Loại bỏ tâm sợ hãi

Lúc bắt đầu giảng chân tướng qua điện thoại, tôi cảm thấy bị áp lực rất lớn. Khi hướng nội, tôi nhận ra rằng mình ôm giữ tâm sợ hãi. Tôi lo lắng điện thoại của mình bị theo dõi và sẽ bị bắt. Đây có phải thực sự là tôi đang lo lắng hay không? – Tôi nghi ngờ điều đó.

Tôi là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, điều tôi làm là chân chính nhất tại nhân gian, tôi không có lý do để sợ. Sợ không phải là tôi!

Tôi đã phát chính niệm để loại bỏ mọi can nhiễu đến mình. Tôi đã học thuộc Luận ngữ. Hai vợ chồng tôi cùng nhau phát chính niệm để loại bỏ tất cả các nhân tố tà ác và can nhiễu từ không gian khác và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Sau khi chúng tôi loại bỏ tất cả can nhiễu, chúng tôi đã nhận thấy sự đề cao từ bên trong. Trong vòng hai giờ, chúng tôi đã giúp hơn 20 người thoái Đảng và các tổ chức liên đới.

Đôi khi, chỉ có một vài người sẽ lắng nghe chúng tôi và chấp nhận chân tướng về Đại Pháp. Nhưng cũng không sao, vì chúng tôi luôn học hỏi và liên tục đề cao.

Đầu năm nay, khi ra ngoài gọi điện thoại để giảng chân tướng về Đại Pháp, tôi bị theo dõi hai lần, vì vậy tôi lại bắt đầu lo lắng và không thể giúp nhiều người thoái Đảng.

Chúng tôi hướng nội và nhận ra rằng chúng tôi đã không tinh tấn học Pháp.

Sư phụ đã giảng,

“Tà ác không dám phản đối việc giảng rõ chân tướng và cứu độ chúng sinh, điểm then chốt là ở chỗ tâm thái khi làm công tác không có sơ hở cho chúng dùi vào . ” (“ Giảng Pháp tại Pháp hội Boston năm 2002” )

Chúng tôi đang hoàn thành lời thệ ước của mình và không đơn thuần tham gia vào việc của người thường. Ngoài ra, Sư phụ giảng cho chúng ta rằng đó không thật sự là con người phát động cuộc bức hại, đó là cựu thế lực. Nếu chúng ta học Pháp không tốt, chính niệm không đủ mạnh, chúng ta không thể thành trừ cựu thế lực và các nhân tố tà ác.

Tôi nhận ra rằng những gì đang xảy ra cũng giống như cách chúng ta đối đãi với bệnh tật. Gốc của bệnh thực sự là nghiệp. Các triệu chứng là phản ánh những gì khiến chúng ta mắc bệnh. Sư phụ đã giảng,

“Đệ tử chính niệm túc,

Sư hữu hồi thiên lực.”

(“Sư đồ ân” Hồng Ngâm II)

Dần dần, chấp trước sợ hãi của tôi suy yếu đi.

Không có gì xảy ra là ngẫu nhiên

Mùa hè đang đến gần, thời tiết ngày càng nóng. Vào tháng 7 và tháng 8, chúng tôi không thể ở trong xe trừ khi bật điều hòa. Tuy nhiên, để tiết kiệm tiền xăng, tôi mở cửa sổ.

Một lần, chúng tôi đỗ xe dọc theo bờ sông. Ngay từ đầu mọi việc diễn ra suôn sẻ. Trong vòng chưa đầy 10 phút, bốn người đã thoái ĐCSTQ. Bởi vì trong xe rất nóng, chồng tôi mở cửa sổ. Muỗi bay vào và cắn chúng tôi. Tôi không thể chịu nổi, nên đưa điện thoại cho chồng và bắt đầu gãi.

Ngày càng có nhiều muỗi bay vào trong xe, khiến tôi mất tập trung khi gọi điện thoại. Đột nhiên tôi nhận ra rằng cựu thế lực đã phái muỗi đến để ngăn tôi giảng chân tướng. Tôi bắt đầu phát chính niệm. Tôi khẳng định rằng dù bị cắn nặng đến mức nào đi chăng nữa, tôi chỉ tập trung vào giảng chân tướng và thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ. Thật tuyệt vời, vì sau khi ý niệm đó xuất lai, những con muỗi đã biến mất và tôi không còn bị ngứa. Mọi người ở đầu bên kia của điện thoại bắt đầu lắng nghe tôi.

Vào một dịp khác, khi cố gắng gặp chồng tôi ở một địa điểm đã hẹn, tôi không thể tìm thấy anh. Hóa ra là tôi đã hiểu lầm ý anh ấy và thực tế anh ấy đợi ở phía xa cuối con đường. Chúng tôi tranh luận trong hơn nửa giờ. Khi đó tôi nhận ra có gì đó không ổn. Chúng tôi là những học viên Pháp Luân Đại Pháp; không có gì xảy ra là ngẫu nhiên. Có nghĩa lý gì ngay cả khi tôi dành chiến thắng trong cuộc tranh cãi? Sự khác biệt giữa một học viên và một người không phải học viên là học viên cần phải hướng nội.

Sư phụ đã giảng,

“Tu luyện nhân
Tự trảo quá
Các chủng nhân tâm khứ đích đa
Đại quan tiểu quan biệt tưởng lạc
Đối đích thị tha
Thác đích thị ngã
Tranh thậm ma”

Tạm dịch:

Ai thị ai phi (ai đúng ai sai)

Người tu luyện
Tự tìm lỗi
Các loại nhân tâm phải bỏ nhiều
Quan ải lớn nhỏ chớ rớt lại
Cái đúng là họ
Cái sai là mình
Còn tranh gì nữa

(“Thùy thị, thùy phi” Hồng Ngâm III)

Chúng tôi nhận ra rằng chúng ta nên nắm lấy cơ hội này để loại bỏ chấp trước của mình. Chúng tôi quyết định ngừng tranh luận và cùng nhau nhẩm Luận ngữ.

Nếu chúng ta học Pháp không tốt, ít người muốn lắng nghe chúng ta, và càng ít người đồng ý thoái ĐCSTQ. Khi điều này xảy ra, tôi thường nghĩ: “À, hôm nay tôi học Pháp không tốt, có lẽ tôi nên dừng lại và tiếp tục vào lần khác.”

Chúng tôi chia sẻ tình huống này với các đồng tu và nhận ra rằng đó là những ý niệm bất hảo. Nếu chúng ta học Pháp không tốt, sau đó chúng ta có thể học bù. Nhưng, nếu chúng ta bỏ lỡ thời gian giảng chân tướng cho mọi người về Đại Pháp, cơ hội đó đã bị mất đi. Nếu chúng ta gặp vấn đề, chúng ta có thể nhẩm Luận ngữ và phát chính niệm.

Miễn là chúng tôi khích lệ lẫn nhau, không để bị ảnh hưởng bởi sự can nhiễu, không bị phân tâm, không chỉ tập trung vào kết quả, chỉ tập trung vào những gì chúng tôi cần phải làm, chúng tôi thường đạt được kết quả tốt hơn.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/4/6/363800.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/7/169616.html

Đăng ngày: 8-6-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share