Bài viết của một học viên Tây phương ở New York

[MINH HUỆ 1-10-2017]

Kính chào Sư phụ tôn kính! Xin chào các bạn đồng tu!

Tôi bắt đầu tu luyện Đại Pháp từ năm 1999, tại New York. 18 năm qua trong môi trường phức tạp này thật sự tuyệt vời, và tôi thật sự trân quý khoảng thời gian chúng ta ở bên nhau! Tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm và nhận thức mà mình đã thu được trên hành trình tu luyện của bản thân.

Phần 1. Vai trò của một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp

Đến gần đây, tôi ngày càng cảm nhận được rõ ràng tôi chỉ là một diễn viên trong vở kịch lớn của Sư phụ.

Trong bài thơ Hí nhất đài – Hồng Ngâm 2, Sư phụ đã viết:

Thiên tác mạc,địa thị đài,
Vận càn khôn, thiên địa khai.
Vạn cổ sự, vi Pháp lai,
Pháp Luân chuyển động tân tam tài.

Tạm dịch:

Trời làm màn, đất là đài,
Xoay vận càn khôn, thiên địa khai.
Vạn sự cổ xưa vì Pháp đến,
Pháp Luân chuyển động tân tam tài.

Đối với tôi, sân khấu chủ yếu là ở New York. Tôi thuộc về đoàn quân Chính Pháp nơi đây, nhiệm vụ của chúng tôi là cứu chúng sinh trong khi chứng thực Pháp. Chúng tôi xử lý rất nhiều thông tin truyền thông toàn cầu và đồng thời cũng tham gia vào các trận đánh đang diễn ra tại địa phương. Tôi đóng vai một trung đội trưởng cần mẫn và đáng tin, điều phối các nhóm nhỏ.

Lúc mới đầu, tôi mang trên người một bộ giáp sắt dày, vì vậy tôi có thể chịu đựng trong mọi tình huống khó khăn. Bộ giáp này thậm chí còn che chắn cho mắt của tôi, khiến tôi không bị động tâm bởi những cám dỗ trên đường đi. Sự thật là bộ giáp này có thể bay lên, nhưng vì tôi là một người lính bộ binh, tôi cần đứng thật vững chắc trên mặt đất và tuân theo hiệu lệnh một cách chặt chẽ. Do đó, tôi được cấp cho những thứ đồ đi kèm như những tảng đá đeo bên bộ giáp. Có lẽ Sư Phụ còn sắp đặt thêm tâm danh, tâm tranh đấu, và tâm truy cầu, bởi chúng có thể hỗ trợ trong trận chiến; tuy nhiên, cựu thế lực nghĩ rằng như thế vẫn quá dễ dàng nên chúng đã thêm vào tâm chấp nặng vào dục vọng để xem tôi có thể đi được bao xa khi kéo theo mình những gánh nặng như vậy.

Với bộ giáp này, tôi có thể mang theo nhiều vật nặng nhưng khó mà xoay chuyển nhanh nhẹn. Tôi có thể dễ dàng làm đồng thời nhiều nhiệm vụ trong một khoảng thời gian dài, nhưng thường bỏ lỡ những cơ hội đòi hỏi hành động nhanh chóng.

Tôi nhận được một bản Chuyển Pháp Luân chỉ đạo cho con đường tu luyện và được bảo rằng, bất kể trượt ngã bao nhiêu lần, tôi cần phải đứng dậy và tiếp tục đi về phía trước trên con đường của tôi cho đến khi trận chiến kết thúc. Tôi cũng không cần lo lắng khi thỉnh thoảng cảm thấy mình thụt lại phía sau, bởi vì thực tế tôi vẫn đang tiến lên phía trước.

Có thể bạn đã đoán ra được, bộ giáp này chính là thân xác thịt của tôi, và bên trong mới là con người tôi thật sự. Khi đọc Chuyển Pháp Luân, vai diễn của tôi trong vở kịch đã được tiết lộ. Khi tôi ngừng đọc sách, tôi thật không còn nhớ con đường của mình, và bắt đầu nghĩ rằng bộ giáp sắt này, cùng với những thứ đeo theo, là tôi thật sự. May mắn rằng tôi luôn tinh tấn trong việc học Pháp, nên mỗi bước trên con đường của tôi tương đối rõ ràng.

Thỉnh thoảng tôi lại khám phá ra có một số đồ trang trí độc đáo trên bộ áo giáp của mình. Lúc đầu tôi cũng không chắc chúng có tốt hay không, và chúng được sử dụng chính xác cho mục đích gì, bởi chưa hề có tiền định trong lịch sử. Thông thường chúng ở đó để giúp cho tôi tiến lên phía trước và đi đúng đường của mình. Đôi khi đó là những vật chất hữu hình, như là chiếc điện thoại thông minh đáng tin cậy của tôi. Lúc khác đó lại là những kỹ năng người thường, như là kỹ thuật múa rồng hay kỹ thuật thiết kế đồ hoạ. Tôi thường mất nhiều lần thử đi thử lại để tìm hiểu xem chúng thực sự là gì, nhưng chúng thường được cần đến vào đúng thời điểm trong một trận chiến cụ thể.

Bộ giáp của tôi cũng có các đặc tính khác, như nó tự động đưa tôi tới gần các học viên khác, điều đó làm tôi thấy vui. Bằng cách nào đó nó chỉ cho phép tôi nhìn được mặt tích cực của họ, khiến cho tôi khá dễ dàng trong việc phối hợp nhóm khi ở trong trận chiến. Người trợ giúp trong nhóm sẽ xuất hiện một cách thần kỳ ngay khi tôi cần đến họ. Nếu không có ai ở đó, tôi lại được ban cho những kỹ năng để có thể tự mình thực hiện. Tôi luôn thấy ngạc nhiên bởi Sư phụ đã an bài tất cả.

Khi các trận chiến trở nên dữ dội, tôi cũng trở nên thành thục hơn. Có lẽ bởi cuối cùng tôi cũng cảm nhận được nhiều thứ. Gần đây, tôi thường được thể nghiệm việc “lấy khổ làm vui” khi trải qua những tình huống khó khăn. Đó là một điểm tốt trong môi trường New York hỗn loạn này.

Trong những ngày đầu, tôi có xu hướng nhìn vào người khác trong cùng tiểu đoàn và nói: “Ồ, anh ấy làm thật tốt, tôi cần làm theo.” Giờ đây khi đã thành thục hơn, tôi nhận ra rằng điều đó là sai, bởi chúng ta đều cần diễn đúng vai của mình, nếu không vở kịch sẽ trở nên hỗn loạn.

Ba năm gần đây, dường như Sư phụ đã thay đổi bộ giáp sắt của tôi một chút khiến nó nhẹ hơn rất nhiều và tôi có thể cảm nhận được nhiều hơn. Vì lẽ đó mà tôi có thể di chuyển nhanh hơn trong giai đoạn cuối cùng này.

Phần 2. Khổ nạn lớn đầu tiên của tôi

15 năm đầu trong tu luyện có vẻ hơi kỳ lạ vì tôi chưa bao giờ gặp khổ nạn lớn hay mâu thuẫn tâm tính lớn. Thật sự tôi đã trải qua 15 năm “những ngày tốt đẹp.” Tôi gặp khá nhiều khó khăn, chủ yếu đều do cùng một lúc tôi làm nhiều hạng mục với công việc toàn thời gian và việc gia đình. Những khổ nạn trong tu luyện đó lúc tăng lúc giảm, nhưng thường đến từ từ và chồng chéo lên nhau.

Khoảng ba năm trước, mọi sự dường như chững lại khi vợ tôi nói rằng cô ấy muốn chúng tôi tới gặp tư vấn hôn nhân, nếu không cô ấy sẽ ly dị tôi. Trước đó hai năm, cô ấy đã ngừng việc tu luyện Đại Pháp, và mối quan hệ của chúng tôi thật sự đã rạn nứt. Cô ấy muốn làm nhiều việc người thường hơn, còn tôi dành tất cả thời gian rảnh cho các hạng mục Đại Pháp. Tất nhiên tôi muốn tránh việc ly hôn nên đã quyết định đến gặp tư vấn.

Việc gặp tư vấn hôn nhân diễn ra hai tuần một lần trong vòng ba tháng và điều đó khiến tôi rất căng thẳng. Trong thời gian đó, tôi bắt đầu phát chính niệm nghiêm túc hơn và bắt đầu hướng nội tìm sơ hở trong tu luyện của mình – có lẽ điều đó sẽ làm cho vấn đề này qua đi một cách thần kỳ. Nhưng không may, chuyện đó chẳng hề dễ dàng, bởi tôi tìm thấy rất nhiều sơ hở!

Rõ ràng rằng vấn đề lớn đầu tiên của tôi là: dục vọng. Sau đó là tâm danh: “Làm sao tôi có thể nhìn mặt các đồng tu nếu vợ tôi ly dị tôi? Đó quả là sự thất bại!” Một thứ khác là tâm tranh đấu với vợ, điều này tôi đã biết nhưng sau này mới thật sự minh bạch ra. Sau nữa là những chấp trước ẩn dấu rất kỹ của tôi để tránh sự xung đột. Về phía vợ tôi, nhìn lại thì rất nhiều lần tôi thấy cô ấy đã trải qua mâu thuẫn (không chỉ với tôi) còn tôi thì có xu hướng trốn tránh, bỏ qua và tự hài lòng với mình. Đây cũng là phản ánh mạnh mẽ của tâm ích kỷ và hoàn toàn thiếu sự từ bi.

Cùng với việc tất cả các chấp trước được hiển lộ ra, lần đầu tiên tôi bắt đầu có những khảo nghiệm tâm tính rõ rệt nối tiếp nhau. Nhiều người bắt đầu phàn nàn về tôi, trong đó có cả các thành viên cùng làm các hạng mục Đại Pháp, đồng nghiệp của tôi tại chỗ làm, thành viên gia đình, thậm chí cả một người hàng xóm của tôi. Những đứa con tôi bình thường luôn hoà ái thì giờ thường xuyên đánh nhau, và chúng có khả năng đặc biệt khiến cho tôi thật sự giận dữ – những điều mà trước đây ít người có thể làm được. Máy tính, ô tô, và điện thoại thông minh của tôi bắt đầu gặp trục trặc, hết cái này đến cái khác.

Hoàn cảnh đối với vợ tôi còn trở nên tệ hơn. Phần lớn những lời tư vấn hôn nhân đều xoay quanh lý do của vợ tôi, rằng tôi lựa chọn Đại Pháp hay lựa chọn cuộc hôn nhân bình thường, chứ không thể có cả hai. Mặc dù tôi cố gắng giải thích, người tư vấn vẫn kết luận rằng chúng tôi không còn hy vọng và khuyên chúng tôi nên ly hôn. Trong suốt quá trình ấy, đôi khi tôi nhìn thấy sự khích lệ trong các bài chia sẻ của học viên trên Minh Huệ, những người có thể thay đổi được tình huống tương tự. Tuy nhiên, việc tôi thiếu chính niệm cùng với tâm tự mãn dường như đã trói cứng tôi lại, tất cả những gì tôi có thể làm là đứng nhìn những gì xảy ra.

Quá trình ly hôn mất một năm rưỡi, bao gồm những phiên xử và các mối khổ tâm. Đầu tiên là làm thế nào để thông báo thông tin này cho hai đứa con của chúng tôi, cho bạn bè thân, và gia đình. Đây là khảo nghiệm lớn đối với tâm danh của tôi và những gì mọi người nghĩ về tôi – lẫn vào đó là tâm tự mãn của tôi, đã khiến tôi né tránh mâu thuẫn. Tiếp theo là khảo nghiệm về thiện, bởi thi thoảng tôi lại bị thôi thúc nói xấu về vợ. Cuối cùng, là sự phức tạp liên quan đến việc phân chia thành hai nhà riêng biệt, và chúng tôi chẳng dư dả gì.

Trong khi mọi việc đang diễn ra, mối quan tâm lớn nhất của tôi là tránh việc gây ra chậm trễ cho các hạng mục Đại Pháp mà tôi đang tham gia. Lúc đó vào mùa thu, và việc quảng bá Shen Yun ở New York đang được đẩy mạnh. Một vận may lớn (hay là sự an bài từ bi) đến với tôi. Công ty tôi bị mua lại, và tôi có được số tiền lớn từ các cổ phiếu nhân viên. Tôi đã có thể mua được một căn hộ và mọi thứ cần thiết để lũ trẻ sống cùng tôi trong một nửa thời gian. Khoảng thời gian đó cũng vô cùng bận rộn và hỗn loạn, với các quá trình thế chấp, cải tạo, quyết định cái này cái nọ – cùng thời gian với công việc hạng mục Shen Yun của tôi đi tới đỉnh điểm. Tôi nhớ lại trong nhiều ngày, tâm trạng tôi lo lắng bồn chồn và tâm trí tôi như đang chạy đua.

Nhưng cùng với tất cả các khổ nạn, cuối cùng tôi cũng có được đột phá về tâm sắc dục của mình. Khoảng thời gian đó tôi bắt đầu cảm thấy những đợt sóng năng lượng mạnh mẽ mỗi khi đọc Chuyển Pháp Luân. Tôi phát chính niệm rất nghiêm túc, không bao giờ bỏ bất kỳ lần nào trong bốn lần phát chính niệm toàn cầu với sự tập trung cao. Không lâu sau, khi đang phát chính niệm, tôi có thể cảm thấy năng lượng phát ra và cảm nhận được sức mạnh to lớn của nó. Đó là lần đầu tiên, tôi có thể cảm thấy tầng thứ tu luyện của tôi được nâng lên.

Khi tôi có nhiều mối lo lắng hơn, những chấp trước mới xuất hiện. Kể từ khi bắt đầu tu luyện, tôi nghĩ rằng mình không còn chấp trước vào tiền bạc nữa. Nhưng từ khi có số tiền lớn, tôi bắt đầu thấy thật tốt khi nhìn vào số dư tài khoản trên máy ATM, rõ ràng rằng tôi có chấp trước ẩn dấu này. Bước tiếp theo là xem người hoà giải quyết định chia tài sản thế nào. Tôi đã cố hết sức để buông bỏ, nhưng tôi vẫn động tâm khi chúng tôi thảo luận ai nhận được gì.

Khổ nạn vẫn tiếp tục đến. Vợ tôi thông báo rằng cô ấy có bạn trai mới và muốn giới thiệu anh ta với các con. Cuối cùng, anh ta chuyển đến ở nhà cũ của chúng tôi, và tôi được mời tới dự Giáng Sinh cùng họ. Một lần nữa, tôi chỉ muốn trốn tránh tất cả. Nhưng tôi biết đó không phải là điều một đệ tử Đại Pháp nên làm. Không lâu sau khi việc ly hôn hoàn tất, cô ấy thông báo rằng họ đã đính hôn.

Vài tháng trước, tất cả các khổ nạn đã kết thúc. Tôi có chút do dự khi nói như vậy, nhưng rõ ràng chúng đóng vai trò tích cực trong quá trình tu luyện của tôi. Các hạng mục Đại Pháp của tôi không bị ảnh hưởng, và mọi thứ giữa tôi và vợ cũ vẫn tốt đẹp. Cô ấy không chống lại Đại Pháp và đôi khi còn giảng chân tướng cho mọi người, khuyên mọi người thử bước vào tu luyện. Các con tôi vẫn tu luyện và thường xuyên cùng tôi tham gia vào lớp học Pháp nhóm.

Thật kỳ lạ, khi mọi việc trở nên nhẹ nhàng hơn, năng lượng mạnh mẽ mà tôi cảm nhận được cũng hết. Rõ ràng với tôi, những tình huống khó khăn lại là điều tốt cho người tu luyện.

Phần 3. Vượt qua chấp trước vào dục vọng

Từ khi còn là một đứa trẻ, tôi đã lộ ra rất nhiều tư tưởng dâm đãng, thích xem các tạp chí khoả thân và phim khiêu dâm. Ở tuổi 13, tôi đã bị nghiện những thứ đó. Xem những thứ đó khiến tôi cảm thấy thoải mái, như thuốc phiện vậy. Sau đại học, tôi tu Phật Giáo nhưng thấy vô vọng bởi tôi không thể từ bỏ dục vọng. Chỉ tới khi gặp vợ tôi, ngay trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi mới dừng lại. Nhưng chấp trước to lớn đó không mất đi chút nào. Khi internet phát triển, bất cứ lúc nào cũng có thể nhanh chóng dễ dàng tìm thấy những thứ đó.

Một nhược điểm của tính cách đơn giản và dễ dãi của tôi là nó thường dẫn đến tâm tự thoả mãn. Một thời gian dài tôi biết mình có rất nhiều chấp trước nhưng đã không nghiêm túc tu bỏ chúng. Tôi hay biện minh rằng chúng cần thiết cho công việc hạng mục Đại Pháp. Ví dụ như, tâm ích kỷ, tâm cầu danh và tâm hiển thị có thể khiến tôi làm việc chăm chỉ và truy cầu kết quả tốt. Nhưng khi tôi mệt mỏi và hết năng lượng, tôi lại cho phép các suy nghĩ về dục vọng xâm nhập vào đầu mình bởi chúng làm tôi thấy hưng phấn hơn. Tôi đã không nghiêm túc với những dục vọng của mình khi bắt đầu tu luyện Đại Pháp, và tôi đã rớt xuống, hết lần này lần khác, cho đến ba năm trước đây. Nó giống hệt như những gì Sư Phụ giảng trong Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân:

Còn nếu có người không vượt qua được, cũng không để ý, thì sau này sẽ càng khó giữ vững hơn; đảm bảo là như vậy.

Sau khi quan hệ giữa vợ chồng tôi trở nên xấu đi và cô ấy nói đến chuyện chia tay, tôi đã quyết định, một lần nữa, sẽ thật sự tu bỏ dục vọng. Tuy nhiên, chỉ sau một vài tuần, tôi lại trượt ngã nhiều lần liên tiếp. Điều này tệ hơn bao giờ hết! Phải chăng tôi đã hết hy vọng, hay là chấp trước của tôi đã đến bề mặt ngoài cùng nhất? Vài tuần sau, tôi được khích lệ lần nữa khi đọc một bài viết trên Minh Huệ về một phụ nữ gần đây đã buông bỏ được dục vọng và cân bằng cuộc sống với chồng. Cô ấy niệm chữ “Diệt” để thanh trừ các tư tưởng dục vọng và đồng thời học thuộc một câu trong Chuyển Pháp Luân – Bài giảng thứ sáu:

‘Dục’ và ‘sắc’ những thứ ấy đều thuộc về tâm chấp trước của con người; những thứ ấy đều nên tống khứ.

Tôi thường không sử dụng các “phương pháp” để vượt qua khổ nạn, tự thấy rằng những gì áp dụng được cho các học viên khác thường không áp dụng được với tôi, nhưng lần này tôi nhận ra mình chẳng còn gì để mất. Tôi nhanh chóng học thuộc câu Pháp và bắt đầu tiêu diệt các tư tưởng dục vọng với chữ “Diệt“ mỗi khi chúng xâm nhập vào đầu. Tôi cũng phát chính niệm ngay trước lúc đi ngủ, bởi vì thường những thứ xấu, tư tưởng dục vọng sẽ tới trong lúc tôi đang ngủ. Ngạc nhiên thay! Chỉ sau vài ngày, hiệu quả thật sự tốt! Ồ, đó chính là tu luyện!

Nó giống như những gì Sư Phụ đã giảng trong kinh văn Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014

Tôi bảo mọi người này, rất nhiều sinh mệnh bất hảo nhỏ bé, chúng hệt như bụi đất phủ kín chư vị, vùi lấp tư tưởng của chư vị, nhưng mà những thứ đó không là gì cả, chư vị phát chính niệm thì có thể tiêu diệt những thứ dơ bẩn đó. Rất nhiều người phát chính niệm một cách qua loa lấy lệ. Chư vị mà không thanh lý sạch sẽ những thứ đó trong thân thể chư vị, thì tu luyện của chư vị sẽ bị ảnh hưởng. Nhưng những thứ đó chỉ một niệm là tiêu diệt mất tiêu. Chư vị chính là chính niệm không đầy đủ, chính niệm không xuất ra nổi, chính là không khởi tác dụng.

Dần dần tôi làm tốt hơn trong việc tiêu diệt các tư tưởng và hình ảnh dục vọng mỗi khi chúng xuất hiện trong đầu. Khi không có ai ở quanh, tay tôi tự động lập chưởng ở tư thế phát chính niệm. Tôi không nhìn được nhiều điều qua thiên mục, nhưng nó như một đoạn video trò chơi trong đầu tôi: Đầu tiên tôi cắt những thứ bất hảo ra thành các mảnh nhỏ, rồi làm chúng nổ tung bởi chữ “Diệt”. Sau đó tôi đảm bảo rằng đã quét sạch dấu vết của chúng từ vi quan đến hồng quan trong trường không gian của tôi. Tôi cũng bỏ nhiều nỗ lực vào việc thanh trừ tất cả các vật chất dục vọng mà tôi có trong rất nhiều năm lịch sử từ trước đến nay, tại không gian khác.

Tôi rất vui khi nói rằng đã ba năm nay, tình trạng đó không còn tái phát. Dường như phần lớn chấp trước đã được diệt trừ.

Quay lại nhìn, điều đó khiến tôi phải suy nghĩ xem làm thế nào, tôi, một học viên lâu năm “tinh tấn”, vững vàng lại là phụ đạo viên lại có thể giữ một chấp trước khủng khiếp như vậy trong thời gian quá lâu. Tôi khá chắc chắn rằng Sư Phụ đã phải dọn dẹp những thứ dơ bẩn đó giúp tôi trên đường đi để chúng không ảnh hưởng đến những hạng mục mà tôi tham gia.

Phần 4. Lời kết

Chỉ trong vài năm qua, tôi đã có được nhận thức sâu hơn về đoạn Pháp sau trong Bài giảng thứ sáu – Chuyển Pháp Luân. Sư phụ giảng:

Chính là tại tình huống có ma can nhiễu này mới có thể thể hiện được chư vị có thể tu được hay không, chư vị có thể thật sự ngộ Đạo được hay không, chư vị có thể bị can nhiễu không, có thể kiên định vào pháp môn này không. Sóng lớn cuốn cát đi—tu luyện chính là điều như vậy—còn lại mới là vàng thật sự.

Tới giờ tôi đã được trải qua vài đợt “sóng lớn”, nhiều thứ dơ bẩn dường như đã được thanh trừ khỏi con người tôi. Tôi cảm nhận việc tu luyện thật vĩ đại, giờ còn hơn nhiều so với thời điểm tôi mới bắt đầu. Thân tâm tôi được nhẹ nhàng, và tôi có được sức mạnh mới cũng như đạt hiệu quả tốt hơn khi làm ba việc.

Đối chiếu lại với quá khứ của tôi, tôi thường nghĩ đến đoạn Pháp Sư Phụ giảng trong Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014

An bài thời gian lâu dài nhường ấy, một sự việc to lớn nhường ấy, là có [trật] tự phi thường! Tôi muốn nói rằng từng bước đi của chư vị, từng bước đi của chư vị lớn nhỏ thế nào là có an bài, có thể chư vị không tin. Trong bức hại chư vị hô lên bao nhiêu lần, đánh chư vị bao nhiêu cái, điều đó đều là chúng an bài hết cả rồi.

Có lẽ cựu thế lực đã an bài việc dùng dục vọng để ngăn trở tôi trong tu luyện. Nếu tôi bỏ cuộc vì thấy mình không xứng đáng hay tôi không có cơ hội đi đến viên mãn trong tu luyện, như thế chính là tổn thất. Tuy nhiên, thông qua việc học Pháp, tôi có thể cảm nhận được sự từ bi và động viên không ngừng từ Sư phụ. Sâu trong tâm, tôi biết ngày này cuối cùng cũng đến. Tôi chỉ sốc vì phải mất đến 15 năm.

Tôi rất biết ơn Sư phụ đã kéo dài thời gian Chính Pháp. Như đã được giảng trong Giảng Pháp tại Pháp hội San Francisco 2014:

May mà sự việc này vẫn chưa kết thúc. Làm đệ tử Đại Pháp, vô luận trong hoàn cảnh nào, chư vị đều nên phải thực thi cho tốt, thực thi tốt hơn nữa, hãy nhanh chóng vứt bỏ những gì thiếu sót, những gì không nên có đi.

Trong những năm qua, tôi không biết rõ trên con đường của mình, đâu là an bài của cựu thế lực, đâu là tu luyện của bản thân, đâu là an bài của Sư phụ. Tôi từng nghĩ rằng phủ định an bài của cựu thế lực có nghĩa là tôi có thể làm các công việc Đại Pháp mà không gặp khó khăn hay gặp vấn đề gì. Nhưng những an bài của cựu thế lực rất tỉ mỉ, thật vô cùng khó khăn khi xoay sở với nó. Giờ đây nhận thức của tôi về việc “theo an bài của Sư Phụ” nghĩa là giữ vững tinh tấn và tiếp tục tiến lên làm những gì chúng ta cần làm, bất kể trước mắt sự việc có xấu tệ thế nào. Khi chúng ta trượt ngã, chúng ta cần nhanh chóng đứng dậy, giữ lạc quan, và tiếp tục tiến lên hoàn thành nhiệm vụ của mình.

Tôi vẫn thường ngạc nhiên vì mình có thể đi xa đến vậy. Trên bề mặt, là do tôi đã “đứng dậy được sau khi trượt ngã” và giữ lạc quan. Tôi cũng luôn tinh tấn trong việc học Pháp. Tuy nhiên, sau cùng thì tôi biết đó là do sự an bài từ bi của Sư phụ và nhờ Sư phụ truyền Pháp to lớn như vậy mà tôi mới có được mọi thứ.

Tôi hy vọng tất cả chúng ta có thể làm tốt những bước cuối cùng trên con đường tu luyện của mình.

Xin cảm ơn.

(Bài chia sẻ tại Pháp hội New York 2017)


Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/1/165616.html

Đăng ngày 23-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share