Bài viết của một học viên Đại Pháp từ Doanh Khẩu, tỉnh Liêu Ninh, Trung Quốc

[MINH HUỆ 21-02-2011] Trang web Minh Huệ đã kêu gọi viết bài chia sẻ kinh nghiệm rất nhiều lần, nhưng tôi chưa bao giờ gửi bất kỳ bài nào. Tôi cảm thấy các kinh nghiệm của mình quá bình thường và không đáng để chia sẻ. Bên cạnh đó, Sư phụ đã ban cho chúng ta mọi thứ.

“Tu tại tự kỷ, công tại Sư phụ” (Chuyển Pháp Luân)

Tuy nhiên, với lời kêu gọi viết bài “Thần tại nhân gian” của Minh Huệ, tôi đã nhận thức rằng mình nên chia sẻ những sự việc kỳ lạ đã xảy đến với mình và dùng chúng để thể hiện sự từ bi vĩ đại của Sư phụ và quyền năng phi thường của Đại Pháp. Vì tôi không thể viết, một đồng tu đã trợ giúp tôi.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1996 và ngay từ khi cuộc đàn áp bắt đầu đã giảng chân tướng cùng với các bạn đồng tu. Tận tâm trợ Sư chính Pháp và cứu độ chúng sinh, chúng tôi hầu như chưa từng gián đoạn công việc trong suốt những năm qua. Chúng tôi mang theo hàng nghìn bản tài liệu Đại Pháp mỗi ngày, phân phát chúng từ nhà này sang nhà khác, thậm chí ở các vùng núi hẻo lánh, và chịu đựng vô số trở ngại. Chúng tôi thậm chí đã tới các thị trấn và thành phố lân cận. Trong những năm đầu, chúng tôi đi xe đạp suốt mùa hè nóng nực lẫn mùa đông lạnh giá, không biết đã mòn bao nhiêu chiếc xe. Do chúng tôi phải đi những quãng đường xa, nhờ sự giúp đỡ của các bạn đồng tu, chúng tôi cuối cùng đã mua được xe máy. Vài chiếc trong đó cũng đã cũ mòn qua năm tháng. Trên con đường cứu độ chúng sinh suốt 10 năm qua, chúng tôi đã gặp vô số khó khăn và nguy hiểm, nhưng chúng tôi vẫn an toàn nhờ sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ. Chứng kiến vẻ đẹp của Đại Pháp suốt chặng đường, chúng tôi đã thiết lập một môi trường tu luyện tốt cho bản thân và thiết lập nền tảng cho các học viên để trực diện nói với chúng sinh về chân tướng của Pháp Luân Công. Tôi sẽ chia sẻ một vài ví dụ về những gì chúng tôi đã trải nghiệm.

Uy lực của một chính niệm

Một lần, với một túi lớn đựng đầy tài liệu, biểu ngữ và đĩa DVD trong tay, tôi đang chuẩn bị rời nhà và cùng các đồng tu đi gửi tài liệu. Ngay lúc đó, trưởng phòng 610 khu vực chúng tôi và khoảng 10 cảnh sát đột nhập vào nhà qua cửa trước. Tôi nhanh chóng quay lại một phòng phía trong, dùng một chiếc áo khoác che lên chiếc túi, rồi đi ra chỗ họ. Khi vào nhà, họ đi thẳng vào phòng trong và nhấc chiếc áo khoác lên. Trưởng Phòng 610 nói “Lần này anh định nói gì nào?” Tôi nhìn họ và trong tâm cầu xin Sư phụ “Sư phụ, con không thể để họ đưa con đi, con vẫn còn nhiều chúng sinh phải cứu!” Do đó, không suy nghĩ nhiều, tôi nói “Tất cả các anh đứng đó, tôi cần phải đi.

Ngay khi tôi nói, mọi người trong phòng lập tức đứng dậy. Họ đứng đó, bất động khi tôi rời đi. Sau đó tôi nói với con trai tôi “Con ở nhà ngoan nhé. Hãy nghe lời mẹ con nhé.” Một cảnh sát gác ngoài cửa đã hỏi tôi “Anh định đi đâu?” Tôi đáp “Tôi đi đây, đừng làm phiền tôi.” Anh ta nói “Anh có thể đi, tôi sẽ không làm phiền anh.” Những gì tôi nghĩ lúc đó chỉ là tôi cần ngăn bạn đồng tu đến nhà tôi. Tôi đã gặp cô ấy khi cô đang ở khúc rẽ cuối trên đường đến nhà tôi. Chúng tôi đã cùng nhau đến nhà một đồng tu khác, nơi đó tôi đã kể với họ về điều đã xảy ra.

Tôi về nhà đêm hôm đó và biết rằng trưởng Phòng 610 đã gọi vị bí thư làng, đe dọa bắt giữ tôi nếu tôi không trình diện tại văn phòng ông ta vào 8 giờ sáng ngày hôm sau. Qua chia sẻ với các đồng tu, tôi hiểu rằng mình có lẽ phải rời nhà và lưu lạc vô gia cư nếu tôi không giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho họ. Tình huống sau đó đã được hóa giải qua giảng chân tướng. Tôi biết trong tâm rằng sự hóa giải từ bi như vậy là nhờ sự giúp đỡ của Sư phụ.

Hướng nội tìm, tà ác tự diệt

Một ngày, trong khi học Pháp tại nhà, tôi nghe thấy một tiếng động ở cửa trước. Sau khi đứng dậy kiểm tra, thì trưởng Phòng 610 bước vào và nói “Thành phố đang tổ chức một khóa tẩy não, và anh cần đến đó.” Tôi bảo là tôi sẽ không đến và đã nói với ông ấy về vẻ đẹp của Đại Pháp. Ông ấy không nghe và bảo “Hôm nay tôi sẽ đưa anh đến đó. Tôi sẽ trói anh lại nếu phải làm thế!” Vào lúc đó, tôi có một niệm rằng tôi phải rời đi. Tôi đã bảo ông ấy “Ông ngồi đi, tôi sẽ đi thay đồ.” Ông ấy đáp lại “Hãy mặc đồ đẹp nhé.” Tôi đi rửa mặt và rời đi qua cửa sau.

Sau đó, cảnh sát đã thường xuyên đến nhà tôi, khiến tôi phải ở bên ngoài trong một thời gian. Tuy nhiên, tôi đã không ngừng việc cứu độ chúng sinh. Tôi học Pháp trên cánh đồng ngô suốt cả ngày và các đồng tu mang cho tôi đồ ăn. Ban đêm, tôi cùng họ đi phát tờ rơi. Sự việc này kéo dài một tuần. Khi các đồng tu khác biết về tình huống của tôi, họ đã khăng khăng thuê cho tôi một chỗ ở.

Suốt cả ngày, tôi ở trong thị trấn học Pháp và phát chính niệm. Ban đêm, tôi sẽ về làng và phân phát tài liệu Đại Pháp. Việc này tiếp diễn trong vài tháng. Suốt thời gian còn lại, tôi luôn phát chính niệm để tiêu trừ cựu thế lực đang cố làm tôi thương tổn. Tuy nhiên, tôi không thấy có kết quả gì – tôi vẫn không thể về nhà. Vì việc cứu độ chúng sinh là một việc chân chính nhất trong toàn vũ trụ, nên tà ác không xứng đáng để khảo nghiệm tôi.

Tôi bắt đầu hướng nội và tìm ra tâm nóng nảy, oán hận. Tôi đã oán hận những cá nhân muốn bắt giam tôi, vì thế tôi đã phát chính niệm hướng vào ông ấy, nhưng lại thất bại khi không tiêu trừ tà ác đứng sau ông ấy. Vì thế tôi đã điều chỉnh tư tưởng của mình, và phát chính niệm lại. Tôi đã thấy hai linh thể tà ác rời bỏ người này, một tên bị thiêu cháy khét và tên khác bị tan chảy thành một vũng nước nhỏ. Tôi biết đã đến lúc mình về nhà. Không nghi ngờ gì, hôm sau, người thân của tôi đã gửi cho tôi một tin nhắn rằng trưởng Phòng 610 muốn nói chuyện với tôi. Tôi nói “Ông ta không xứng để nói chuyện cùng.” Sau hôm tôi về nhà, trưởng Phòng 610 khu vực đã bị cách chức mà không có bất kỳ lý do nào. Tuy nhiên, các học viên Đại Pháp thì hiểu rằng đó là vì ông ấy đã trở thành vô dụng với các sinh mệnh tà ác ở các không gian khác Tôi nhớ Sư phụ đã giảng:

“Các đệ tử Đại Pháp vào thời kỳ lịch sử đặc thù này, vì để giảm thiểu bức hại của các sinh mệnh tà ác đối với Đại Pháp, đệ tử Đại Pháp và chúng sinh, đã phát chính niệm và có tác dụng rất then chốt. Một lượng lớn tà ác vào khi mà cái thế Chính Pháp còn chưa đến đang bị thanh trừ kịp thời, [điều này] đã giảm bớt rất nhiều tổn thất. Tuy nhiên tà ác cũng đã thấy được ngày tàn của mình, biểu hiện của chúng ngày càng điên cuồng hơn nữa. Các đệ tử Đại Pháp đã trở thành hy vọng duy nhất có thể cứu [của] chúng sinh; do đó để có được tác dụng Chính Pháp một cách hữu hiệu hơn nữa, thì mọi người song song với [việc] giảng rõ chân tướng, cũng nhất định cần coi trọng [việc] phát chính niệm, kịp thời thanh lý tà ác và những vấn đề tồn tại của bản thân; tránh không để tà ác dùi vào chỗ sơ hở.” (Chính niệm, 13 tháng Mười năm 2002)

Thần uy chấn tà ác

Một đêm, tôi và các bạn đồng tu đến một vùng nông thôn cách xa 10km để phát tờ rơi. Chúng tôi ở cạnh một đồn cảnh sát khi đã hoàn thành vào khoảng hơn một giờ đêm. Khi chúng tôi trở về, cảnh sát đã theo dõi chúng tôi. Một xe ôtô cảnh sát đã theo chúng tôi sát sao, và khi một cảnh sát đang chuẩn bị kéo cửa kính xuống, tôi nhận ra rằng họ chỉ muốn dừng chúng tôi lại. Tôi lập tức bảo các đồng tu phát chính niệm. Tôi xuất niệm “Anh ta không thể kéo cửa kính xuống.” Và người cảnh sát dừng hạ kính ngay lập tức, nhưng vẫn theo sau chúng tôi. Họ đã theo chúng tôi được khoảng 5km. Tôi nghĩ “Chúng ta không thể để họ theo chúng ta như vậy được!” Vì thế tôi nói với họ trong tâm “Hãy quay lại!” Một cánh đồng trống xuất hiện phía trước chúng tôi và chiếc xe cảnh sát quay đầu ở đó và quay về. Sự việc này đã chứng thực bài kinh văn của Sư phụ “Chính niệm của các đệ tử Đại Pháp có uy lực”.

Là một học viên, tôi biết rằng nếu không có sự bảo hộ và gia trì của Sư phụ, thì tôi không thể đi đến được ngày hôm nay. Không lời nào có thể diễn đạt được lòng biết ơn của tôi đối với Sư phụ. Tôi chỉ có thể tinh tấn đề cao bản thân để báo đáp ân Sư.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2011/2/21/征文选登–你们都给我站着,我要走了-236506.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2011/3/2/123553.html
Đăng ngày 24-03-2011. Bản dịch được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share