Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-5-2018] Tôi bắt đầu tu luyện vào tháng 5 năm 2005, và sau đó là hàng loạt những điều kỳ diệu đã xảy ra trong cuộc sống của tôi. Tôi biết phía sau sự kì diệu ấy chính là lòng từ bi vô hạn của Sư phụ Lý, nhà sáng lập Pháp Luân Công. Không lời nào có thể diễn tả được hết lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ.

Bước ngoặt

Tôi bắt đầu công việc thiết kế vào năm 1983 và sau nhiều năm làm việc chăm chỉ và cần mẫn, tôi đã sở hữu được một công ty riêng cùng với một gia đình hạnh phúc. Tuy nhiên mọi thứ bắt đầu đi xuống vào năm 1997.

Năm đó, tôi mua đất để xây văn phòng và một căn nhà mới. Vài ngày sau khi chuyển đến căn hộ mới, tôi đã bị té xuống giường và phải mất một lúc lâu mới đứng lên được. Chuyện này xảy ra vài ngày liên tiếp. Tôi đã gặp bác sĩ, nhưng cũng không giúp được gì. Bây giờ tôi biết mình đã bị ảnh hưởng khí độc formaldehyde vì đã ở quá lâu trong nhà trong khi thợ đang sơn nhà. Tôi bắt đầu đau tim, đau chân và đau lưng.

Tôi bắt đầu chuyển hướng sang các môn tu đạo. Tôi đến Đông Nam Á và nhờ một thầy tu làm lễ cho tôi. Sau đó, đầu tôi đau dữ dội và không gì có thể làm tôi bớt đau hơn. Cuối cùng một Đạo sỹ đã giúp tôi đuổi được một linh thể trong người và các cơn đau đã biến mất.

Một người bạn đến thăm sau khi tôi chuyển sang văn phòng mới và đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Anh ấy đưa cho tôi một cuốn Chuyển Pháp Luân và tôi đã đọc ngay sau đó. Mặc dù biết cuốn sách dạy điều đúng đắn, nhưng tôi vẫn không thể không hoài nghi và thậm chí có những lời bình luận bất kính về Sư phụ. Không lâu sau, con gái tôi ra đời và tôi chuyển ra hải ngoại sinh sống và đã quên hẳn Pháp Luân Đại Pháp.

Khổ nạn không dứt

Ở nước ngoài, trong một lần làm vườn, lưng của tôi đã bị thương. Sau khi quay về Trung Quốc, cổ và ngực cũng bắt đầu đau và sức khỏe thật sự trở nên tồi tệ. Trong khi tiếp tục điều trị y tế thì tôi vẫn làm mọi thứ để theo đuổi tiền tài và danh vọng khiến sức khỏe của tôi ngày càng trở nên trầm trọng hơn.

Vài năm qua, tôi đã mấy lần phải đi cấp cứu vì đau tim. Tôi cũng bị nhức đầu nghiêm trọng, những cơn đau lưng khiến tôi không cách nào đi đứng thẳng người, ngoài ra tôi còn bị gai xương đầu gối. Về sau bác sĩ chẩn đoán tôi đang dần bị teo não.

Nhiều lúc tôi đau đớn đến độ không thể ngủ được. Thỉnh thoảng, tôi lại bị lạnh đến mức run bần bật và phải dùng đến lò sưởi đến ổn định thân nhiệt.

Khi đau đớn, tôi lại đọc sách Chuyển Pháp Luân và nhờ đó tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Năng lượng bên trong thân thể đã lưu chuyển một cách nhanh chóng và Sư phụ tịnh hóa thân thể cho tôi. Tuy nhiên tôi vẫn tiếp tục tìm kiếm những phương thức điều trị y tế khác.

Khi đau, tôi cũng tập các bài công Pháp. Mặc dù biết Đại Pháp là tốt nhưng tôi vẫn không loại bỏ những chấp trước đối với Phật giáo và Đạo giáo; tôi vẫn tiếp tục dùng thuốc. Bây giờ tôi mới hiểu là tôi đang tự làm lãng phí thời gian của bản thân.

Một ngày khi tôi đang tiến hành liệu pháp xoa bóp, bác sĩ trị liệu nghi ngờ rằng tôi bị lao phổi. Tôi đến bệnh viện kiểm tra và quả đúng như thế. Tôi liên tục điều trị trong nhiều tháng và cuối cùng bác sĩ đã thông báo rằng tôi nên chuẩn bị cho việc hậu sự bởi việc điều trị đã không còn hi vọng nữa.

Tôi bị ám ảnh bởi các phương pháp điều trị và sẽ làm mọi thứ để được khỏe hơn. Suốt thời gian này tôi nhìn thấy những hạn chế của y học hiện đại cùng sự vô đạo đức và thiếu lương tâm của một số bác sĩ.

Tái sinh

Một buổi tối tháng 5 năm 2005, tôi thấy đau và lại nhanh chóng đến bệnh viên. Kết quả chụp X-quang cho thấy xương sống bị nhiễm trùng nặng đến nỗi chỗ nào cũng có lỗ hổng. Hôm sau, tôi chuyển đến một bệnh viện lớn hơn nhưng các bác sĩ cũng không thể làm được gì khác hơn. Các phương pháp điều trị làm cơ thể tôi yếu dần. Lúc đó tôi chẳng thể ăn ngủ được. Mỗi khi nằm xuống thì lại chóng mặt đến mức nôn mửa.

Vợ tôi cứ khóc mãi khi nghĩ đến việc phải nuôi con một mình. Một buổi sáng, tôi ngồi trên xe lăn trong bệnh viện và nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong thoáng chốc tôi cảm thấy thế gian này chẵng còn gì đáng lưu luyến nữa; vậy là tôi quyết định từ bỏ điều trị và chờ đợi cái chết.

Đêm đó tôi thấy bình yên và quyết định đi tắm trước khi chết. Sau đó tôi cảm thấy thư thái và chẳng bận tâm gì cả, tôi luyện vài động tác trong các bài công Pháp. Thân thể lập tức nhẹ nhõm. Tôi tập thêm vài động tác nữa, rồi sau đó lại tập nhiều hơn. Tôi cảm thấy hết sức tốt nên nghĩ dù thế nào mình cũng phải sống tiếp. Tôi thu gom đồ đạc và thuốc men rồi ngồi trên giường đợi trời sáng.

Tôi gọi ngay cho vợ và báo cô ấy rằng tôi muốn về nhà. Khi vợ tôi lái xe đến đón, tôi ném hết túi thuốc to đi và bước lên xe. Ngay khi vừa vứt túi thuốc đi thì tôi bắt đầu cảm thấy đói và bảo vợ đưa tôi đi ăn sáng. Sau cả chục ngày không ăn uống gì, hôm đó tôi đã ăn được một bát cháo to và vui vẻ về nhà. Đó là ngày 18 tháng 5 năm 2005, ngày tôi được tái sinh.

Kể từ đó tôi tập Pháp Luân Đại Pháp bất cứ khi nào có thể. Cứ mỗi buổi sáng, tôi lại đi tiêu chảy và ban đêm tôi ra mồ hôi nhiều đến mức phải thay cả chục bộ đồ và mồ hôi có mùi rất kinh khủng. Ba ngày sau, tôi không còn hoa mắt mỗi khi nằm xuống. Sau một tuần tôi đi làm lại. Hai tuần sau, tôi có thể làm việc ngoài trời và giám sát các dự án xây dựng.

Một hôm, tôi ở công trường và nhìn thấy một tảng đá gần 100 kg sát lối đi. Tôi muốn di chuyển nó sang bên cạnh, nhưng lại không tìm được công nhân nào giúp, vậy là tôi ngồi xổm xuống, hai tay ôm tảng đá và dùng hết sức đẩy nó sang một bên. Tôi đột nhiên nhớ ra là, chỉ mới trước đó hai tuần thôi, tôi còn đang nằm trên cáng và chờ chết. Không lời nào có thể diễn tả hết lòng cảm kích của tôi với Sư phụ và rất kinh ngạc trước quyền năng của Đại Pháp.

Tôi trở thành một học viên tinh tấn. Tôi học tất cả các bài công Pháp và thông qua luyện tập, tôi đã trở nên hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi tràn đầy phấn chấn.

thiên mục của vợ tôi đã mở khi cô ấy 17 tuổi nhưng về sau thì bị đóng lại. Sau khi tôi trở thành đệ tử Đại Pháp, cô ấy lại nhìn thấy được qua thiên mục. Quá trình thiên mục khai mở hoàn toàn giống với những gì được mô tả trong Chuyển Pháp Luân. Khi tôi cảm thấy hoa mắt trong lúc tập, vợ tôi nhìn thấy vô số các vị La Hán trên đầu tôi, vị thì ở bên này và vị thì ở bên kia. Khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, cô ấy nhìn thấy mỗi chữ đều là một vị Phật. Khi tôi đọc sách trên giường bên cạnh cô ấy, cô ấy bảo ánh sáng phát ra từ cuốn sách chói quá khiến cô ấy không thể ngủ được. Khi tôi trò chuyện với bạn bè về Đại Pháp, cô ấy nhìn thấy rất nhiều sinh mệnh cũng đang lắng nghe tôi nói.

Một hôm, tôi gặp một người bạn cũng là đồng tu. Trong buổi trò chuyện, tôi nhận ra khi luyện công, mình làm quá nhanh và không chuẩn xác. Thế mà, việc luyện công vẫn có thể giúp tôi chữa lành căn bệnh giai đoạn cuối chỉ trong hai tuần.

Ngày hôm sau tôi mở nhạc luyện công và trước khi tôi bắt đầu tập thì vợ tôi tỏ ra kinh ngạc. Cô ấy bảo có một nhóm Thiên nữ xuất hiện từ âm nhạc đang trải hoa và các Thiên binh Thiên tướng đang đứng xung quanh bảo vệ tôi.

Con gái bảy tuổi của tôi cũng khai thiên mục ngay sau khi tôi bắt đầu luyện công. Cháu có thể nhìn thấy các vị Bồ Tát và các vị Phật. Khi tôi luyện công, cháu chơi đùa với các Pháp Luân đang bay.

Đã mười hai năm kể từ khi tôi trở thành một đệ tử chân tu. Bây giờ tôi tham gia chơi trong đội bóng rổ nghiệp dư, biểu diễn văn nghệ và diễn thuyết. Những người quen biết tôi trước kia cũng nhìn thấy tôi phục hồi sức khỏe nhanh chóng nhờ Pháp Luân Đại Pháp và nhiều người trong số họ dần dần bắt đầu tập luyện.

Những trải nghiệm và sự kì diệu mà vợ và con gái tôi chứng kiến đã khuyến khích tôi tiếp tục tu luyện tinh tấn. Nhân Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới sắp đến, con xin cảm tạ Sư tôn đã cứu độ cùng Phật ân hạo đãng của Người.

Bài viết hưởng ứng lời kêu gọi “Kỉ niệm Ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế Giới 2018” trên Minh Huệ Net.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/5/9/365022.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/5/10/169760.html

Đăng ngày 3-6-2018; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share