Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 14-12-2017] Một ngày tháng 4 năm 2007, tôi đã gặp một người phụ nữ lớn tuổi trên một chiếc xe lăn. Tôi nói với bà rằng: “Bà làm ơn hãy nhớ: ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo’. Bà có nghe thấy cháu nói không ạ?” Người phụ nữ ấy đã gật đầu. Sau đó, tôi giải thích với một vài người rằng, để đảm cho một tương lai an toàn, họ nên thoái xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới của nó.
Một người đã chỉ vào người phụ nữ trên xe lăn và nói: “Bà ấy từng là Bí thư Đảng ủy tại địa phương. Tất cả chúng tôi đều là đoàn viên Đoàn Thanh niên Cộng sản Trung Quốc.” Khi nghe thấy vậy, người phụ nữ lớn tuổi đã đứng dậy, mỉm cười và bước đến chỗ tôi. Tôi đã khuyên bà ấy nên thoái xuất khỏi ĐCSTQ, bà ấy đã đáp lại rằng “Tôi sẽ thoái, tôi sẽ thoái”, rồi bà ấy cho tôi biết tên của bà.
Những người khác vô cùng ngạc nhiên và ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào bà. Một trong số họ thốt lên rằng: “Quả là một phép màu. Hơn một thập kỷ qua, bà ấy không hề mỉm cười hay nói chuyện với ai. Giờ đây, bà ấy đang cười nói kìa! Bà ấy thậm chí còn đứng dậy được và có thể đi lại mà không cần ai giúp. Thật quá kinh ngạc!”
Sau đó, khoảng 5 hoặc 6 người bắt đầu bàn tán rôm rả. Một vài người đã thoái xuất khỏi Đoàn Thanh niên và Đội Thiếu niên, đồng thời hỏi xin tài liệu chân tướng về Đại Pháp. Một vài người nói: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Điều đó khiến tôi thực sự cảm động!
Mọi bệnh tật của tôi đều biến mất
Tôi mù chữ và sống ở một vùng nông thôn. Mẹ tôi là người khá nổi tiếng trong vùng. Có một lần, tôi có một giấc mơ rằng mình đi đến một ngọn núi mà xung quanh được phủ đầy hoa. Tôi nhìn thấy mẹ và bà đang bay đến bên tôi rồi nói: “Con hãy tu luyện chăm chỉ và trở về thiên đường nhé.” Thế rồi bà lại bay đi. Tuy nhiên, những lời nói của mẹ đã khắc sâu vào trái tim tôi và thường khiến tôi suy nghĩ về chúng.
Tôi từng phải chịu đựng nhiều bệnh tật và những cơn đau dữ dội. Các phương pháp điều trị y tế đều không có tác dụng với tôi. Tôi đã tự hỏi mình rằng, nơi đâu là con đường để tôi có thể trở về thiên đường? Khi bệnh tật khiến tôi gần như không thể chịu đựng được, một vài người trong làng đã khuyên tôi thử tập Pháp Luân Công.
Lần đầu tiên, khi nhìn thấy bức ảnh của Sư phụ Lý Hồng Chí, tôi đã bật khóc. Tôi biết rằng Sư phụ sẽ cứu tôi. Tôi bắt đầu học Pháp và háo hức luyện công. Lúc bấy giờ, sách Đại Pháp rất thiếu. Cả làng chúng tôi chỉ có duy nhất một cuốn sách Chuyển Pháp Luân và một băng hình hướng dẫn luyện công. Các học viên trong làng chúng tôi đã đọc sách và thực hành các bài công pháp vào buổi sáng và buổi tối mỗi ngày.
Tôi đã được trải nghiệm những điều vô cùng kỳ diệu chỉ sau vài tháng. Tôi không còn cảm thấy chóng mặt, dạ dày của tôi cũng không còn đau và vết rạn ở vùng xương thắt lưng của tôi đã hoàn toàn biến mất. Tôi cảm thấy toàn thân ấm áp, tay chân cũng trở nên linh hoạt hơn. Tôi cảm giác như mình có thể bay lên khi đi bộ và đi xe đạp, dường như có ai đó đang đẩy tôi về phía trước. Tôi làm mọi thứ khá dễ dàng và cảm thấy cơ thể mình tràn đầy sức sống. Không một từ ngữ nào để diễn tả được lòng biết ơn sâu sắc của tôi đối với Sư phụ.
Do không được đi học nên tôi không đọc được sách Đại Pháp. Vào tháng 8 năm 1998, tôi có một cuốn Chuyển Pháp Luân và ba cuốn sách khác, thêm vào đó là băng ghi âm các bài giảng Pháp của Sư phụ tại Quảng Châu. Tôi đã giữ cuốn sách trước ngực mình và quỳ trước ảnh Sư phụ và cầu xin Sư phụ giúp đỡ. Vào ban ngày, tôi nhờ các học viên khác hướng dẫn tôi đọc sách, còn buổi tối thì tôi nghe các bài giảng. Hàng ngày, tôi học Pháp từng từ từng từ một. Vài tháng sau, tôi đã có thể đọc được sách Chuyển Pháp Luân. Một năm sau, tôi có thể đọc được các sách Đại Pháp khác và học thuộc tập thơ Hồng Ngâm của Sư phụ.
Nghe lời Sư phụ, giảng chân tướng và cứu người
Cuộc bức hại Pháp Luân Công (hay còn gọi là Pháp Luân Đại Pháp) bắt đầu vào tháng 7 năm 1999. Đối mặt với những lời vu khống và bức hại tàn bạo, chúng tôi đã làm theo những yêu cầu của Sư phụ và giảng rõ chân tướng để giúp người dân hiểu được sự thật về cuộc bức hại.
Có lần trên một cánh đồng, tôi đã nói với một người phụ nữ lớn tuổi về Pháp Luân Công và cuộc bức hại. Con trai của bà ấy đã giơ chiếc cuốc lên đầu và hét lên đầy thách thức: “Sao bà dám tuyên truyền Pháp Luân Công! Tôi sẽ dùng chiếc cuốc này giết bà!”
Tôi đã trả lời cậu ấy: “Nếu tôi nợ mạng cậu, cậu có thể giết tôi. Còn nếu không, thì cậu không thể làm hại tôi được. Tôi vẫn sẽ nói cho cậu biết chân tướng để cứu cậu.”
Mẹ của cậu ấy đã giữ chặt cậu ấy lại và khóc: “Dừng lại. Bà ấy đang nói với mẹ cách để mẹ trở thành một người tốt thông qua tu luyện Pháp Luân Công.”
Tôi nói: “Đúng vậy. Pháp Luân Công dạy người ta tuân theo các nguyên lý Chân – Thiện – Nhẫn. Chẳng lẽ nó không tốt hay sao?” Con trai bà ấy đã không nói gì. Sau đó, tôi đưa cho bà tài liệu giảng chân tướng và nói với bà ấy rằng, một khi con trai bà đọc những tài liệu này, cậu ấy sẽ minh bạch được chân tướng.
Vào một dịp khác, tôi lái xe đạp tới một thị trấn cách nhà 30 km để phân phát tài liệu giảng chân tướng. Trên đường trở về nhà, trời đã nhá nhem tối, và tôi đã bị ngã khỏi xe đạp của mình. Tôi bị thương ở mắt cá chân và vết thương khiến tôi đau đớn khủng khiếp khi tôi cố gắng đứng dậy. Cổ tay của tôi cũng bị thương. Tôi tự nhủ rằng, mình là một học viên, và Sư phụ luôn chăm sóc cho mình, và mình sẽ không sao hết. Gia đình đã đưa tôi đến bệnh viện khi tôi trở về nhà. Cổ tay của tôi bị gãy và phải bó bột. Về đến nhà, tôi đã tháo khung bột ra. Tôi nói với mọi người rằng, tôi là một học viên và Sư phụ luôn bảo hộ tôi. Tôi tiếp tục học Pháp, luyện công, và giảng chân tướng mỗi ngày. Chẳng bao lâu, vết thương ở cổ tay của tôi đã lành lặn trở lại.
Vào tháng 11 năm 2008, tôi bị bắt và bị đưa đến một trung tâm tẩy não trong 26 ngày. Ngày nào tôi cũng bị thẩm tra, cảnh sát đã cố ép tôi từ bỏ Pháp Luân Công. Nhưng tôi đã từ chối hợp tác với họ.
Trong các buổi tẩy não, họ bật những bằng hình lăng mạ Đại Pháp và Sư phụ. Tôi đã nói với họ rằng, chúng tôi tu luyện Chân – Thiện – Nhẫn, và Pháp Luân Công là một môn tu luyện Phật gia thượng thừa. Tôi còn nói rằng họ đang phạm phải tội ác. Tôi đã đề nghị họ tắt TV đi. Tôi phát chính niệm để vô hiệu hóa chiếc TV, và chẳng bao lâu sau nó đã ngừng hoạt động.
Tôi đã giảng rõ chân tướng cho cảnh sát. Tôi bị giam giữ trong một căn phòng vừa lạnh vừa tối, nhưng tôi vẫn nhẩm niệm Pháp, luyện công và phát chính niệm. Các lính canh ở đó mặc những chiếc áo khoác dày nhưng họ vẫn cảm thấy lạnh. Còn tôi, mặc dù mặc quần áo mỏng, nhưng tôi vẫn cảm thấy ấm áp và tràn đầy năng lượng. Một trong số họ hỏi tôi: “Bà không thấy lạnh sao?”
Tôi nói: “Các học viên chúng tôi tu luyện tâm tính, là người tốt và luôn được Sư phụ của chúng tôi bảo hộ. Tôi không cảm thấy lạnh.” Sau khi họ biết rằng không thể thay đổi được suy nghĩ của tôi, họ bắt đầu lo sợ tôi có thể truyền cảm hứng cho những người khác, vì vậy họ đã thả tôi ra.
Sau khi trở về nhà, tôi cố gắng thoát khỏi sự giám sát của chính quyền địa phương. Tôi đã đến các thị trấn xung quanh và nói với mọi người về Pháp Luân Đại Pháp. Mỗi chuyến đi kéo dài 5 ngày. Với sự bảo hộ của Sư phụ, tôi đã giảng chân tướng cho 70 người, và có 50 đến 60 người trong số họ đã thoát xuất khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó.
Một lần tôi gặp một người phụ nữ chạc 70 tuổi và phải ngồi trên một chiếc xe lăn do bị liệt. Bà ấy đã nói với tôi rằng: “Một chân của tôi ngắn hơn cái chân kia. Nếu tôi duỗi nó ra, chân tôi sẽ đau đớn khủng khiếp, vì thế tôi không dám đứng dậy.” Tôi trả lời bà ấy rằng: “Chúng ta chắc hẳn có duyên tiền kiếp. Tôi có tin tốt dành cho bà đây. Bà hãy thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Những từ này thuộc môn tu luyện Phật gia thượng thừa và có thể cứu độ chúng sinh.”
Bà ấy chắp hai tay trước ngực và nhẩm niệm hai lần: “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân – Thiện – Nhẫn hảo.” Bà dừng lại một lúc rồi nói: “Toàn bộ cơ thể của tôi đang nóng lên. Tôi cảm thấy rất tốt.”
Sau đó, bà duỗi chân ra và không hề cảm thấy đau đớn chút nào. Bà đứng dậy và không còn cảm giác chân này ngắn hơn chân kia nữa. Bà nhìn vào cánh tay trái của mình, và thấy tất cả các ngón tay của mình đều tách mở ra. Bà nói: “Thật kỳ diệu! Bà thật tuyệt vời!”
Tôi đáp lại: “Không phải tôi là người tuyệt vời đâu. Đó chính là Đại Pháp. Bởi vì bà thành tâm niệm, nên Sư phụ của chúng tôi đã chăm sóc cho bà!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/12/14/357866.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/24/169148.html
Đăng ngày 28-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.