Bài viết của Cảnh Hân, một học viên Pháp Luân Công tại Bắc Kinh

[MINH HUỆ 19-5-2018] Tôi lớn lên trong một gia đình nghèo ở một vùng nông thôn thuộc tỉnh Hà Bắc. Từ khi còn trẻ, tôi đã ước mơ có được một gia đình hạnh phúc. Thời đó, những đứa con gái trong vùng tôi ở hầu như không có cơ hội đến trường. Dựa vào những nỗ lực của bản thân và được sự hỗ trợ từ gia đình, tôi đã được đi học và tốt nghiệp cấp ba với điểm số xuất sắc. Tôi đã vào học tại một trường cao đẳng hệ tại chức sau khi vượt qua được bài kiểm tra đầu vào.

Sau khi tốt nghiệp, tôi đã tìm được việc làm và vài năm sau đã được chuyển đến Bắc Kinh. Từ một ngôi làng hẻo lánh chuyển đến thủ đô, cuối cùng tôi đã là một phần của xu thế xã hội. Tôi cảm thấy tự tin, hạnh phúc và nghĩ rằng đó là nỗ lực thay đổi cuộc đời của bản thân mình.

Mất sau khi được

Tôi đang còn trẻ và đầy khát vọng về một tương lai tươi sáng. Tôi tích lũy những gì đã có và mong ước có được tương lai tốt hơn nữa thông qua làm việc chăm chỉ. Tôi làm việc chăm chỉ và thường xuyên làm thêm giờ. Tôi đã giành được nhiều giải thưởng trong công việc và được lựa chọn làm nhân viên kiểu mẫu.

Tôi cũng tiếp tục nâng cao học vấn bằng việc tự học trong và sau giờ làm. Tôi đã tham gia một chương trình đào tạo cao cấp bằng hình thức tự nghiên cứu và nhận được bằng cử nhân. Tôi thường nghe những lời tán dương về công việc của mình, sự thành công trong học vấn, và cuộc sống ngoài xã hội. Tôi có niềm tin tuyệt đối về một tương lai tươi sáng. Tôi trẻ và xinh đẹp. Tôi đã luôn luôn mỉm cười.

Rất nhiều chàng trai theo đuổi tôi. Tôi đã nghĩ rằng với những điều hiện đang có trong cuộc sống, sẽ dễ dàng để tôi tìm được một người chồng tốt. Tôi đã rất ngây thơ khi nghĩ rằng mình có thể kiểm soát được vận mệnh của bản thân. Tôi đã kén chọn và cuối cùng kết hôn với một người đàn ông hứa yêu thương tôi mãi mãi.

Khi tôi đang cảm thấy tuyệt vời về bản thân, thì những điều tồi tệ lặng lẽ đến. Khi 27 tuổi, tôi thường xuyên bị ốm và sốt. Ban đầu tôi nghĩ rằng mình chỉ bị cảm lạnh thông thường và điều đó không nghiêm trọng lắm. Tôi không yêu cầu được nghỉ ốm hay đi gặp bác sỹ. Một lần khác, khi tôi bị sốt và ho suốt hơn một tháng, tôi đã tới bệnh viện để kiểm tra.

Bác sỹ đã nói với tôi rằng có một vài vết đen trong phổi và tôi cần phải nhập viện để điều trị. Sau hai tuần điều trị y tế với kháng sinh Penicillin, trong phổi của tôi vẫn còn những vết đen. Khi bác sỹ thấy tôi không bị sốt, họ đã cho tôi được xuất viện. Kể từ đó, tôi thường xuyên bị sốt.

Vào mùa đông năm 1994, bác sỹ chẩn đoán tôi bị ung thư phổi và yêu cầu tôi phải nhập viện để tiến hành phẫu thuật. Tôi đã rất sợ hãi! Năm đó, tôi chỉ mới ngoài 30 tuổi. Tôi đã phải nằm viện cho tới tận cận ngày Tết Âm lịch. Tại thời điểm đó, chỉ còn một vài bệnh nhân ở trong bệnh viện. Bác sỹ nói tôi trở về nhà ăn tết và sẽ sắp lịch phẫu thuật cho tôi ngay sau kỳ nghỉ tết.

Nhưng tôi nên về đâu bây giờ? Cha mẹ tôi ở tận tỉnh Hà Bắc xa xôi và tôi đã không nói về bệnh tình của mình vì sợ ông bà lo lắng. Chồng tôi đã để lại tôi một mình trong bệnh viện và trở về nhà bố mẹ của anh để đón năm mới. Ngày Tết đã cận kề mà tôi thì không có nơi nào để đi. Trong phòng ngủ tại nơi làm việc, tôi ngồi một mình cô đơn và khóc. Tôi cảm thấy vô cùng đau khổ với ý nghĩ rằng mình sắp chết. Nếu không nghĩ đến bố mẹ mình, thì tôi đã tự tử.

Kết quả xét nghiệm sinh thiết đã có sau kỳ nghỉ năm mới. May mắn thay, kết quả chẩn đoán đã kết luận tôi từ bị ung thư thành lao phế quản và tôi không cần phải phẫu thuật. Tôi đã điều trị tại khoa lao trong ba tháng. Vết đen trên phổi của tôi đã thay đổi. Bác sỹ nói rằng thùy phải bên dưới của tôi không hoạt động nhưng có sơ hóa.

Trong quá trình điều trị tại bệnh viện, tôi phát hiện mắc thêm một bệnh mới – viêm gan B mãn tính. Tôi bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng, mất ngủ và viêm dạ dày. Trừ bàn tay và bàn chân ra, toàn bộ cơ thể tôi đều có bệnh. Tôi đã uống rất nhiều thuốc và tiêm, cả thuốc đông y và tây y, nhưng nó không có tác dụng.

Tôi tin tưởng vào khoa học. Nhưng sau sáu năm điều trị, khoa học đã không chữa được các bệnh của tôi. Tôi đã mất hy vọng và cảm thấy dường như mình sắp chết. Tôi bị mất ngủ. Bác sỹ nói với tôi rằng, “ Cô không nên làm việc nữa. Với bệnh tật như thế này, cô nên chuẩn bị về hưu sớm đi.”

Liệu tôi có thể làm được gì? Tôi tập thể dục hàng ngày, đã thử vài môn khí công khác nhau, cầu khấn Thần Phật. Tuy nhiên, bất kể tôi cố gắng thế nào thì bệnh tình của tôi cũng không hề có dấu hiệu thuyên giảm. Chồng tôi đã ly dị tôi. Công ty đang trong giai đoạn tái cấu trúc và tôi nằm trong danh sách bị sa thải.

Mọi thứ mà tôi có được sau khi làm việc chăm chỉ đã tan thành mây khói. Giấc mơ về một tương lai tươi sáng đã biến mất. Tôi đã rơi vào khủng hoảng và tuyệt vọng cũng cực.

Nhà sáng lập Pháp Luân Công cứu vớt tôi từ địa ngục

Tháng 3 năm 1995, người y tá thường xuyên hỗ trợ việc điều trị đã giới thiệu Pháp Luân Công cho tôi. Khi tôi nghe thấy rằng đây là một công pháp tu luyện Phật gia nâng cao cả tâm lẫn thân, tôi đã muốn học ngay lập tức. Tôi đã đến một điểm luyện công địa phương vào ngay tối hôm đó.

Tại điểm luyện công, các học viên đã bật bài giảng Pháp của Sư phụ Lý tại Tế Nam cho mọi người cùng nghe. Sau khi nghe xong bài giảng Pháp của Sư phụ, sự đau khổ tuyệt vọng nhiều năm trong lòng tôi đã biến mất, và thay vào đó, tâm trí của tôi trở nên minh bạch và tôi cảm thấy vô cùng thoải mái. Tôi đã hiểu được rằng, những khổ nạn mà tôi phải chịu đựng là do nghiệp lực của mình gây nên và mục đích thật sự của đời người là trở về với bản ngã tiên thiên của mình.

Ngày hôm sau, tôi đến điểm luyện công để học các bài công pháp. Tôi cảm nhận được một trường năng lượng ấm áp bao quanh cơ thể và khí lạnh thoát ra từ những chỗ bị bệnh trên thân. Trên đường trở về nhà, tôi cảm nhận được một cảm giác vô cùng khoan khoái dễ chịu, một trạng thái mà trước đây tôi chưa từng trải qua. Điều này thật là vô cùng tuyệt diệu!

Hai ngày sau, tại điểm luyện công, một bạn đồng tu cho tôi mượn cuốn Chuyển Pháp Luân để đọc. Tại thời điểm đó, không có đủ sách để cung cấp cho mọi người nên mọi người phải truyền tay nhau để đọc. Tôi đã rơi nước mắt khi đọc cuốn sách, cuốn sách quá tuyệt vời! Tôi đã nhận ra rằng đây chính là điều mà tôi hằng tìm kiếm. Tôi muốn tu luyện Pháp Luân Đại Pháp! Tôi đã nghĩ rằng, thậm chí tôi có nhiều nghiệp lực và tôi có thể không viên mãn được, thì tôi vẫn muốn tu luyện. Tôi chỉ muốn tẩy tịnh bản thân trong Đại Pháp.

Một vài ngày sau, tôi có một giấc mơ rất sinh động: Tôi đang ở trong một thung lũng rất sâu và im ắng, và có một vài linh thể đang đứng cách đó không xa như thể đang canh chừng tôi vậy. Tôi vô cùng kinh hãi và thầm cầu xin Sư phụ: “Sư phụ, xin hãy cứu con!” Ngay lập tức, tôi cảm thấy một bàn tay vô cùng to lớn kéo tôi lên xuyên qua các lớp sương mù, bay thẳng lên cao, qua thời gian rất lâu, và cuối cùng tôi ý thức được bản thân đã bay đến một nền đất cứng ở trong một khu vực tràn đầy ánh sáng.

Khi tỉnh dậy, tôi thật sự cảm thấy rằng Sư phụ Lý đã vớt tôi ra khỏi địa ngục và tôi được tái sinh!

Lợi ích thu được từ luyện tập Pháp Luân Công

Sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, từ sâu thẳm trong tâm, tôi cảm thấy mình là người vô cùng may mắn và hạnh phúc. Nụ cười đã trở lại trên khuôn mặt. Cơ thể tôi đã trải qua những thay đổi to lớn. Tôi đã có thể ăn và ngủ bình thường, cơ thể nhẹ nhàng vô bệnh, một trạng thái giống như được miêu tả trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Trước khi tu luyện Pháp Luân Công, tôi không thể ăn uống gì được, bụng thường trướng lên và cảm thấy buồn nôn, và bị mất ngủ triền miên. Thuốc ngủ cũng không có tác dụng gì với tôi. Cơ thể tôi yếu đuối đến nỗi cảm thấy rất mệt khi leo thang bộ lên căn hộ của tôi ở tầng hai.

Sau khi phục hồi kỳ diệu khỏi mọi bệnh tật, tôi đã xin đi làm lại. Lúc đầu, người quản lý đã quan tâm và chỉ để cho tôi phải làm việc nửa ngày. Tôi đã rất cảm kích trước sự quan tâm này của người quản lý và muốn làm việc toàn thời gian sớm nhất có thể.

Rất nhanh, chỉ sau một thời gian ngắn luyện tập Pháp Luân Công, tôi đã quay lại làm việc toàn thời gian. Tôi nhớ rằng vào ngày đầu tiên quay trở lại công việc, người quản lý đã nói trước mặt toàn bộ đồng nghiệp của tôi: “Chào mừng cô quay trở lại”. Các đồng nghiệp đã bao quanh tôi bằng một tràng vỗ tay khen ngợi và tôi đã khóc. Tôi nói: “Cám ơn mọi người! Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại. Tôi vô cùng hạnh phúc khi tôi có thể làm việc trở lại!”

Là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã hành xử theo nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn của Đại Pháp. Tôi làm việc chăm chỉ và luôn luôn nghĩ cho người khác trước. Mỗi ngày tôi đều rất hạnh phúc. Theo cách đó, tôi đã làm việc chăm chỉ cho đến khi về hưu. Từ khi quay trở lại công việc, tôi chưa bao giờ nghỉ ốm. Tôi đã không bao giờ cần đến bệnh viện và cũng không phải uống bất kỳ một viên thuốc nào nữa.

Một lần, tôi ngẫu nhiên nhìn thấy bản tổng kết làm việc của đơn vị công tác. Tôi có thời gian làm việc trong năm nhiều nhất trong toàn bộ đơn vị. Tôi đã làm nhiều hơn 30 ngày làm việc thông thường trong một năm. Rất nhiều đồng nghiệp của tôi có con và nhờ tôi đổi ca khi con của họ bị ốm. Tôi rất vui lòng giúp đỡ. Tất cả các đồng nghiệp đã thấy được sự thay đổi thần kỳ của tôi sau khi tôi tu luyện Pháp Luân Công. Tất cả mọi người đều biết Pháp Luân Đại Pháp là tốt, và nhiều người trong số họ đã học Pháp Luân Công từ tôi.

Tôi gặp một bác sỹ, nguời đã từng bị xơ gan. Cô nói với tôi rằng cô cũng đã phục hồi nhờ tu luyện Pháp Luân Công. Tôi đã nói chuyện với cô ấy về bệnh gan và bệnh lao phổi của mình. Cô đã nói rằng, theo như y học hiện đại thì hai bệnh đó đều thuộc về những bệnh giai đoạn sau và sự phát triển của viêm gan mãn tính sẽ dẫn đến xơ gan và ung thư gan. Những bệnh nhân bị xơ hóa phổi về cơ bản có thể sống được trong 10 năm. Hơn hai thập niên đã trôi qua, và tôi vẫn hoàn toàn khỏe mạnh.

Có một điểm là, sau khi tôi trở nên khỏe mạnh, vài người đã khuyên tôi nên tái hôn dù tôi không hề có ý định đó. Thông qua học Pháp, tôi biết rằng mình nên để việc thuận theo tự nhiên và tôi không nên theo đuổi bất kỳ điều gì. Tuy thế, do mối quan hệ nhân duyên, tôi đã kết hôn với người chồng hiện tại.

Chồng tôi là một người có trái tim nhân hậu, có trách nhiệm với gia đình và là một người đàn ông thành đạt. Sau khi kết hôn, tôi đã chăm sóc người già và trẻ con trong gia đình anh ấy. Tôi yêu cầu bản thân theo tiêu chuẩn một người luyện công và đối xử với mọi người trong gia đình một cách tận tình chu đáo. Chúng tôi sống rất hòa thuận hạnh phúc, và bất kỳ một xung đột nào nào phát sinh đều có thể được xử lý một cách nhanh chóng. Hai mươi năm đã trôi qua và gia đình chúng tôi vẫn rất hòa thuận và hạnh phúc.

(Bài viết hưởng ứng “Kỷ niệm ngày Pháp Luân Đại Pháp” 2018 trên trang web Minh Huệ)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/19/365150.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/20/170474.html

Đăng ngày: 7-6-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản

Share