Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Đức
[MINH HUỆ 7-10-2017] Con xin kính chào Sư phụ tôn kính! Chào các bạn đồng tu!
Đầu tiên, tôi muốn chia sẻ những thể ngộ của mình trong suốt hai năm qua kể từ khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Trong suốt tuần lễ đầu tiên sau khi tôi bước vào con đường tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã giật mình thức dậy vào một đêm nọ. Đứa trẻ bị bệnh trong căn phòng kế bên cứ khóc thét suốt không ngừng nghỉ. Tôi càng lúc càng thấy bực bội, lấy làm lạ là tại sao mẹ của nó không lo cho nó kia chứ, và ngạc nhiên là làm thế nào nó có thể có nhiều năng lượng để mà hét lên suốt như thế khi mà nó đang bị bệnh. Tôi lăn lộn trên giường, hoàn toàn tỉnh ngủ và càng lúc càng thấy bực bội.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: “Ồ, trong sách Chuyển Pháp Luân có nói là một người tu luyện thì không nên giận dữ, phải thực hành nhẫn.” Suy nghĩ này giúp tôi từ từ không còn nóng giận nữa. Sau đó tôi có một ý nghĩ khác: “Một người tu luyện phải cảm ơn những sự việc khó chịu đó vì đó là cơ hội để đề cao tâm tính.” Do đó, tôi đã thầm cảm ơn đứa trẻ đó đã gây ra tình huống này.
Những dòng suy nghĩ này quả thật là mới mẻ đối với tôi do đó tôi không chắc là nó có đúng hay không. Nên tôi tự hỏi trong lòng: “Sư phụ, xin Ngài điểm hóa cho con để có thể đề cao trên con đường tu luyện.” Ngay lập tức sau suy nghĩ đó, có một suy nghĩ khác phát ra ngay lập tức từ trong nội tâm tôi trả lời dưới dạng một câu hỏi: “Điểm hóa như thế nào?” Tôi trả lời: “Con không cần phải là điều gì đó siêu thường, chỉ cần là thứ gì đó giúp con hiểu.” Như để trả lời cho suy nghĩ này tôi cảm thấy một luồng năng lượng khổng lồ chạy qua suốt cơ thể tôi và tôi cảm thấy lông trên người dựng đứng hết cả lên. Tôi không thể nhớ rằng trước đây đã từng cảm nhận một điều gì xuyên thấu và mạnh mẽ nhường ấy. Nó như thể là từng tế bào trong cơ thể tôi đang bảo tôi rằng: “Đúng rồi, nó chính là như thế.” Điều này ngay lập tức đã đả khai cho tư tưởng của tôi về một dấu hiệu mà tôi đã yêu cầu. Tôi cảm thấy thư thái toàn thân, quay trở lại ngủ mặc kệ cho đứa bé kia cứ tiếp tục la hét.
Thể ngộ của tôi về lòng từ bi cứu độ chúng sinh
Khi tôi chuyển đến Hamburg vào đầu năm 2016, tôi tìm kiếm một nhóm học viên và tham gia vào hoạt động giảng thanh chân tướng cùng họ. Khi ở bên ngoài Lãnh sự quán Trung Quốc, mọi thứ trở nên rất rõ ràng đối với tôi là hạng mục này khác hẳn với những hạng mục thông thường mà tôi biết, mặc dù bên ngoài chúng trông có vẻ chẳng có gì khác biệt cả. Ngay cả khi chỉ có hai người chúng tôi hiện diện, tôi cảm thấy khi luyện công và phát chính niệm cũng có năng lượng rất mạnh. Bên cạnh đó, tiếng còi của những chiếc xe ô tô chạy qua là dấu hiệu rõ ràng đây chính là hoạt động mà chúng sinh được cho cơ hội để có thể đắc cứu trong tương lai.
Mãi cho đến gần đây, khi tôi chính thức tham gia vào quầy quảng bá thông tin và gác hết tất cả những trách nhiệm khác ra sau lưng. Hoạt động này càng làm tôi cảm thấy mạnh mẽ hơn về trách nhiệm của mình. Tôi đã ở quầy thông tin đó suốt từ lúc chuẩn bị cho đến lúc đóng cửa mà chẳng hề quan tâm đến việc nghỉ ngơi. Mỗi khi, tôi uống một ngụm nước hay ăn một miếng bánh mì, tôi lại cảm thấy thôi thúc phải phát tiếp tờ rơi và nói cho người khác về Đại Pháp và cuộc bức hại. Tôi đã không thực sự muốn luyện công vì tôi cảm thấy rằng sẽ làm lỡ mất cơ hội đắc cứu trong tương lai của một chúng sinh nào đó. Suốt thời gian đó tôi luôn đắm chìm trong một niềm vui thần thánh. Do đó, tôi có thể cười với bất kỳ người khách vãng lai nào vào bất kỳ lúc nào. Đôi khi, mong muốn cứu người và niềm vui khi giảng chân tướng cho mọi người của tôi mạnh đến mức gần như tất cả những người qua đường đều nhận tờ rơi và tôi có thể nói chuyện với nhiều người về Đại Pháp.
Tuy nhiên, tôi đôi lúc cũng trải nghiệm việc tà ác và niệm bất hảo cố gắng lôi tôi xuống. Dĩ nhiên, trong giai đoạn này, phát chính niệm đã giúp loại bỏ những yếu tố đó một cách nhanh chóng. Ngoài ra, tôi đã hiểu thêm Pháp mà Sư phụ đã dạy:
“…Nhất chính áp bách tà..” (Chuyển Pháp Luân)
Hầu hết thời gian, tôi tìm thấy động lực mạnh mẽ nhất để càng củng cố thêm sự quyết tâm của tôi đối với gian hàng thông tin chính là sau khi tôi giảng chân tướng cho mọi người. Người ta thường nói rằng họ đã rất ấn tượng với sự tận tụy của chúng tôi để thực hiện hoạt động này. Tôi cảm thấy rằng phía minh bạch của họ hiểu rõ tầm quan trọng của hoạt động này ở thời điểm cụ thể đó và thật sự biết ơn chúng tôi từ sâu thẳm trong trái tim của họ.
Cũng có lần cơ thể tôi được trải nghiệm dấu hiệu một chúng sinh đã được cứu. Tôi cảm nhận tình huống này trong suốt cuộc trò chuyện, khi nói tạm biệt, hay khi bắt tay, một luồng năng lượng mạnh mẽ truyền suốt thân thể tôi và làm cho từng tế bào của tôi rung lên. Trải nghiệm đó động viên ngay lúc đó và tiếp tục khuyến khích tôi làm thế nào để giảng chân tướng về Đại Pháp và về cuộc bức hại.
Theo thời gian, nhận thức của tôi về hoạt động hạng mục quầy thông tin đã thay đổi. Chẳng hạn, đến giờ tôi đã hiểu rằng mình cũng có thể giảng chân tướng qua việc luyện các bài công pháp. Điều này giúp khách du lịch Trung Quốc thấy các học viên Tây phương ở các độ tuổi khác nhau tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Không chỉ vậy, việc xem các bài công pháp cũng có thể mang lại lợi ích cho người phương Tây qua đường nếu tôi tập trung giữ một niệm rằng mình luyện công vì để người qua đường thấy được, và họ sẽ được thọ ích nhờ trường năng lượng tốt lành đó. Bên cạnh đó, điều này cũng giúp tâm của tôi trở nên bình hòa. Ngoài ra, người dân sẽ cảm thấy bớt căng thẳng, và có thể tiếp cận với các Pháp lý. Thông qua cách này, tôi muốn nói rằng họ có thể cảm nhận được việc thụ ích từ Đại Pháp.
Một lần, người qua đường dừng lại trước mặt chúng tôi khi chúng tôi tập bài công pháp thứ hai, và một người trong số họ nói, “Họ thực sự đang trong một trạng thái tĩnh tại.” Họ thực sự ấn tượng rằng giữa môi trường xung quanh bận rộn và ồn ào và nhiều người như vậy cũng không ngăn cản chúng tôi đạt được sự bình an trong tâm hồn.
Gần đây nhất, cảm xúc và sự hiểu biết của tôi về hạng mục quầy thông tin đã thay đổi khá nhiều so với những gì tôi đã nói đến được đề cập ở trên. Tôi không còn cảm giác vui vẻ ở mọi lúc. Khi bắt đầu với những hoạt động này, tôi dường như luôn luôn bị thúc đẩy để làm một điều gì đó có tầm quan trọng lớn hơn
Điều này nhắc nhở tôi về dự án đã được đưa ra gần đây. Đó là dự án “Kênh truyền thông YouTube”, để có thể tiếp cận càng nhiều người càng tốt. Việc này đòi hỏi rất nhiều thời gian.
Bên cạnh đó, niềm vui và mong muốn giảng chân tướng về Đại Pháp tại gian hàng sẽ lại xuất hiện sau cuộc thảo luận đầu tiên với mọi người. Tuy nhiên lúc đó tôi lại có những ý nghĩ mâu thuẫn – tôi nên đi và làm việc với dự án mới, hay là có điều gì đó sẽ giữ tôi tại quầy thông tin này? Đôi khi tôi cảm thấy một sự bất hòa trong tôi bởi vì tôi muốn tham gia vào cả hai dự án. Vì điều đó thường rất khó khăn cho tôi để đi đến gian hàng thông tin, hoặc rời khỏi gian hàng khi đóng cửa trong ngày.
Giây phút giác ngộ mà tôi đã tìm kiếm cả đời
Vào khoản giữa tháng 1 năm 2016, sau khi đọc một bài giảng Pháp được một đồng tu giới thiệu “Giảng pháp luân lưu ở Bắc Mỹ (2002)”, tôi đã nhớ lại một tình huống mình trải nghiệm trong kiếp trước.
Tôi thấy mình trong một không gian vũ trụ không có tường bao quanh những vẫn hạn chế trong một chiều không gian cụ thể. Ở đó, tôi nói chuyện với một sinh mệnh về kiếp sống hiện tại của tôi và những an bài liên quan đến nó.
Tôi đến không gian vũ trụ đó quá muộn để được giao cho một kiếp sống mà tôi đã chọn. Tôi muốn được sinh ra ở đất nước nơi mà Đại Pháp sẽ hồng truyền. Tôi chắc chắn rằng có nhiều cơ hội ở đất nước này. Nhưng, tôi đã quá muộn vì tất cả các nhiệm vụ ở Trung Quốc đều được phát ra hết rồi. Tôi đã lo lắng rằng tôi sẽ không thể hiểu được nội hàm sâu sắc của Pháp bằng một ngôn ngữ khác và ở một đất nước quá xa nơi tôi muốn được sinh ra. Tuy nhiên, tôi đã được nói cho biết rằng sẽ không có vấn đề gì cả. Dù sao đi nữa, tôi luôn có thể học được ngôn ngữ được sử dụng trong việc giới thiệu Đại Pháp vào thế giới. Thành thật mà nói, tôi vẫn nhớ rằng tôi nghĩ rằng văn học phương Tây, khi so sánh với văn tự của Trung Quốc thì thật sự không có thẩm mỹ và giản lược gì hết.
Sau đó, một danh sách những kiếp sống được an bài trôi qua trước mắt tôi. Với sự giới thiệu của sinh mệnh đi cùng tôi lúc đó, nó cảm thấy là sự an bài này “có vẻ tốt”, chúng tôi đã đồng ý sự an bài đó, chính là kiếp sống hiện tại của tôi.
Tuy nhiên, tôi không thực sự vui với sự lựa chọn đó và những sự sắp xếp của sinh mệnh kia. Nhưng, thực sự cũng chẳng có tương lai nào tốt hơn cả. Chúng tôi đã thảo luận về các hoàn cảnh của những an bài mà qua đó những điều kiện cơ bản sẽ được chuẩn bị cho tôi và những đặc điểm sẽ trao cho tôi. Chúng tôi còn thảo luận chi tiết hơn nữa về những giai đoạn trong cuộc đời tôi.
Với viễn cảnh của cuộc đời tôi cùng một gia đình như thế, nó cho thấy rằng tôi sẽ mất ít nhất 20 đến 25 năm để có thể đắc Pháp và bắt đầu tu luyện. Tôi đã muốn thương lượng với cơ hội tốt nhất để nếu được thì tôi muốn sẽ sinh ra trong gia đình người tu luyện. Tuy nhiên, tôi đã đến quá trễ. Nếu tôi không chấp nhận sự an bài, có lẽ tôi sẽ không thể tu luyện trong giai đoạn đặc thù khi Đại Pháp hồng truyền, điều quan trọng bậc nhất đối với tôi.
Tôi đã lo lắng về cách mà tôi được giới thiệu Đại Pháp. Tôi đã được bảo rằng tôi sẽ đắc Pháp bởi một số bạn bè và rằng điều này rất tuyệt và được sắp xếp cho tôi với nhiều lợi ích. Tuy nhiên, tôi luôn giữ suy nghĩ vẫn có một nguy cơ mà một số người giúp tôi Đắc Pháp sẽ không đưa Pháp cho tôi.Tôi được bảo rằng đừng lo về điều đó, mọi việc rồi sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, tôi nhận ra rằng tôi đã nhận thức Pháp theo đúng như thế.
Chúng tôi cũng đã xem xét cách sắp xếp để kiếm sống. Điều quan trọng là tôi không gặp khó khăn về tài chính, có nghĩa là tôi có thể dành trọn thời gian cho việc tu luyện của mình. Ngoài ra, tôi không muốn kiếm được nhiều tiền, vì điều này có thể gây phương hại đến các nền tảng tu luyện của tôi – có nghĩa là lợi thế vật chất có thể gây bất lợi cho sự tu luyện của tôi. Chỉ cần đủ để cung cấp một cuộc sống tương đối và tôi sẽ không phải lo lắng về kiếm sống là được.
Khi chúng tôi đạt được những thỏa thuận, chúng tôi đã đến những vấn đề như khả năng ngộ và chấp trước. Đối với những chấp trước, tôi lấy đi một số vật chất dày đặc đã tồn tại trong ký ức của tôi. Tôi đã đạt được những khả năng này chỉ để loại bỏ những chấp trước và cải thiện sự tu luyện của mình.
Tôi có một số vật chất và sử dụng chúng để làm suy yếu những chấp trước của tôi. Tuy nhiên, điều này không dễ dàng như tôi mong đợi, như khi một chấp trước bị lấy đi, một cái khác cũng có thể mạnh lên cùng một lúc. Điều đó có nghĩa là không thể giảm bớt tất cả chấp trước của tôi mà không tăng cường chấp trước đặc biệt này. Kết quả là sự tu luyện của tôi sẽ quá dễ dàng, và do đó không có giá trị gì hết.
Tôi đã khá tự tin cho rằng tôi có thể buông bỏ chấp trước mạnh mẽ đặc biệt này mà không gặp vấn đề nào. Tôi được yêu cầu không đánh giá thấp vấn đề này. Hôm nay, tôi mới rõ ràng hiểu ra điều đó có ý nghĩa gì.
Khi nói đến những khoảng thời gian nhất định trong cuộc đời của tôi, tôi đã trải qua một số tình huống từ tháng 1 năm 2016. Tất cả điều đó là có ý nhắc tôi về chấp trước kia. Nó liên quan đến vượt qua một kỳ thi hay gặp mặt một người cụ thể nào đó. Tôi sẽ cố gắng giải thích nó.
Khi tham gia một cuộc hội thảo được sắp xếp bởi chỗ làm việc của tôi, tôi nghĩ rằng các giảng viên đã không làm tốt trong bài trình bày của mình. Tôi chắc chắn rằng tôi có thể làm tốt hơn sau khi đã chuẩn bị trước khi giảng. Đặc biệt, bài giảng có thể giảng một cách thân mật và khá thoải mái. Điều này làm tôi quyết định rằng sau này có lẽ tôi sẽ tổ chức một số cuộc hội thảo sau vài năm làm việc – và điều đó chắc chắn sẽ tốt hơn các buổi hội thảo này nhiều.
Khi tưởng tượng về điều này, lần đầu tiên tôi nhận ra trong tu luyện mình đã có một cái tôi mạnh mẽ. Tôi cũng thấy rằng tôi là một chiến binh, khao khát công nhận, kiêu ngạo và đã có một tâm hiển thị mạnh mẽ. Tôi liền xác định ngay lập tức trong tâm: “Tôi là một học viên và tôi không muốn nghĩ như thế. Đó là những điều tôi phải từ bỏ.” Sau đó tôi nhớ lại tình huống đã đề cập trước đó liên quan đến tâm chấp trước này và tôi đã từng thấy nó trước đây. Tôi đã khá minh bạch về điều đó. Điều này khá quan trọng tại thời điểm đó. Nếu tôi đã không nhận ra nó vào thời điểm đó, tôi đã có thể mất khá nhiều thời gian để có thể tìm ra chấp trước này vào lần khác.
Trong lần gặp mặt đầu tiên của tôi với một học viên khác khi trong một hoàn cảnh đặc biệt, tôi đột nhiên được nhắc nhở về một điều gì đó về anh ta. Vị bác sĩ bình thường, hiền hòa và không gây chú ý này đã từng là một vị vua vĩ đại. Tôi thậm chí có thể nhớ được hình tượng cao quý và mạnh mẽ của anh ấy.
Khi anh ta lại đem đến một sự gợi ý cho tôi lúc tập bài công pháp thứ năm, tôi nhận ra rằng tôi đã chọn và sẽ nhận những gợi ý nào cho quá trình tu luyện của mình. Trước đây tôi nhớ đã có nhiều loại gợi ý khác nhau để tôi lựa chọn, nhưng tôi không thể chỉ chọn một cách ngẫu nhiên. Nếu tôi nhớ chính xác, mọi gợi ý mà tôi chọn sẽ làm giảm những hạn ngạch đặt định cho tôi. Tôi nghĩ rằng sẽ rất hữu ích khi có thể nhớ càng nhiều càng tốt, điều này sẽ giúp tôi thêm kiên định vào tu luyện. Đối với điều này, tôi đặt nặng vào những gì tôi có thể nhớ rõ. Tuy nhiên, người khác đã khuyên rằng tôi không nên chỉ xem xét những ký ức mà tôi có thể nhớ. Hôm nay, tôi đã có thể hiểu điều này khá tốt và cảm ơn tất cả những gợi ý khác. Cũng có những lúc trí nhớ của tôi trở nên mù mịt và đôi khi những ký ức đã biến mất. Sau đó, những ký ức này trở lại và trở nên khá rõ ràng. Tuy nhiên, rất khó để sắp xếp những ký ức này theo một trật tự nhất định, vì vậy tôi có thể ghi nhớ lại chúng. Tôi tin rằng chúng xuất hiện phụ thuộc vào thời gian.
Đôi khi, những ký ức quay về chỉ để đánh thức những năng khiếu nhất định chỉ khi chúng cần thiết. Tôi đã thấy không vui về việc này. Nếu tôi nhớ chính xác, sự xuất hiện của các an bài như vậy đều có lý do. Chúng sẽ không xuất hiện nếu các điều kiện không chín muồi, vì vậy chúng tôi có thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Mỗi khi các ký ức này xuất hiện, tôi càng hiểu sâu thêm về Pháp sư phụ giảng:
“Phật gia có giảng duyên phận; mọi người đều là [nhờ] duyên phận mà đến; đắc được [nó] rồi có thể là vì chư vị [đáng] nên được [nó]; do vậy chư vị phải biết quý tiếc, đừng có ôm giữ tâm hữu cầu nào hết.” (Chuyển Pháp Luân)
Bất cứ khi nào điều gì đó xảy ra thì những ký ức đều xuất hiện trước. Như thế, tôi hiểu ra rằng, những vấn đề đặc thù đã xảy ra đều đơn giản là đã được an bài và đặt định trước đó. Đây là một lời nhắc nhở quan trọng đối với tôi và nói với tôi rằng mọi quan được sắp xếp chính là để vượt qua, đó là lý do để có sự an bài đó.. Điều này cho tôi biết tầm quan trọng của việc chúng ta phải làm tốt nhiệm vụ của mình, bởi vì chỉ có như vậy thì chúng ta mới có thể hoàn thành tốt sứ mệnh của mình.
Kết luận
Trước khi tôi tu luyện Đại Pháp, tôi đã tự hỏi mình khi thiền: “Mình muốn gì?” Sau khi tôi đặt ra câu hỏi lặp đi lặp lại, tôi nhận được câu trả lời: “Mình muốn làm việc tốt và cứu độ chúng sinh.” Lúc đó tôi chỉ hiểu điều này trên bề mặt. Ví dụ, những điều như mở cửa giúp cho người khác đến với tâm trí. Tôi tin rằng những hành động tốt sẽ dẫn đến những lời cảm ơn dành cho mình. Hôm nay, tôi biết ý nghĩa quan trọng hơn của câu trả lời mà tôi nhận được khi thiền định.
Bất cứ khi nào tôi phải đối mặt với một điều gì đó khó khăn trong tu luyện của mình và điều đó đã khiến tôi gần như bỏ tu, hai ý nghĩ cơ bản đã khiến tôi kiên định: “Mình biết rằng mình đã lựa chọn và muốn cuộc sống này, bao gồm tất cả những khó khăn và bất tiện. Do đó tôi có cơ hội thực sự làm tốt và giúp đỡ mọi người.”
Trước khi kết thúc bài viết, tôi muốn chia sẻ một đoạn Pháp của Sư phụ:
“Hãy trân quý!
Lời thề của chư Thần đang thực hiện;
Hãy trân quý!
Đây là điều chư vị muốn tìm;
Hãy trân quý!
Pháp chính ở ngay trước mắt chư vị. (Đề tựa cho bản “Pháp Luân Đại Pháp” tiếng Nga, Tinh Tấn Yếu Chỉ II)
Con xin đa tạ Sư phụ! Cảm ơn các bạn đồng tu!
(Bài chia sẻ đọc tại Pháp hội Châu Âu 2017)
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/10/7/355093.html
Bản tiếng Anh : https://en.minghui.org/html/articles/2017/10/9/165993.html
Đăng ngày 13-12-2017; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.