Bài viết của mội học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc

[MINH HUỆ 04-03-2018] Tôi là một học viên Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông và tôi 74 tuổi. Tôi đã tu luyện Pháp Luân Đại Pháp từ năm 1994 và may mắn được đến dự khóa giảng Pháp của Sư phụ ở Quảng Châu. Tôi được nhìn thấy Sư phụ và đắc Đại Pháp trân quý ở lớp học đó. Đại Pháp đã thay đổi cuộc đời tôi. Trong suốt 24 năm tu luyện Đại Pháp, tôi đã trải qua nhiều kiếp nạn lớn. Đầu tiên là chồng tôi rơi vào cảnh nợ nần và rồi con gái tôi phải trải qua một cuộc ly hôn khủng khiếp. Tôi cũng trải qua quan sinh tử, và Sư phụ đã từ bi vô hạn mà cấp cho tôi một cuộc đời mới.

Một thảm họa hoàn toàn bất ngờ

Con gái cả của tôi và chồng cháu đã cãi nhau to về những vấn đề gia đình. Con rể đã đuổi con gái tôi đi và sau đó chúng ly hôn. Không còn chỗ nào nương thân, con gái tôi đã đem con về nhà ở với chúng tôi.

Buổi tối ngày 10 tháng 10 năm 2007, chồng tôi, con gái và cháu ngoại đi ra ngoài. Tôi ở nhà một mình và đi ngủ sau khi đọc một bài giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân. Một ai đó đột nhiên đạp cửa ra vào lúc 10 rưỡi làm tôi thức giấc. Tôi nghĩ chắc là các cán bộ Đảng Cộng sản Trung Quốc đến lục soát nhà mình. Tôi không gây tiếng động mà cũng chẳng bật đèn. Trong khi đang mặc quần áo thì cánh cửa bật tung và một người đàn ông xông vào tóm lấy tôi.

Tôi không có cách gì để tự vệ. Hắn dùng dao đâm tôi vài nhát khắp cơ thể, cả cánh tay và bàn tay. Tôi bị chảy máu. Sau đó hắn đâm vào bụng tôi, tôi bị mất thăng bằng và bắt đầu ngã lăn xuống đất. Trong sự hỗn loạn, đột nhiên tôi nhớ tới Sư phụ. Tôi đã hét lên: “Sư phụ, cứu con! Sư phụ, cứu con!”

Khi nghe thấy tôi hét lên như vậy thì tên đó sợ hãi. Hắn thả tôi ra và bắt đầu tháo chạy. Nhưng hắn bị dẫm vào máu, trượt chân ngã xuống đất và hắn kêu lên trước khi biến mất. Nghe giọng của hắn tôi biết ngay đó là chồng cũ của con gái mình.

Do bị mất máu quá nhiều nên tôi bị chóng mặt và không thể tìm thấy điện thoại. Tôi xin Sư phụ giúp đỡ và cảm thấy như Sư phụ ở ngay đó với tôi. Tôi băng vết thương ở bụng, đi ra ngoài và gõ cửa nhà hàng xóm. Người hàng xóm đã kinh hãi khi nhìn thấy tôi. Tôi nhờ ông ấy liên lạc với một đồng tu khác để hỗ trợ, trong khi đó tôi xin Sư phụ cứu tôi.

Người đồng tu kia đã gọi xe cứu thương và con trai của tôi. Khi những người hàng xóm đưa tôi lên xe cứu thương thì tôi đã bị bất tỉnh nhân sự. Sau hơn 4 tiếng đồng hồ truyền máu và khâu vết thương, hôm sau tôi tỉnh dậy trong bệnh viện. Chồng, con trai và con gái tôi đều ở đó.

Chồng tôi nói với các con trong nước mắt: “Đại Pháp đã ban cho mẹ các con một cuộc đời thứ hai. Chính Sư phụ đã cứu bà ấy.”

Tôi đã gật đầu với các con và nhủ thầm từ đáy lòng: “Tạ ơn Sư phụ vì đã cứu con.” Chắc hẳn tôi đã không thể sống sót nếu không tu luyện Đại Pháp. Trong quá trình hồi phục ở bệnh viện, tôi đã hướng nội vô điều kiện.

Sư phụ giảng:

“Cũng có một số việc rất nhỏ nhặt, không đáng kể trong tu luyện, [nhưng] kết quả xuất hiện vấn đề lớn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2015)

Tôi nhận ra rằng vì tôi không chú ý tu luyện bản thân tốt ở nhà nên việc tu luyện của tôi chỉ giới hạn trong việc trả nợ từ đời trước. Điều này tạo nên sơ hở để tà ác dùi vào. Tôi nhận ra rằng tôi đã vượt qua nạn sinh tử. Tôi rất cảm tạ Sư phụ từ bi vĩ đại và quyết tâm làm ba việc nhiều hơn và tu luyện tinh tấn.

Chứng kiến chúng sinh phải chịu khổ và hóa giải mọi đau khổ

Con trai và con gái tôi báo vụ việc lên cảnh sát khi tôi vẫn còn ở trong viện. Chồng cũ của con gái tôi đã nhận tội. Kể từ khi ly hôn, cậu ta luôn say mèm. Cậu ta căm ghét mọi người và luôn than phiền. Cậu ta hoàn toàn mất nhân tính và cố tình sát hại tôi. Chắc hẳn cậu ta sẽ sát hại những người khác nếu không bị tống vào tù.

Sau đó tôi nghe được rằng cậu ta đã bị kết án 8 năm tù với mức tiền phạt là 50.000 Nhân dân tệ. Tôi không cảm thấy thanh thản về điều này, thay vào đó tôi cảm thấy tệ vì đã không thể cứu cậu ta.

Sư phụ giảng:

“Làm người luyện công đã là siêu thường rồi, chư vị đã là người siêu thường rồi, nên phải dùng [Pháp] lý siêu thường để yêu cầu chư vị, chứ không thể dùng [đạo] lý nơi người thường để nhận định.” (Chuyển Pháp Luân)

Sau khi được ra viện, tôi hồi phục rất nhanh vì tôi dành nhiều thời gian học Pháp và luyện công. Tôi cảm thấy buồn khi biết rằng Sư phụ đã gánh chịu cho tôi rất nhiều. Sau khi chia sẻ việc này với các đồng tu, tôi đã minh bạch rằng, là một học viên Đại Pháp, tôi cần phải hướng nội và đối xử tốt với mọi người. Tôi cần phải nghĩ cho người khác trước và học cách bao dung.

Tôi cũng biết được rằng, sau buổi xét xử, người cha già của cậu ta đã khóc cả ngày trời và sức khỏe của ông bị suy sụp do ông không còn ai chăm sóc. Giờ đây cháu ngoại của tôi cũng không có bố. Mặc cho sự phản đối mạnh mẽ của con trai mình, tôi âm thầm đến tòa án và rút lại đơn buộc tội con rể cũ.

Tôi nói với con trai: “Mẹ tu luyện Đại Pháp. Mẹ cần phải tuân theo Chân-Thiện–Nhẫn. Ở gia đình đó, họ đều khó khăn, và chúng ta nên lấy thiện đãi họ.“

Tôi cũng thuyết phục con gái đưa con về nhà chồng cũ và chăm sóc bố chồng. Tháng 5 năm 2008, con rể cũ của tôi đã được thả và trở về nhà. Kể từ đó, gia đình đó đã có thể có một cuộc sống bình thường.

Tết năm đó, con gái và con rể cùng cháu ngoại về gặp tôi. Con rể đứng ngoài cửa và không dám nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi cảm thấy con rể đã lại là thành viên của gia đình rồi. Tôi bước ra và mời con rể vào nhà. Con cúi đầu chào và gọi tôi bằng “mẹ”.

Kể từ đó, con rể tôi đã trở thành một người khác. Cháu tốt bụng và đáng kính. Cả gia đình đã được thụ ích từ Đại Pháp và sống hòa thuận. Đúng như Sư phụ giảng trong cuốn Chuyển Pháp Luân.

“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!” (Chuyển Pháp Luân)

Mặc dù đã 74 tuổi nhưng tôi vẫn tràn đầy năng lượng. Với sự giúp đỡ của các đồng tu và ủng hộ của chồng và các con, tôi đã lập một trung tâm thông tin Đại Pháp nhỏ tại nhà mình.

Chúng tôi tạ ơn Sư phụ đã khổ độ. Tôi sẽ tiếp tục làm tốt ba việc một cách tinh tấn. Tôi sẽ không để Sư phụ thất vọng và sẽ hoàn thành thệ ước của mình. Tôi sẽ không bao giờ quên cảm giác khi mới đắc Pháp. Và tôi sẽ trở về nhà cùng Sư phụ.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/4/361906.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/4/10/169328.html

Đăng ngày: 30-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share