– Những người láng giềng từ tránh xa đến ngưỡng mộ

Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Đại Lục

[MINH HUỆ 23-05-2023] Gia đình tôi sống ở nông thôn. Sau khi tập đoàn Giang Trạch Dân của Trung Cộng bức hại Pháp Luân Đại Pháp vào tháng 7 năm 1999, vì tôi tu luyện Đại Pháp, nên đã bị Trung Cộng kết án phi pháp chín năm. Trong những ngày hắc ám nhất, người thân và láng giềng sợ hãi, tránh xa gia đình tôi. Lúc đó, trong nhà tôi chẳng có gì.

Sự giúp đỡ của các đồng tu

Khi tôi hơn 30 tuổi thì bệnh khắp thân, hầu như không thể tự chăm sóc bản thân. Vì gia đình ở nông thôn nên điều kiện kinh tế cũng không tốt. May mắn là, năm 1996, bạn bè giới thiệu tôi bước vào tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khoảng một tuần sau, những chứng bệnh nan y dai dẳng đã không cánh mà bay.

Tôi cảm ân Sư phụ từ tận đáy lòng, nhưng tôi không tìm được từ ngữ nào trên thế gian để biểu đạt điều đó. Pháp Luân Đại Pháp đã cải biến tôi từ một người ích kỷ, tính khí nóng nảy, văn hóa đảng đầy thân, thành một người có thể buông bỏ lợi ích cá nhân, biết nghĩ cho người khác, cha mẹ chồng, cha mẹ đẻ, chồng, các con và anh chị em hai bên đều thụ ích. Tôi rất vui và hạnh phúc.

Tháng 7 năm 1999, sau khi tập đoàn Giang Trạch Dân của Trung Cộng bức hại Pháp Luân Đại Pháp, tôi bị kết án phi pháp chín năm, chồng tôi một mình vất vả nuôi cả gia đình. Để đảm bảo an toàn cho tôi trong nhà tù hắc ám, bất kể nhà tù có cho phép gặp tôi hay không, chồng tôi không bao giờ bỏ lỡ thời gian vào thăm. Từ nhà đến trại giam, đi đi lại lại, chín năm trôi qua, chín năm tốn kém, đối với những hộ nông dân thường xuyên bị bức hại như chúng tôi, thì đây là một gánh nặng rất lớn; hơn nữa còn phải nuôi nấng hai đứa con đi học, chồng tôi bất đắc dĩ phải vay nợ nước ngoài rất nhiều. Mặc dù vậy, con gái phải bỏ học sớm, và đó là điều hối tiếc cả đời đối với cháu.

Trong những ngày tối tăm nhất, người thân và láng giềng đều sợ hãi, tránh xa gia đình tôi. Tuy nhiên, các đồng tu không sợ, và họ đã giúp đỡ chúng tôi nhiều nhất có thể trong thời gian dài chín năm. Không chỉ các đồng tu cùng làng và các làng lân cận đến giúp chồng tôi, mà hầu như tất cả các đồng tu từ khắp huyện đều đến đây. Mọi người cùng nhau làm việc, một ngày thu hoạch xong cánh đồng ngô rộng sáu, bảy mẫu, họ giúp chẻ ngô, chất lên xe tải chở về nhà, rồi chất thành đống ngoài sân. (Ở Trung Quốc, 1 mẫu khoảng 6667 mét vuông)

Một vài đồng tu không thể đến vào ban ngày đã lái xe đến ban đêm, họ bóc ngô với chồng tôi và rời đi sau 9 giờ tối. Các đồng tu cũng cùng nhau ra đồng giúp chồng tôi thu hoạch bông vải. Vào thời điểm đó, bông vải là một loại thu nhập đáng kể cho người nông dân, nhưng cần nhân công đi ngắt từng cái bằng tay, rất tốn thời gian.

Các đồng tu trực tiếp ra đồng làm việc, ngay cả ngày nắng nóng cũng không vào nhà, cũng không nói với chồng tôi. Buổi trưa ăn một ít lương khô, dưa hấu và nước mà họ mang theo. Còn có đồng tu vô tư giúp đỡ tiền cho nhà tôi, chồng tôi ghi chép lại từng khoản từng khoản, đợi khi chúng tôi có khả năng thì hoàn trả từng khoản một. Những người láng giềng nhìn thấy tất cả và rất ngưỡng mộ. Các đồng tu đã dùng hành động thực tế để chứng minh Pháp Luân Đại Pháp hảo với những người láng giềng.

Hễ nghĩ đến những việc này, nội tâm tôi tràn đầy sự cảm ân, cảm tạ ân từ bi cứu độ của Sư phụ! Tôi cũng cảm ơn sự vô tư giúp đỡ của các đồng tu!

Sư phụ đã có an bài từ lâu

Khi tôi ra khỏi hang ổ hắc ám, con trai đã 26, 27 tuổi, ngoại trừ vài gian nhà cũ, chúng tôi chẳng có gì. Họ hàng và bạn bè không tu luyện, hễ gặp mặt là oán trách chúng tôi: “Tu luyện Đại Pháp khiến hôn nhân đại sự của con trai chậm trễ, nghèo như vậy, đừng nói nhà lầu, ngay cả nhà gỗ đàng hoàng cũng không có, nhà nào dám gả con gái cho nhà chị làm dâu chứ?” Còn nói: “Chị nói Đại Pháp hảo, mấy năm nay (lẽ ra) chị phải ở nhà, sớm xây nhà, cưới dâu và ẵm cháu từ lâu rồi…”

Tôi chẳng nói gì, nhưng tôi kiên định tin tưởng Sư phụ đã có an bài từ lâu. Vì nhất thời không có biện pháp thuyết phục những người họ hàng, bạn bè, và láng giềng này, tôi quyết định xây nhà. Đúng lúc gia đình tôi đang rất cần tiền, thì có người tìm đất ruộng của tôi muốn xây nhà máy, nên chúng tôi bán đất. Láng giềng của tôi đều muốn bán đất, nhưng cho đến nay không ai hỏi han.

Có tiền rồi, chúng tôi liền dỡ bỏ nhà cũ, và xây một ngôi nhà mới hiện đại. Sau này, tôi trang trí nội thất, cưới dâu, mua ô tô, tất cả chỉ làm trong một bước, không những không mượn nợ, mà trong tay còn có tiền dư. Hóa ra Sư phụ đã an bài tốt cho đệ tử từ lâu, chỉ cần đệ tử tín Sư tín Pháp, thì không có gì chậm trễ, cũng không có gì thiếu thốn.

Chúng tôi là một gia đình tu luyện, con trai cũng muốn tìm một cô gái tu luyện Đại Pháp. Con gái của vị đồng tu nọ cũng là đồng tu, đang trong tuổi kết hôn, và trạc tuổi con trai tôi. Vì có trách nhiệm với môi trường tu luyện của mình, cô gái cũng không muốn kết hôn với gia đình không tu luyện. Nhờ cầu nối giới thiệu của đồng tu, cuộc gặp gỡ xem mắt của hai trẻ trở thành buổi thảo luận về Pháp, hai người cùng chung chí hướng, nhân duyên trời định. Con dâu tôi đức hạnh, thông minh, đoan trang, xinh đẹp, thấu tình đạt lý, không kén chọn điều kiện kinh tế, cũng không ghét bỏ gia đình tôi.

Bởi vì tôi đã lỡ mất quá nhiều thời gian quý báu trong tù oan, cho dù họ hàng, bạn bè không tu luyện không hiểu, cả nhà đều hỗ trợ tôi không ra ngoài lao động, mà toàn lực làm ba việc. Sau khi cháu gái chào đời, thông gia luôn giành chăm cháu, ủng hộ tôi làm việc cứu người nhiều hơn, và không một lời phàn nàn.

Con dâu cũng luôn nghĩ cho tôi, tôi chăm cháu nhỏ ban ngày, còn con dâu tự chăm con ban đêm. Vì cháu nhỏ không thích ngủ sớm, luôn thức đến nửa đêm, khiến người chăm rất mệt. Con dâu sợ tôi không được nghỉ ngơi, nên thà bản thân nghỉ ngơi ít đi, và một mình chăm con.

Sư phụ ban cho tôi một người con dâu tốt

Đồng tu đến nhà tôi chân thành khen ngợi: “Sư phụ đã ban cho nhà chị một người con dâu tốt! Con dâu của chị tâm tính tốt, tâm thái tường hòa, từ trong ra ngoài toát ra một trường khiến người ta thoải mái.”

Từ khi con dâu về với gia đình tôi, luôn đối diện với những việc lớn nhỏ trong nhà bằng tấm lòng và tâm thái của người tu luyện. Con dâu đi làm, khi tan ca về nhà, chỉ cần có thể giúp tôi nấu cơm thì sẽ giúp, không giống như những người trẻ hiện nay, chờ mẹ chồng mang cơm lên tận bàn; trong bữa ăn, con dâu tôi không bao giờ kén chọn, nấu gì ăn nấy. Con trai và con dâu thấy hai vợ chồng già chúng tôi sống tằn tiện nên chủ động mua thức ăn, đồ dùng trong nhà để cải thiện cuộc sống. Đôi khi dẫn chúng tôi đến nhà hàng ăn tối. Thỉnh thoảng con dâu cũng đưa tiền sinh hoạt cho chúng tôi, chúng tôi kiên trì không nhận, con dâu nói: “Dùng để làm tài liệu cứu người.”

Khi những người họ hàng đến nhà tôi, con dâu không bao giờ làm phiền, luôn mỉm cười nói chuyện vui vẻ với họ, có cơ hội thì xen kẽ giảng chân tướng Đại Pháp, và nhanh tay làm bánh bao với chúng tôi. Những người họ hàng cũng có con dâu, nhìn thấy họ hàng đến thì chào hỏi rồi sau đó vào phòng và không ra. Họ hàng đều nói: Con dâu nhà ai cũng không tốt bằng con dâu nhà chị, tâm thái tốt, nhân phẩm tốt, tâm thiện lương, có thể hiểu được người khác.

Chị hai tôi nói: “Đời này muộn rồi, đời sau cũng sẽ tìm người luyện Pháp Luân Công làm con dâu, để hưởng phước một chút.”

Một em gái nói: “Nhưng phải xem chị có phúc phận đó không, vì đó là phúc của người tu luyện.”

Một người khác nói: “Qua việc này, chúng ta cũng học Pháp Luân Công nhé, rồi tìm một cô con dâu có tri thức hiểu lễ nghĩa để không phải tức giận.”

Có một cán bộ thôn ở rất gần nhà tôi, nguyên là người chịu trách nhiệm bức hại Pháp Luân Công, và ông ấy đã gây nhiều rắc rối cho nhà tôi. Bây giờ ông ấy chỉ cần thấy tôi thì nói: “Chị thật có phúc!”

Tôi hỏi ông ấy: “Anh nói vậy là sao? Phúc từ đâu đến?”

Ông ấy nói: “Nhà chị cưới được một cô con dâu tốt! Người rất thiện lương, mỗi lần gặp người già trên đường, cô ấy đều chủ động chào hỏi, đang chạy xe điện cũng xuống xe nói chuyện với chúng tôi. Cô ấy không biết xưng hô thế nào nên chủ động hỏi: ‘Cháu gọi bác là gì nhỉ?’ Bây giờ người trẻ đâu có vậy? Có ai quan tâm đến những người già này chứ? Nhà chị thật có phúc! Hàng xóm láng giềng đều đánh giá cao cô ấy!”

Con dâu làm kế toán trong một công ty, làm việc nghiêm túc, chính xác, không khai khống tài khoản, không tổn công lợi tư. Khi con dâu làm việc, đều làm tốt mọi việc với tâm thái của người tu luyện, ông chủ rất tín nhiệm con dâu. Có lần gần đến Tết Nguyên đán, mối quan hệ giữa ông chủ và công nhân không được điều phối tốt, công nhân không nhận được tiền lương, ông chủ cũng gặp khó khăn. Con dâu ở giữa hòa giải, giải quyết các vấn đề giữa người lao động và ông chủ, đồng thời giúp công nhân nhận được tiền lương. Công nhân rất cảm kích, lần lượt gửi cho con dâu phong bì để bày tỏ cảm ơn, nhưng con dâu không nhận một cái nào.

Con dâu mang thai bé thứ hai ở tuổi 39, điều này thực sự ngoài mong đợi của con trai và con dâu. Bởi vì sau khi cháu gái chào đời, hai vợ chồng quyết định chỉ sinh một đứa con. Lần mang thai thứ hai này thực sự là Đại Pháp ban cho nhà tôi. Khi người khác mang thai, đều phải làm rất nhiều xét nghiệm. Con dâu sắp sinh nhập viện, bác sĩ mới phát hiện con dâu không làm những xét nghiệm đó, nên trách con trai tôi vô trách nhiệm với vợ con. Con dâu mỉm cười nói: “Tôi không cần xét nghiệm, tôi biết bản thân không sao.”

Con dâu là sản phụ lớn tuổi, bác sĩ chỉ định sinh mổ. Sau con dâu và con trai bàn bạc với nhau rằng muốn tự mình sinh con theo phương pháp truyền thống, vì chỉ có phương pháp truyền thống mới là an bài của Sư phụ. Lúc kiểm tra trước khi sinh, bác sĩ dựa theo kinh nghiệm cho rằng con dâu tôi thiếu máu, phải tiêm và uống thuốc.

Con dâu vẫn mỉm cười nói: “Tôi không thiếu máu, thậm chí cơ thể tôi không thiếu gì cả.”

Bác sĩ trưởng khoa nói: “Phải thử máu, nếu không, không dám để chị sinh thường.”

Để trấn an bác sĩ, con dâu đã xét nghiệm máu và kết quả thực sự là bình thường. Mẹ đẻ của con dâu cũng hy vọng con gái mình sinh thường: “Chúng tôi có Sư phụ quản, chúng tôi tin tưởng Sư phụ! Chúng tôi chọn cách sinh truyền thống.”

Vì dây rốn của thai nhi quấn quanh cổ, mà con dâu tôi lại là sản phụ lớn tuổi, bác sĩ sợ nguy hiểm nên đã liệt kê rất nhiều tình huống có thể xảy ra, yêu cầu con trai và con dâu ký tên, nói rằng phải tự chịu trách nhiệm nếu xảy ra nguy hiểm tính mạng. Bác sĩ trưởng khoa nói với bác sĩ trực ban: “Hôm nay tôi không đi đâu, bởi vì cô ấy không nghe lời như vậy. Trước khi tôi xuống ca, nhất định phải để cô ấy sinh xong, không được thì phải sinh mổ.” Kết quả là cháu trai chào đời thuận lợi lúc 8 giờ.

Con trai nhờ tôi đi luộc trứng gà, tôi nghe các bác sĩ và y tá nói về con dâu tôi: “Người này thực sự là có chủ ý! Chị chồng cô ấy nói rằng cô ấy tín ngưỡng Pháp Luân Công. Chị nói xem tín ngưỡng trong lòng cô ấy kiên định biết bao, vì sinh con là vấn đề sinh tử!” Thông qua việc tin tưởng như vậy, những bác sĩ và y tá này cũng cảm nhận được sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp. Trong buổi khám sáng sớm hôm sau, bác sĩ điều trị gọi tên con dâu tôi và nói: “Mọi thứ của chị bình thường! Không có vấn đề gì cả!” Tất cả chúng tôi có mặt đều cười sảng khoái.

Hiện nay, 99% trẻ sơ sinh đều bị vàng da, và cháu trai tôi là một phần trăm trong số đó. Phòng của chúng tôi là phòng đơn, ngay khi cháu trai vào phòng, chúng tôi liền bật băng ghi âm giảng Pháp của Sư phụ cho cháu nghe. Sau khi sinh xong, ngay ngày hôm sau, con dâu đã ra khỏi giường và luyện Bài công pháp thứ nhất, thứ ba và thứ tư với chúng tôi, phát chính niệm và học Pháp cùng nhau. Sau khi sinh xong, người khác phải làm nhiều kiểm tra trước khi xuất viện, nhưng chúng tôi đều bỏ qua.

Mẹ đẻ của con dâu chủ động nhận trách nhiệm chăm cháu nhỏ, để tôi có nhiều thời gian hơn. Bà ấy muốn tôi nghỉ ngơi nhiều hơn, tôi cũng muốn bà ấy nghỉ ngơi nhiều hơn, xuất phát điểm là sự quan tâm lẫn nhau, tôn trọng và nhường nhịn lẫn nhau.

Không có sự từ bi cứu độ của Sư phụ, tôi sẽ không còn sống đến ngày hôm nay, càng không có một gia đình hoàn chỉnh và đầy đủ về mặt tinh thần như chúng tôi đây. Cảm tạ ân Sư phụ đã ban cho tôi sự an bài tốt nhất, trong quá trình này, không biết Sư phụ đã hao tổn biết bao tâm huyết cho chúng tôi.

Chúng tôi nhất định sẽ trân quý duyên phận cùng nhau tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trong thời gian còn lại của Chính Pháp, cộng đồng tinh tấn để hồi báo ân Sư!

Hậu thoại: Lời nói cảm động của người phụ trách tiệc cưới

Vào ngày cưới của con trai và con dâu, có rất nhiều người trong làng đến giúp đỡ và chúc mừng chúng tôi, điều đó vượt xa sự mong đợi của chúng tôi. Các đồng tu biết tin cũng đến giúp đỡ. Trước đó, người phụ trách tiệc cưới cho gia đình tôi đã trao đổi với chúng tôi: “Chị định chuẩn bị mấy bàn cho người của chị (chỉ các đồng tu)?”

Tôi nói: “Không cần chuẩn bị cho những người này của chúng tôi, họ chỉ đến giúp, chỉ cần ăn một bát rau lớn, họ không dự tiệc.”

Người phụ trách tiệc cưới nói: “Vậy không được! Khi chị không có nhà, những người này đã giúp chị rất nhiều, họ thậm chí không ăn một miếng nào ở nhà chị. Những người này nên ngồi ở bàn khách danh dự!”

Tôi nói: “Lẽ ra phải thế, nhưng nếu tôi sắp xếp bàn tiệc cho họ, bảo họ dự tiệc, thì họ sẽ không đến, họ thật tâm thật ý là đến giúp làm việc, không nói đến chuyện ăn uống.”

Người phụ trách tiệc cưới cảm động nói: “Những người này của chị thật tề tâm! Chẳng cần gì của chị.”

Khấu bái Sư phụ!

Cảm ơn đồng tu!

(Bài viết được chọn đăng nhân ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới lần thứ 24 trên Minh Huệ Net)

(Phụ trách biên tập: Tề Hân Vũ)

Bản quyền các tác phẩm đăng trên Minh Huệ Net thuộc sở hữu của Minh Huệ Net. Nếu đăng lại phi lợi nhuận, vui lòng ghi rõ nguồn ở phía trước tác phẩm (“Theo Minh Huệ Net đưa tin, …”), sau đó ghi chú đường dẫn đến bản gốc của Minh Huệ Net. Nếu đăng lại cho mục đích thương mại, vui lòng trao đổi với Ban Biên tập về thủ tục ủy quyền


Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2023/5/23/【5.13徵文】好兒媳-好同修-460193.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2023/5/24/209526.html

Đăng ngày 10-06-2023; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share