Bài viết của một học viên ở Canada

[MINH HUỆ 28-8-2016] Gần mười năm đã trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Ngày hôm nay tôi rất vinh dự được chia sẻ kinh nghiệm tu luyện của mình.

Ghi nhớ Pháp thật tuyệt vời

Ghi nhớ Pháp giúp tôi rất nhiều. Tôi là một phóng viên. Các biên tập viên yêu cầu tôi viết thêm các câu chuyện về tội ác, liên quan đến giết người, ma túy, băng đảng, gian lận, v.v… Một quản lý cấp cao của một hãng truyền thông lớn đã bị sốc khi tôi nói với ông rằng mảng của tôi là tin tội phạm. Một phóng viên nổi tiếng nói với tôi rằng đưa tin về tội phạm là một thách thức lớn đối với các phóng viên nữ.

Tôi ngộ ra rằng đọc một chương của cuốn sách Chuyển Pháp Luân mỗi ngày còn xa mới đủ do số lượng lớn các ô nhiễm mà tôi phải đối mặt gần như mỗi ngày. Tôi tự nhủ: “Tại sao mình không ghi nhớ Pháp?” Có lẽ tôi sẽ phải giảm bớt thời gian ngủ để có thời gian học thuộc Pháp.

Lúc đầu, học thuộc lòng Chuyển Pháp Luân rất khó khăn. Mỗi đoạn của Bài giảng thứ nhất và Bài giảng thứ hai dường như rất dài với tôi, vì vậy tôi bắt đầu với tập Hồng Ngâm. Sau đó tôi học cuốn Chuyển Pháp Luân bản tiếng Trung phồn thể. Bây giờ tôi đang học thuộc cuốn sách lần thứ hai, một trang gần như mỗi ngày.

Sau khi học thuộc Pháp, tôi không cần phải ngủ nhiều như trước. Khi đang còn là sinh viên tôi thường thức dậy lúc chín giờ sáng. Bây giờ tôi thức dậy rất sớm mỗi ngày. Chất lượng giấc ngủ của tôi cũng đã được cải thiện. Tôi có thể nhanh chóng ngủ và có rất ít những giấc mơ hay ác mộng.

Khi phải bay đến các thành phố khác, tôi luôn luôn chọn một chuyến bay giữa đêm. Tôi có thể ngủ trên máy bay và làm việc như bình thường trong ngày trước và sau chuyến bay. Đại Pháp thật là uy lực.

Nếu không có sự từ bi vô hạn của Sư Phụ, có lẽ tôi đã không thể sống sót đến ngày hôm nay. Bất cứ khi nào gặp nguy hiểm, tôi cảm thấy Sư phụ đang bảo vệ và giúp đỡ tôi.

Ví dụ, để đưa các tin về ma túy, tôi đã phải đi đến nơi trồng cây cần sa tại một trang trại. Để chụp ảnh và phỏng vấn, tôi chịu đựng mùi khủng khiếp của cần sa trong gần một giờ, tôi cảm thấy chóng mặt nhưng nhanh chóng hồi phục. Tôi biết ơn những gì Sư phụ đã làm cho tôi.

Một ngày tuyết rất dày, tôi đã bị tai nạn trên đường đến sự kiện cộng đồng người Hoa. Chiếc xe của tôi không thể khởi động được sau vụ tai nạn. Tôi không bị thương, người điều khiển chiếc xe kia cũng vậy. Một người tốt bụng đã cho tôi đi nhờ xe vì vậy mà tôi vẫn có thể phỏng vấn một nhân vật quan trọng tại sự kiện này. Cuộc phỏng vấn diễn ra tốt đẹp và tôi hoàn thành bài viết đúng thời gian, như thể tôi không gặp vụ tai nạn nào hết.

Vì xe của tôi đâm vào chiếc xe khác, cảnh sát cho biết tôi có lỗi, vì vậy thường thì tiền bảo hiểm của tôi sẽ tăng lên. Nhưng thật ngạc nhiên, thực tế tiền bảo hiểm lại giảm xuống. Ngoài ra, tôi nhanh chóng tìm thấy một chiếc xe rất đẹp với một mức giá rất tốt. Tôi phải cảm tạ Sư phụ.

Một lần khác, tôi đi vào làn đường cao tốc để đến một cuộc họp báo. Tôi đã sai, bởi vì chỉ có một người trong xe. Khi một nhân viên cảnh sát báo hiệu để tôi cho xe vào lề đường, tôi đã giật mình khi thấy mình đã không lái xe vào lề đường ngay lập tức. Viên sĩ quan thấy rằng tôi đã có thái độ tốt, theo ý rằng tôi đã nhận ra mình sai ngay lập tức. Anh bảo tôi rằng có lẽ anh sẽ viết cho tôi một vé phạt 400 đô-la Mỹ, nhưng thay vào đó anh viết cho tôi tờ cảnh cáo. Tôi biết rằng Sư phụ đã giúp tôi.

Loại bỏ tình

Tôi đã trở thành một người tốt hơn và tu luyện tốt hơn sau khi ghi nhớ Pháp. Ví dụ, mẹ tôi không tu luyện và không muốn tôi tu luyện. Bà đã gửi cho tôi những tin nhắn và email rất kỳ quặc. Khi tôi gọi cho bà, bà thường la mắng tôi cho đến khi bà cúp máy. Tôi đã cố gắng thuyết phục bà, nhưng không có tác dụng. Bà không lắng nghe tôi.

Sau khi bắt đầu học thuộc Pháp, chính niệm của tôi mạnh hơn. Bất cứ khi nào bà mắng tôi, tôi lại lặng lẽ lắng nghe, phát chính niệm và không còn tức giận với bà nữa. Tôi gọi lại cho bà sau vài ngày như thể không có chuyện gì xảy ra. Tôi nói với bà rằng tôi vẫn chăm sóc cho bà và muốn tiếp tục chăm sóc bà.

Sau hai năm rưỡi đấu tranh, mẹ tôi đã gửi email cho tôi và cũng nói với tôi qua điện thoại. Bà cho biết: “Các học viên Pháp Luân Công đều là những người tốt. Một số học viên đã giúp mẹ rất nhiều. Mẹ tôn trọng đức tin của con. Mẹ không nên làm điều đó với con. Mẹ sẽ không bao giờ làm điều đó với con nữa. Mẹ đã có một chút vấn đề, vì vậy mẹ đã đối xử với con như vậy. Mẹ đã sai.” Bà ấy không còn gây trở ngại cho tu luyện của tôi nữa.

Chúng ta cũng phải thận trọng trong vấn đề tình cảm đối với các học viên khác. Tôi từng rất gần gũi với một nữ học viên, và chúng tôi đã rất thẳng thắn với nhau. Nhưng khi tôi gặp các học viên khác ở các độ tuổi khác nhau, tôi sẽ nói rất ít. Sau một thời gian, tôi bị chấp trước vào học viên đó. Nếu cô ấy nói điều gì rất tồi tệ với tôi, tôi sẽ cảm thấy rất khủng khiếp.

Loại bỏ tâm an dật

Tôi sống trong một căn nhà không có quạt hay điều hòa không khí. Vào mùa đông, nhiệt độ trong phòng chỉ trên 10°C một chút. Thật khó để ngủ vào mùa đông. Tôi cố gắng để sinh tồn qua hai mùa đông và gần hai mùa hè, mặc dù rất là khó khăn.

Người quản lý nhà đã gần 80 tuổi. Ông nói rằng ông không thể sống với điều hòa không khí hay lò sưởi trong mùa đông. Nếu không, ông không thể ngủ và sẽ bị bệnh rất nặng. Tôi nói: “Được rồi”, và không quan tâm đến điều đó nữa.

Một ngày, tôi đọc tin tức và thấy một quy định của thành phố rằng, chủ nhà phải duy trì nhiệt độ phòng tối thiểu 21°C vào mùa đông. Tôi nói với ông ấy về việc thực hiện theo quy định và ông đã mắng tôi trong khoảng 20 phút.

Sau đó tôi có một cái nhìn tiêu cực về người quản lý này. Trong mắt tôi, ông ấy rất nhỏ nhen. Tôi hiểu rằng ông ấy muốn tiết kiệm điện, vì vậy tôi đã sử dụng rất ít. Tôi rời khỏi nhà trước bốn giờ sáng và trở về vào khoảng chín giờ tối mỗi ngày.

Sau khi đọc và học thuộc Pháp, tôi ngộ ra rằng mình đã sai. Nếu người thường bực mình khi gặp phải điều này và tôi cũng vậy, thế thì tôi cũng chỉ là một người thường. Chúng ta phải cứu những người thường, vậy sao tôi có thể khó chịu với họ? Một vị Thần có thể khó chịu với một người thường không? Không.

Tôi ngộ ra rằng dù có vấn đề gì xảy ra, tôi không nên khó chịu như vậy. Một người tu luyện sẽ coi khổ nạn là chuyện tốt. Không được thoải mái ở nhà là một cách tuyệt vời để đề cao tâm tính và loại bỏ chấp trước an dật. Nếu giường của tôi quá thoải mái, liệu tôi vẫn sẽ thức dậy vào lúc 3 giờ 35 phút sáng mỗi ngày không? Liệu tôi vẫn sẽ tham gia nhóm học Pháp và luyện công? Nếu nhà quá thoải mái, liệu tôi vẫn sẽ thức dậy sớm mỗi cuối tuần và ngày nghỉ lễ không? Nếu tôi thức dậy muộn, liệu tôi vẫn sẽ gặp rất nhiều khách du lịch Trung Quốc tại các điểm thu hút khách không? Không.

Vì vậy, tôi thực sự phải cảm ơn chủ nhà. Tôi không thể tìm được một môi trường tu luyện tuyệt vời như vậy ở nơi khác. Đó là nhờ tiền duyên mà chúng tôi lại gặp nhau trong đời này. Tôi phải trân trọng những người xung quanh tôi.

Gần đây tôi đã nói với chủ nhà: “Thưa ông, tôi phải cảm ơn ông, thực sự cảm ơn ông từ tận đáy lòng. Sau khi chuyển đến đây, tôi có thể thức dậy sớm và tự kỷ luật. Điều này giúp tôi tiết kiệm rất nhiều thời gian và [làm việc] hiệu quả hơn.” Sau đó, ông nói: “Tôi xin lỗi vì những gì đã làm.”

Giúp đỡ người khác là giúp chính mình

Một học viên đang làm việc tại hãng truyền thông của chúng tôi từng nói rằng các đồng nghiệp không sẵn sàng giúp đỡ nhau khi ai đó gặp khổ nạn. Vì vậy, một số học viên có khổ nạn lớn không được giúp đỡ.

Tôi ngộ ra rằng chúng ta nên giúp đỡ và khích lệ lẫn nhau.

Khoảng hai năm trước đây, một học viên đã tham gia nhóm học Pháp và luyện công vào lúc 5 giờ 20 phút sáng hàng ngày. Cô ấy rất đúng giờ mỗi ngày, nhưng tôi thường xuyên bị trễ. Tôi hỏi cô ấy, “Điều gì giúp bạn đúng giờ vậy?” Cô trả lời rằng cô đón một nữ học viên mỗi buổi sáng và điều này là động lực giúp cô dậy sớm.

Tôi đã gặp một số học viên lớn tuổi và nhận ra rằng họ thực sự cần chúng tôi giúp đỡ trong việc đi lại, họ cần được đưa đón khi mà việc sử dụng giao thông công cộng rất khó khăn.

Ví dụ, ngay sau Pháp hội New York năm nay, xe buýt của chúng tôi trở về vào khoảng 4 giờ sáng. Có rất ít phương tiện giao thông công cộng, nên tôi đã lái xe đưa một vài học viên lớn tuổi về nhà.

Sau khi về nhà, tôi đói, nhưng không tìm được chút đồ ăn nào trong tủ lạnh. Sau đó, chủ nhà đã nói: “Hãy dùng bữa sáng của tôi đi (một vài mẩu bánh mì và một cốc sữa).”

Trước đây, chủ nhà hầu như không bao giờ nói chuyện với tôi, chứ chưa nói đến cho tôi đồ ăn. Nhưng ngày hôm đó, ông không chỉ nói chuyện với tôi, mà còn cho tôi đồ ăn. Tôi cảm thấy rất xúc động, thật không thể tin được. Tôi ngộ ra rằng giúp đỡ người khác là giúp chính mình. Sư phụ đã khích lệ tôi trở thành một người tốt hơn. Tôi nên quan tâm giúp đỡ người khác.

Đây là chia sẻ tu luyện ở tầng thứ hiện tại của tôi. Tôi vô cùng biết ơn những gì Sư phụ đã làm cho tôi.


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/28/158448.html

Đăng ngày 3-10-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share