Bài viết theo lời kể của Vương Hương Liên

[MINH HUỆ 25-02-2014] Tên tôi là Vương Hương Liên. Một lần tôi suýt chết lúc 35 tuổi, nhưng đã hồi sinh.

Việc này xảy ra sau khi tôi đã sinh cháu gái thứ hai. Chúng tôi sống trong nghèo đói và phải lao động cực nhọc. Bị suy dinh dưỡng và bệnh tật làm tôi ốm yếu, và tôi thường xuyên bị ngất.

Trong một cơn hôn mê gần như đã chết, tôi giáng hạ xuống một tầng địa ngục dẫn tới một hội trường lớn. Thấy tôi tới nơi, một người chạy vào đại điện lớn tiếng thông báo “Vương Hương Liên đã tới”, tay giơ một hoành phi trên đầu và sau đó quỳ trước một cái bàn rất rộng.

Đằng sau bàn là một con người mặc một chiếc áo choàng đỏ, thắt lưng ngọc bích, đội một chiếc mũ có gắn chuỗi ngọc trai lơ lửng ở phía trước giống như một hoàng đế Trung Hoa. Những viên ngọc trai che khuất khuôn mặt. Hai người hầu đứng phía sau, mỗi vị cầm một chiếc quạt lông dài và rộng. Một vị cố vấn đứng cạnh bàn.

Tôi biết mình đang phải đối mặt với Diêm Vương. Diêm Vương đang bận xem một cuốn sổ tên và không chú ý đến tôi. Tôi rón rén tiến lại gần vị cố vấn và rụt rè hỏi, “Thưa ông, tôi sẽ sống được bao lâu nữa?” Tôi thấy ông ta đã tìm thấy tên của tôi dưới tên của chồng mình. Sau đó tôi nhận thấy điều gì đó và hỏi, “Tại sao tên của tôi lại bị gạch đi và sau đó được dán nhãn đè lên?” Vị cố vấn nói: “Một cái tên bị gạch đi có nghĩa là người đó đã chết. Một miếng giấy dán có nghĩa là người này không thuộc quyền cai quan quản của địa ngục.”

Vị cố vấn tiếp tục, “Cô không thuộc về địa ngục nữa.” Sau đó người này đẩy tôi một cái rất mạnh và tôi giật mình tỉnh dậy. Tôi nghe tiếng gà trống gáy và biết rằng giờ đã là buổi sáng. Theo truyền thuyết Trung Quốc, địa ngục đóng cửa khi một ngày mới bắt đầu trong nhân gian.

Tôi biết mình đã chết vào đêm hôm trước nhưng đã hồi sinh vì tôi không còn bị Diêm Vương cai quản. Nhưng tại sao lại như vậy? Tôi nhận ra câu trả lời không lâu sau đó.

Pháp Luân Công hồng truyền tới quê hương tôi

Tôi là người có nhiều tai tiếng trong vùng và được mệnh danh là một người phụ nữ cứng rắn và nóng tính.

Khi Pháp Luân Công được hồng truyền tới vùng chúng tôi vào năm 1996, các cán bộ thị trấn nói rằng nếu ai đó có thể thuyết phục tôi tập Pháp Luân Công, người đó đã lập công lớn cho cộng đồng. Ý họ là, nếu tôi tu luyện Pháp Luân Công, tôi sẽ ngừng gây rối.

Cuối cùng một người hàng xóm đã thuyết phục tôi tu luyện. “Pháp Luân Công thực sự rất tốt. Chị không phải tốn một xu nào. Các bài công pháp sẽ chữa lành tất cả các vấn đề sức khỏe của chị.” Cô ấy nói. Tôi biết sức khỏe của mình sẽ không trụ được lâu, vì vậy tôi quyết định thử tu luyện Pháp Luân Công. Khi đi hỏi thăm mọi người, tôi không thể tìm thấy bất cứ ai chỉ dạy, vì làng tôi rất xa lại tách biệt trên núi.

Tôi là người rất bướng bỉnh và kiên trì, vì vậy tôi bèn đi tìm Pháp Luân Công. Tại một khu dân cư trong một thành phố, tôi vô tình gặp một người lạ và hỏi: “Anh có biết học Pháp Luân Công ở đâu không?” Anh ấy đã cười lớn và nói: “Chị tìm đúng người rồi! Tôi sẽ đưa chị tới đó.”

Chúng tôi đến căn hộ của một người. Họ đều rất tốt với tôi. Tôi đã học được năm bài công pháp và được tặng một cuốn Chuyển Pháp Luân.

Ba ngày sau, tôi quay về làng với cuốn sách và trở thành một học viên Pháp Luân Công. Đó là một ngày trọng đại trong đời tôi, 28 tháng 06 năm 1997.

Chuyển biến

Tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân bất cứ khi nào có cơ hội. Tôi nhờ con mình dạy cho tôi những chữ cái mà tôi không biết. Tôi đã rơi nước mắt hết lần này tới lần khác khi tôi đọc sách. Cuốn sách đã dạy cho tôi ý nghĩa của cuộc sống và giải thích lý do tại sao một người có bệnh, có những lúc gặp khó khăn, rồi phải sống trong nghèo đói. Tất cả là do nghiệp tích từ nhiều kiếp trước. Chỉ có pháp môn tu luyện như Pháp Luân Đại Pháp mới có thể thay đổi số mệnh của một người.

Mọi thù hằn đối với các thành viên trong gia đình, cùng với gánh nặng của cuộc sống, cuối cùng đã được gỡ bỏ. Mẹ chồng tôi bị gù và phải cố gắng lắm mới làm được một chút việc. Bố chồng tôi là một người đàn ông trung thực nhưng rất nghèo. Trong mắt tôi chồng tôi là một người ngờ nghệch và ngớ ngẩn. Vì cơ hàn, chúng tôi mặc quần áo rẻ tiền và bị dân làng coi thường. Tôi đã từng là một người ít nói và rụt rè. Sau khi lập gia đình và đứa con đầu lòng của tôi ra đời, tôi đã phải lên tiếng bảo vệ cả gia đình vì không ai khác sẽ làm việc này.

Tôi phản đối và chửi rủa các cán bộ thị trấn vì khoản trợ cấp tài chính không công bằng dành cho gia đình mình. Tôi đã làm loạn cả làng khi đập nắp chảo giống như đập cồng chiêng suốt đêm và chửi đổng sau khi có người ăn cắp dưa hấu từ sân nhà mình. Tôi đã miễn cưỡng tham gia vào đội lao động nam, yêu cầu được trả lương bình đẳng, tranh đấu với đội trưởng cho đến khi họ đầu hàng. Các cán bộ thôn, xã không bao giờ thu được của tôi một xu thuế, cho dù tôi có tiền hay không. Dân làng tránh mặt tôi và các cán bộ cảm thấy khó chịu khi họ nói về tôi.

Pháp Luân Công đã cải biến tôi. Tôi bắt đầu tỏ ra lịch sự, đối xử tốt với người khác, chấp nhận bất cứ thiệt hại nào mà tôi phải chịu. Khi các gia đình khác cần giúp đỡ bất cứ việc gì, tôi luôn luôn sẵn lòng. Trong sáu tháng, dân làng đã được chứng kiến vẻ đẹp của Pháp Luân Công và những giá trị của nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn qua những cải biến của tôi. Đồng thời, tôi lấy lại sức khỏe và trông trẻ hơn.

Một ngày nọ, cán bộ thôn và quận đã tới thu thuế. Tôi chưa bán được chút nông sản nào và không có tiền, vì thế tôi chất đầy một túi lớn hạt ngô khô và đưa cho người phụ trách. “Xin lỗi, tôi không có chút tiền mặt nào. Nếu anh bán chỗ ngô này ở chợ, anh sẽ thu được nhiều hơn số tiền thuế tôi nợ.”

Họ nhìn tôi ngạc nhiên. Sau đó, một người người nói: “Chị biết không chị là người đầu tiên nộp thuế trong năm nay. Chúng tôi đã đi khắp làng nhưng chưa thu được gì cả. Chúng tôi đến chỗ chị cuối cùng vì nghĩ rằng chị cũng sẽ từ chối. Chị đã hoàn toàn thay đổi. Chị có thể cho chúng tôi biết điều gì đã khiến chị trở nên chu đáo và hợp tác như vậy?”

Tôi nói với họ đó là Pháp Luân Công và Sư phụ của tôi đã dạy tôi làm một người tốt mọi lúc mọi nơi. Họ giơ ngón cái và nói: “Chúng tôi tôn trọng Sư phụ và Pháp Luân Công. Sư phụ của chị là một người vĩ đại!”

Chuyển biến của tôi cũng đã thay đổi thái độ của dân làng đối với Pháp Luân Công và gia đình. Nhiều người nói, “Vương Hương Liên đã thành một người hoàn toàn khác. Pháp Luân Công thật là tốt.”

Gia đình chúng tôi xây một ngôi nhà mới vào năm 2012. Dựng dàn giáo cho trần nhà là một công đoạn rất quan trọng. Rất nhiều người dân đến giúp đỡ bằng cách nấu ăn, lấy nước giếng, và vận chuyển gỗ. Chồng tôi mỉm cười và nói rằng đây là thời gian hạnh phúc nhất trong đời mình.

Từ xa lánh họ chuyển sang giúp đỡ tôi, sự thay đổi thái độ của dân làng cho thấy sự tôn trọng của họ đối với Pháp Luân Công ngay cả sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại.

Giảng chân tướng cho dân làng

Có hơn 100 hộ gia đình trong làng. Bí thư Đảng trong làng có công việc toàn thời gian là kết nạp Đảng viên mới. Cô ta cũng tuyên truyền những lời dối trá về Pháp Luân Công và tạo ra nhiều hiểu lầm.

Tôi là học viên Pháp Luân Công duy nhất trong làng, nhưng tôi không cảm thấy cô đơn vì Pháp thân của Sư phụ luôn ở bên tôi. Tôi tiếp tục phát chính niệm để thanh trừ các nhân tố tà ác trong các không gian khác đang thao túng bí thư. Sau đó, cô ta đã bị công an bắt và các tổ chức ĐCSTQ trong làng chúng tôi đã bị giải thể.

Điều này đã tạo một cơ hội tốt cho tôi. Tôi đã đến thăm từng nhà trong làng để giảng chân tướng. Hầu hết bọn họ đều đã thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới. Khi người bí thư được thả, tôi đã nhiều lần đến thăm và giúp cô ấy. Cô ấy đã rất xúc động và cuối cùng cũng thoái ĐCSTQ.

Tôi giảng chân tướng cho mọi cán bộ ĐCSTQ trong làng và chính quyền xã. Tôi tặng mỗi người một tờ rơi và một bản Cửu Bình. Tất cả bọn họ đều thoái ĐCSTQ. Bất cứ khi nào có họp làng, tôi thẳng thắn nói chuyện với dân làng về những giá trị của Pháp Luân Công và giúp họ nhận ra ĐCSTQ đã lừa dối và lợi dụng họ như thế nào.

Tôi cũng đã đến các cơ quan trực thuộc của chính phủ trong thị trấn, quận, nhà máy, công ty, và các đồn công an để giảng chân tướng cho những người làm việc ở đó. Rất nhiều người trong số đó cũng thoái ĐCSTQ. Ngay cả những viên công an từng bức hại Pháp Luân Công tàn nhẫn nhất cuối cùng đã thoái ĐCSTQ.

Vào những ngày họp chợ, tôi công khai phát tờ rơi và phù hiệu Pháp Luân Công để treo trong xe, và bùa hộ mệnh có ghi “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và “Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Mọi người rất thích những món quà này và luôn dặn tôi mang thêm vào ngày hôm sau.

Đôi khi, tôi đi bộ tới các ngôi làng xa xôi khác trên núi để phát tờ rơi Pháp Luân Công đến từng nhà. Tôi thường khởi hành sau hoàng hôn và trở về nhà vào lúc 4 hoặc 05:00 giờ sáng ngày hôm sau.

Tôi đã chết một lần nhưng Sư phụ Lý Hồng Chí đã cứu tôi khỏi địa ngục. Tôi ngộ ra rằng tất cả mọi thứ đã được Sư phụ an bài từ xa xưa, và tôi chỉ đang thực thi sứ mệnh của mình.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2014/2/24/一个地狱不留的人-成为真正的大法徒-288038.html

Bản tiếng Anh:https://en.minghui.org/html/articles/2014/4/4/38.html

Đăng ngày 23-04-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share