Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Anh quốc

[MINH HUỆ 6-10-2017] Trước khi trở thành một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi thường bị bệnh và luôn mệt mỏi. Sau khi hai đứa con sinh đôi của tôi ra đời, tôi bị viêm da tay và bị phù nề trong nhiều năm, và quần áo giầy dép của tôi càng ngày càng chật.

Bố mẹ đưa tôi tới gặp một bác sĩ Trung y và tôi đã thử dùng thuốc thảo dược, nhưng điều đó không giải quyết được vấn đề của tôi. Tuy nhiên, vào năm 2005, sau khi trở thành một người tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và bắt đầu luyện năm bài công pháp, các bệnh tật của tôi dần biến mất.

Khảo nghiệm nghiệp bệnh và chính niệm

Tháng 5 năm 2013, tôi đã trải qua một khảo nghiệm kéo dài. Giả tướng nghiệp bệnh đã can nhiễu việc tôi cứu độ chúng sinh trong suốt gần ba năm. Tôi thể ngộ rằng đó là khảo nghiệm nghiệp bệnh, và thực tế là tôi đã thiếu chính niệm, đồng thời không kiên định tu luyện đã tạo sơ hở để tà ác dùi vào.

Hôm đó, khi chuẩn bị đi làm thì đột nhiên tôi bị hoa mắt chóng mặt. Mọi thứ trở nên xa xăm và tôi lo sợ điều tồi tệ nhất [xảy ra]. Tôi bị chảy máu trong nghiêm trọng. Vì không thể ra khỏi nhà nên tôi đã gọi cho quản lý của mình để thông báo rằng tôi bị “ốm”. Vì tự thừa nhận rằng mình “ốm”, nên tôi đã không thể tự mình thoát khỏi sự can nhiễu của tà ác.

Sư phụ giảng rằng:

“Là người luyện công chư vị cứ mãi cho rằng đó là bệnh, trên thực tế chư vị đúng là đang cầu [nó]; chư vị cầu bệnh, cái bệnh ấy sẽ có thể nhập vào. Làm một người luyện công thì tâm tính cần phải cao. Chư vị không được lo sợ mắc bệnh; lo sợ bệnh cũng là một tâm chấp trước, nó mang đến phiền phức cho chư vị cũng như thế.” (Chuyển Pháp Luân)

Nhiều ngày trôi qua, tôi cảm thấy yếu đến nỗi không thể ra khỏi giường, học Pháp hay luyện công. Những cơn đau dữ dội bắt đầu đâm xuyên vào từng bộ phận trên thân thể tôi. Tôi bị tà ác bức hại đến nỗi cảm giác như mình không thể chịu đựng thêm ngày nào nữa. Tôi không thể ăn và khóc đến kiệt sức trước khi ngủ thiếp đi mỗi đêm. Tôi không thể nói với các con gái về khảo nghiệm mà mình đang trải qua, [vì tôi biết rằng] chúng sẽ về nhà ngay và đưa tôi đi viện. Chồng tôi và một vài học viên khác đã phát chính niệm cho tôi và khích lệ tôi phủ định an bài của cựu thế lực đồng thời cần tín Sư tín Pháp.

Tôi cần vứt bỏ quan niệm rằng mình bị bệnh. Tôi đã vượt qua được tình trạng nguy hiểm, phủ định can nhiễu của tà ác và đến tham dự sự kiện ngày 13 tháng 5 tại London. Chồng tôi đi cùng và giúp đỡ khi tôi cần. Tôi trông tái mét và run rẩy. Mặt và móng tay của tôi không có chút sắc thái nào. Mỗi bước đi của tôi khi đó đều rất khó nhọc.

Khi tôi đến địa điểm tổ chức sự kiện, hai học viên nói rằng trông mặt tôi xám ngoét. Tôi cố gắng luyện công nhưng [cảm giác] không có lực. Khi tôi đứng cùng nhóm biểu diễn các bài công pháp, một học viên nói rằng việc đó có thể khiến người thường có ấn tượng xấu khi trông thấy tôi ốm yếu như vậy.

Lúc ấy tôi cảm thấy mất tự tin và muốn trốn tránh. Sau khi chia sẻ với chồng, ông ấy đề nghị tôi dạy các em nhỏ gấp hoa sen giấy. Tôi cảm thấy ánh nắng mặt trời chiếu rọi lên mặt và bao phủ một trường năng lượng lớn.

Còn năm ngày trước khi tôi rời đến New York để tham dự Pháp hội. Tôi nhắc nhở bản thân về những lời dạy của Sư phụ cần làm tốt ba việc. Tôi cố gắng hoàn thành các bài công pháp mỗi ngày, mặc dù rất khó chịu đựng. Tôi đã đổ mồ hôi vào cuối mỗi buổi luyện công, cảm giác như nước tràn ra từ trán và chảy ra từ các ngón tay tôi. Tôi thở hổn hển trong mỗi bài công pháp nhưng vẫn quyết tâm không để tà ác khống chế mình.

Vào ngày chúng tôi đến New York, tôi có cảm giác cực kỳ lạ ở sân bay. Mọi thứ vẫn có vẻ xa xăm và cơn đau trở nên tệ hơn khiến tôi bật khóc. Chồng tôi phát chính niệm cùng tôi. Ngay trước khi lên máy bay, tôi thấy một số học viên mà cũng sẽ ngồi cùng trên máy bay. Một cơn gió thổi qua đầu tôi, và tôi đột nhiên trở nên tỉnh táo. Mặc dù nội tạng tôi vẫn bị đau, nhưng máu đã ngừng chảy và tôi có thể ăn mà không gặp khó khăn. Sư phụ đã tịnh hoá thân thể cho tôi.

Tham gia quảng bá Shen Yun

Tôi để ý thấy rằng cứ khi nào gần đến thời điểm quảng bá Shen Yun, cơn đau bên trong và chứng nôn mửa của tôi lại phát tác. Đây là can nhiễu của tà ác ngăn cản tôi cứu chúng sinh. Tuy nhiên, tôi đã phủ nhận can nhiễu đó và vẫn tham gia hoạt động trong giai đoạn quảng bá đó, bằng cách phát tờ rơi hoặc quảng bá tại các trung tâm mua sắm.

Khi tham gia treo tờ rơi ở tay nắm cửa các ngôi nhà, dường như sức chịu đựng của tôi được nâng lên. Thỉnh thoảng tôi mỉm cười với chính mình rằng việc đi bộ là cơ hội tốt để tập luyện trở thành một thành viên của đội diễu hành. Tôi phát chính niệm, hy vọng chủ nhà sẽ ra ngoài vườn trước để tôi có thể nói chuyện trực diện với họ.

Có một lần tôi gặp một phụ nữ trong vườn cây cảnh trước nhà. Tôi không nói chuyện về Shen Yun ngay; thay vào đó cuộc trò chuyện của chúng tôi là về cây cối hoặc khu vườn của cô. Cô đang trò chuyện rất hăng say, sau đó dừng lại và hỏi điều gì đưa tôi tới đây. Tôi giới thiệu về Shen Yun cho cô ấy. Cô rất vui và đã mời tôi vào nhà để cô có thể xem lại đoạn quảng cáo một lần nữa, cô ấy cũng kể về cháu gái của mình rất thích múa và âm nhạc.

Trong một dịp khác, chủ nhân ngôi nhà đang ở trong gara ô tô và đang chăm chú đo đạc một miếng gỗ. Tôi không làm phiền ông và biểu lộ rằng tôi chỉ muốn đưa tập quảng cáo qua cửa trước nhà ông ấy. Trên đường đi, tôi tự hỏi liệu mình có thể làm gì để thu hút sự chú ý của ông ấy để tôi có thể nói với ông ấy về Shen Yun. Tôi biết người phương Tây rất thích nói về thời tiết, vì vậy đó có thể là chủ đề. Ông ấy nhanh chóng ra khỏi gara và nói về thời tiết trong ngày và dự báo cho tuần tới. Sau đó ông ấy hỏi điều gì đã đưa tôi tới đó, nhờ vậy tôi đã có thể giới thiệu Shen Yun với ông.

Hướng nội

Tôi có thể được coi là người chân tu khi không làm tốt ba việc không? Những chấp trước của tôi là gì mà tôi không thể buông bỏ? Khi hướng nội tôi nhận ra mình có chấp trước vào danh và uy tín trong công việc nơi người thường, và tôi quyết định nộp đơn xin nghỉ hưu sớm để có nhiều thời gian hơn làm các việc Đại Pháp. Tuy nhiên, tôi đã bị từ chối. Cảm thấy không vui khi bị từ chối cũng là một chấp trước.

Khi tham gia Pháp hội tại thành phố New York, tôi nhận được cuộc gọi từ người quản lý nói rằng phòng nhân sự đã mắc lỗi, rằng đơn xin nghỉ sớm của tôi đã được chấp thuận trong khi ông ấy đi nghỉ. Tôi khá vui vì sai lầm này, mặc dù thời gian để rời khỏi công ty đã bị trì hoãn trong năm tháng.

Đầu năm nay, tôi trải qua ba vụ tai nạn trong ba tháng. Hướng nội, tôi thấy mình có chấp trước lười biếng và an dật. Tôi không thể dậy sớm vào buổi sáng để phát chính niệm và khi tôi khắc phục được việc đó thì tôi lại buồn ngủ trong khi phát chính niệm. Đây là một vấn đề nghiêm trọng, và cựu thế lực đã dùi vào sơ hở đó.

Tai nạn đầu tiên là bị trượt chân sau khi tắm xong. Bằng cách nào đó, tôi chắc chắn rằng đầu của mình sẽ bị đập vào vòi nước, điều này có thể vô cùng nguy hiểm. Tuy nhiên, thay vào đó tôi lại bị va vào tường gạch. Tôi bị ngã xuống bồn tắm. Tôi không run sợ hay bị thương tích vì tai nạn. Tôi chỉ cảm thấy như được “thức tỉnh”. Tôi ngộ được rằng đây là lời cảnh tỉnh rằng tôi cần phải kiên định trong tu luyện và làm tốt ba việc.

Một tháng sau, tai nạn thứ hai xảy ra. Khi tôi mang thức ăn tối ra phòng ăn, tôi vô tình đổ một ít nước thịt lên sàn gỗ. Khi trở lại phòng ăn, tôi đã giẫm lên nước thịt và bị trượt chân. Toàn bộ cơ thể tôi cùng với bát đũa rơi xuống sàn. Cơm vãi khắp nơi, bát đũa đều rơi vỡ. Có một vài vệt máu trên sàn nhà. Chồng tôi bảo tôi không nên di chuyển vì ông ấy không biết tôi đang ở trạng thái nào.

Không hề chú ý đến những gì ông ấy nói, tôi đã nổi giận và đổ lỗi rằng ông đã không làm khô sàn sau khi lau nó, khiến tôi bị trượt. Tuy nhiên, chồng tôi bảo tôi không nên di chuyển vì ông cần kiểm tra và chắc chắn rằng tôi không bị thương. Chưa hết giận khi bị trượt chân, tôi tiếp tục đổ lỗi cho ông vì tai nạn đó.

Thấy rằng tôi không lắng nghe và chỉ muốn đổ lỗi, nên ông ấy biết tôi vẫn ổn. Vì vậy ông bảo tôi xem lại chỗ tôi bị ngã xem đó là nước lau nhà hay là nước thịt. Đó thực sự là nước thịt. Tai tôi bị sước nhẹ và miệng tôi bị thâm tím, tôi hướng nội và ngộ ra rằng đây là gậy cảnh tỉnh thứ hai dành cho mình.

Tai nạn thứ ba là khi tôi đang ở trong tiệm sửa xe để bảo dưỡng xe. Để tới nhà vệ sinh, tôi phải đi qua một khu vực mà đang có công trình thi công tại đó. [Mặc dù] không có gì trên sàn nhà khiến tôi phải trượt hay dễ bị trượt, nhưng vì lý do nào đó tôi đã bị trượt chân ba lần, cuối cùng bị ngã và trượt khá dài trên sàn nhà trước khi dừng lại. Tôi không bị thương chút nào nhưng cảm thấy rất khó chịu với những gì vừa xảy ra. Tôi lại cố gắng để đổ lỗi cho người khác.

Sư phụ đã cứu tôi thoát khỏi nghiệp bệnh mà tôi đã bị trước đó. Sao tôi có thể buông lơi chính mình và cho nó là điều đương nhiên được? Tôi đã hứa sẽ đề cao và bắt đầu nghiêm túc phát chính niệm vào sáng sớm, nhưng tôi vẫn tiếp tục ngủ quên sau khi tôi đã hứa như vậy. Tôi nói mình sẽ làm điều đó nhưng thực tế tôi đã không làm được. Tôi ngộ ra rằng đây là một điểm hoá của Sư phụ rằng tôi đã trượt ngã một chặng đường dài. Tôi cần phải lấy lại trạng thái tu luyện tinh tấn, chính niệm chính hành cứu độ chúng sinh.

Trong những ngày gần đây, bất cứ khi nào mở cuốn sách Chuyển Pháp Luân, đều không hề ngẫu nhiên mà tôi luôn mở đến phần “Đề cao tâm tính”. Sư phụ nhắc nhở tôi phải tu luyện tinh tấn và bước đi cho tốt trên đoạn đường cuối cùng này.

Con xin cảm tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!

(Bài chia sẻ tại Pháp hội Châu Âu 2017)


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/6/-355092.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/7/165963.html

Đăng ngày 25-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share