Bài viết do một đồng tu biên tập lại theo lời kể của một học viên Đại Pháp 82 tuổi

[MINH HUỆ 14-3-2018] Tôi 82 tuổi và may mắn được bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1995. Trong hơn hai thập kỷ tu luyện, tôi đã bị xe ba gác, xe máy và ô tô đâm hơn 10 lần. Tôi cũng bị cảnh sát bắt giữ hơn 10 lần. Nhưng nhờ có Sư phụ bảo hộ, lần nào tôi cũng bình an vô sự.

Mỗi ngày cho dù trời nắng hay mưa tôi cũng đều làm tốt ba việc. Tôi đi ra ngoài mỗi ngày để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho mọi người và cứu họ. Dưới đây, tôi xin được chia sẻ một vài câu chuyện.

Thuyết phục tài xế xe ba gác thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) sau khi bị xe đâm

Cách đây 7-8 năm, tôi ra ngoài để giảng chân tướng về Pháp Luân Công và khuyên Tam thoái. Có hơn 10 người đã đồng ý thoái. Đột nhiên có một chiếc xe ba gác từ sau lưng đi tới và đâm vào tôi. Tôi bị hất văng xa hơn 10 mét và đã bị sốc. Lúc đó, tôi đã bất tỉnh.

Khi tỉnh lại, tôi thấy người đàn ông đâm phải tôi đang ngồi bệt xuống đất. Anh ấy đang ôm bụng và trông có vẻ như đang bị đau. Một công nhân vệ sinh chứng kiến sự việc cũng tới chỉ trích anh.

Phần gáy của tôi phồng lên như chiếc bánh mì đang nở. Người tài xế nói anh sẽ đưa cho tôi 30 nhân dân tệ và bảo tôi hãy đến bệnh viện để kiểm tra thương tích.

Tôi nói với anh rằng tôi là một học viên Đại Pháp, nên sẽ không lấy tiền của anh ấy. “Tôi sẽ không nhận tiền của anh ngay cả khi anh đưa cho tôi 30.000 hay ba triệu tệ. Tôi có Sư phụ bảo hộ, do vậy tôi sẽ không sao cả.”

Tôi đã giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp cho anh ấy và hỏi: “Anh có gia nhập ĐCSTQ không? Anh đã làm Tam thoái chưa?”

Tôi tiếp tục nói cho anh nghe sự thật về Pháp Luân Công và giúp anh làm Tam thoái. Anh cho tôi số điện thoại và địa chỉ của mình trước khi rời đi và bảo tôi hãy gọi cho anh nếu sau này cần anh giúp đỡ.

Tôi không để ý đến chỗ sưng trên đầu mình và tiếp tục đến chợ để giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Tôi đã giúp hơn 10 người nữa thoái ĐCSTQ.

Tối hôm đó tôi có một giấc mơ rất rõ ràng. Tôi mơ thấy một cây cọ lớn có rễ trắng lộ hẳn lên mặt đất. Tôi ngộ được rằng Sư phụ đã loại bỏ cho tôi một khối nghiệp lớn sau vụ tai nạn kia.

Quân nhân đi xe máy thoái ĐCSTQ sau khi đâm vào tôi

Có lần khi đang đi trên đường, một quân nhân lái xe máy đã đâm phải tôi. Cậu ấy liền lập tức xin lỗi: “Cháu xin lỗi. Cháu đã không nhìn thấy bà. Cháu sẽ bồi thường cho những thương tích của bà.”

Tôi nói: “Bà là một học viên Đại Pháp và bà có Sư phụ bảo hộ. Bà sẽ không sao đâu. Bà cũng sẽ không nhận tiền của cháu.”

Tôi hỏi xem cậu ấy đã thoái ĐCSTQ chưa và cậu đáp lại ngay rằng: “Vâng! Cháu vừa mới thoái!”

Tôi bảo cậu hãy ghi nhớ: “Pháp Luân Đại Pháp hảo.” Cậu ấy đáp lại bằng thái độ rất tích cực và nói: “Sự thật đã chứng minh rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt rồi. Các học viên Pháp Luân Đại Pháp đều là những người tốt.”

Tài xế thoái ĐCSTQ sau khi đâm vào xe ba gác của tôi

Khi tôi đang lái xe ba gác trên đường thì đột nhiên có một chiếc ô tô đâm phải tôi và làm hỏng chiếc xe ba gác. Tài xế đã đề nghị bồi thường cho tôi chi phí để sửa xe. Tôi không nhận nhưng anh ấy cứ khăng khăng đòi đưa 100 nhân dân tệ cho chủ tiệm sửa xe. Chi phí sửa xe chỉ mất có 30 nhân dân tệ và tôi không muốn giữ lại phần tiền thừa. Khi tôi cố gắng trả lại 70 nhân dân tệ cho tài xế thì anh ấy đã đi rồi.

Người đàn ông sửa xe ba gác cho tôi nói: “Nếu bà không muốn số tiền đó thì hãy đưa nó cho tôi.”

Tôi nói với anh ta: “Số tiền này không phải của anh. Sao anh có thể lấy được? Đừng lấy những gì không phải của mình. Nếu không anh sẽ tổn đức đó.”

Sau đó tôi giảng chân tướng về Pháp Luân Công cho anh ta và giúp anh làm Tam thoái.

Tôi ghi nhớ hành động tốt của người tài xế và muốn có cơ hội được gặp lại anh để trả lại số tiền 70 nhân dân tệ. Sau đó vài ngày, tôi đã được gặp lại anh ấy và trả lại số tiền đó.

Anh đã vô cùng ngạc nhiên: “Ngày nay vẫn còn có được người tốt đến vậy sao? Các học viên Pháp Luân Công thật sự là những người tốt.” Anh ấy cũng đã đồng ý làm Tam thoái.

Uy lực của Đại Pháp

Một lần khác khi tôi đang lái xe ba gác của mình và tìm cơ hội để giảng chân tướng về Đại Pháp cho mọi người, tôi đã gặp một người đàn ông. Ông ấy hỏi tôi đến từ đâu và tôi nói cho ông ấy biết nơi mình đang ở. Ông ấy đã rất ngạc nhiên và nói: “Sao một người lớn tuổi như bà có thể lái xe đi xa như vậy?”

Tôi hỏi ông ấy về nơi mà chúng tôi đang đứng. Khi ông ấy bảo cho tôi biết, tôi nghĩ: “Tuyệt. Mình đã đi cách xa nhà được 16km.”

Ông ấy chỉ cho tôi đường về nhà. Tôi cảm ơn rồi ra về. Tuy nhiên, nghe thì thật khó tin nhưng tôi đã lập tức thấy mình ở trên chiếc cầu lớn gần nhà mình. Tôi từng nghe những học viên khác nói về những điều kỳ diệu xảy ra với họ, nhưng lần này tôi đã tự thân được trải nghiệm.

Mỗi ngày tôi đều đi ra ngoài để giảng rõ chân tướng cho người dân. Nhiều lần, tôi cũng bị những người bị ĐCSTQ đầu độc tố cáo với cảnh sát. Có lần có ba cảnh sát đi tìm tôi, nhưng họ không thể nhìn thấy tôi ngay cả khi tôi đang đứng trước mặt họ.

Bí thư thôn bị quả báo vì đưa tôi đến đồn cảnh sát

Một ngày kia tôi đến một thôn nọ để đưa tài liệu chân tướng đến từng nhà. Tôi đã phát liền một lúc được hơn 3.000 bản. Khi đang phát bản tài liệu cuối cùng, bí thư ĐCSTQ trong thôn đã tiếp cận tôi. “Bà đã làm rất tốt khi lớn tuổi như vậy mà [có thể] phân phát hết những tài liệu này trong cả buổi sáng. Bà từ đâu đến vậy?“

Ông ta đã lệnh cho những nhân viên an ninh thôn chặn lối vào thôn và nói rằng cảnh sát đang đến. Tôi đã hô lớn: “Mọi người ơi! Tới đây mà xem này! Họ đang bắt giữ người tốt giữa ban ngày! Họ sẽ bị quả báo.”

Họ đưa tôi đến uỷ ban xã và bảo tôi chuẩn bị tinh thần vì họ sẽ đưa tôi đến trung tâm tẩy não. Tôi bảo họ: “Ai đi chứ tôi dù thế nào cũng nhất quyết không đi.” Cuối cùng, họ để tôi về nhà.

Sáu tháng sau, tôi lại đến thôn đó một lần nữa và gặp lại vị bí thư. Ông ta xuất hiện các triệu chứng tê liệt mặt, mắt và miệng bị méo. Hai tay run lên. Tôi hỏi ông ta: “Ông còn nhận ra tôi không? Tôi là người mà ông đã đưa đến đồn cảnh sát.”

Ông ta nói bằng giọng run rẩy và ngọng ngịu: “Tôi vừa xuất viện. Tôi bị quả báo thật rồi.”

Ngăn cảnh sát tạo nghiệp

Tháng 5 năm 2015, tôi đệ đơn kiện Giang Trạch Dân, người đã phát động cuộc đàn áp Pháp Luân Công tàn bạo.

Không lâu sau khi khởi kiện Giang, tôi ngồi đả tọa và phát chính niệm. Khoảng bảy giờ tối hôm đó, có sáu cảnh sát đột nhập vào nhà của tôi. Họ lục soát nhà và tìm kiếm các tài liệu liên quan đến Pháp Luân Công. Một cảnh sát nói: “Chúng tôi có thể kết án bà 18 tháng tù vì những tài liệu này.”

Họ đã bắt giữ tôi và đưa tôi đến đồn cảnh sát địa phương. Một học viên khác đã thông báo cho con gái tôi về vụ bắt giữ. Con gái, vợ chồng con trai tôi đã đến đồn cảnh sát để gặp tôi. Cảnh sát đe doạ họ và nói rằng họ sẽ tống tôi vào tù. Việc này đã khiến các con của tôi sợ hãi.

Một cảnh sát đã đưa cho tôi 14 tờ giấy và yêu cầu tôi viết một bản tuyên bố từ bỏ tu luyện Pháp Luân Công. Lúc đầu, tôi không muốn viết bất cứ thứ gì, nhưng sau đó tôi lại thay đổi ý định.

Tôi quyết định viết “Pháp Luân Đại Pháp hảo” trên mỗi tờ giấy. Khi tôi định viết lên tờ thứ 14 thì một cảnh sát đã ngăn tôi lại và đưa tập giấy cho con trai tôi. Anh ta yêu cầu con trai tôi thay tôi viết bản tuyên bố. Tôi đã không cho phép con trai tôi viết, và sau đó cảnh sát đã ném tập giấy đi. Anh ta đã giữ 13 tờ giấy có chữ “Pháp Luân Đại Pháp hảo” và nói sẽ dùng chúng để làm bằng chứng đưa tôi vào tù.

Họ hỏi ai đã giúp tôi viết đơn kiện Giang Trạch Dân. Tôi bảo với họ rằng tôi tự viết. Họ hỏi ai đã in nó ra cho tôi. Tôi bảo họ rằng tôi đã đi đến một tiệm photocopy để in chúng ta. Họ hỏi tôi đã lấy đâu ra những tài liệu này và tôi nói rằng tôi sẽ không nói cho họ biết những thông tin đó.

“Hôm nay các anh đã bắt giữ tôi và đã tự gây tội nghiệp to lớn cho mình. Nếu tôi cho mấy anh biết thông tin, sau đó mấy anh sẽ đi bắt những người vô tội khác và lại gây tội nghiệp lớn hơn. Tôi sẽ không cho phép các anh tạo nghiệp thêm nữa.”

Đến cuối ngày, một cảnh sát đã nói: “Giờ cũng muộn rồi, vậy tối nay bà hãy ở đây. Hãy bảo con trai bà đến đón bà lúc 8 giờ sáng ngày mai.”

Sáng hôm sau, con trai tôi đã đến và đưa tôi về nhà.

Tháng 5 năm 2017, cảnh sát lại đến sách nhiễu tôi. Lúc đầu, ba cảnh sát mặc thường phục hỏi xem tôi còn tu luyện Pháp Luân Công hay không. Tôi trả lời: “Tôi vẫn tu luyện! Sao tôi có thể từ bỏ một môn tu luyện tốt như vậy được?”

Họ hỏi xem tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ khi nào và hiện tôi đã bao nhiêu tuổi rồi. Một lúc sau, sáu cảnh sát mặc đồng phục xuất hiện. Tôi hỏi họ: “Nhiều người thế đến nhà tôi làm gì? Tôi đâu có mời mấy anh đâu.“

“Chúng tôi đến lấy thứ đó (ám chỉ ảnh chân dung của Sư phụ).”

Lần trước họ đã đến lấy hình Sư phụ đi khi tôi không có ở nhà. Khi tôi về đến nhà và phát hiện hình của Sư phụ đã bị đem đi, tôi đã rất buồn và khóc lớn. Dù thế nào tôi cũng sẽ không bao giờ cho phép họ làm điều xấu này một lần nữa.

Lần này tôi nghiêm trang nói với họ: “Đó chính là Sư phụ của tôi, Sư phụ từ bi vĩ đại của tôi. Nếu không có Sư phụ thì có lẽ tôi đã chết từ năm 1999 rồi.“ Tôi đứng giữa cửa và ngăn không cho họ vào phòng. Tôi giữ khung cửa và lớn tiếng quở trách họ: “Ai dám lấy hình của Sư phụ đi?”

Khi ấy chính niệm của tôi rất mạnh mẽ. Tôi cảm thấy mình rất cao lớn và vĩ đại còn họ trông như thể bị đóng băng lại. Hai cảnh sát đi ra trước và những người khác theo sau. Khoảng 10 ngày sau, hai cảnh sát lại đến nhà tôi, nhưng họ chỉ hỏi tôi xem tôi có gặp khó khăn gì trong cuộc sống hàng ngày không.

Tâm tôi vững tin vào Sư phụ và Đại Pháp, vì vậy sẽ không có rắc rối gì xảy đến với tôi cả.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2018/3/14/362834.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2018/3/30/169212.html

Đăng ngày 24-4-2018; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share