Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Úc.
[MINH HUỆ 2-2-2017] Tôi thường đến những nơi công cộng để giảng chân tướng cho người dân về Pháp Luân Đại Pháp. Một hôm tôi gặp một lão tiên sinh người Trung Quốc. Ông đến từ Thượng Hải và ăn mặc rất chỉnh tề. Khi tôi tặng ông tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp, ông đã từ chối, thậm chí ông còn nhắc lại tin đồn về Sư phụ Lý Hồng Chí mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã tuyên truyền.
Tôi cảm thấy khó nói chuyện với ông, nhưng tôi không nản chí. Tôi liền nghiêm túc nói: “Lão tiên sinh, ông không biết chân tướng sự việc thì xin đừng nói lung tung. Ông đừng mù quáng tin theo những lời dối trá của ĐCSTQ. Bây giờ ông đã ở hải ngoại, nhưng ông vẫn không dám nghe chân tướng, không những vậy ông còn nhắc lại những lời dối trá mà ĐCSTQ đã tuyên truyền. Ông có biết rằng làm như thế là rất nguy hiểm không?”
Tôi cố gắng nói cụ thể hơn: “Tiên sinh, ông đã ở Trung Quốc nhiều năm. Hãy suy ngẫm xem mình đã làm bao nhiêu việc không nên làm, và đã nói bao nhiêu lời trái với lương tâm. Ông nói rằng ĐCSTQ tốt, vậy tại sao ông lại bỏ ra một khoản tiền lớn để con trai sang nước ngoài học mà không để con trai của ông ở Trung Quốc phát triển sự nghiệp? Tại sao?
Bởi vì ông biết rất rõ dưới sự thống trị độc tài của ĐCSTQ, con trai ông không thể phát triển. Vì vậy ông đã đem số tiền tích cóp cả đời để gửi cậu ấy sang nước ngoài và cho cậu ấy một cơ hội phát triển tiềm năng. Sư phụ tôi dạy chúng tôi làm mọi thứ đều chiểu theo Chân – Thiện – Nhẫn. Dù ở đâu chúng tôi đều muốn nói sự thật và không bao giờ giả dối như ĐCSTQ. Ông xem như vậy có đúng không?”
Nghe vậy, người đàn ông có vẻ hơi bối rối. Ông gật gật đầu rồi rời đi.
Tôi thường gặp ông ở ngoài phố, và dần dần chúng tôi cũng quen mặt nhau. Mỗi lần chào ông, tôi lại giảng thêm chân tướng cho ông. Sau nhiều lần nói chuyện, ông đã minh bạch chân tướng và quyết định thoái xuất khỏi ĐCSTQ. Lúc đó, tôi đã được chứng kiến quá trình biến hóa vi diệu từ trong ra ngoài của ông. Cơ bắp ở khóe miệng ông run lên, sắc mặt ông đang u ám chuyển sang hồng hào và sáng sủa.
Tôi hưng phấn nói: “Tiên sinh, ông thật có phúc, ông đã được Sư phụ tôi quản rồi đó.”
“Có thật không vậy?” ông nói, ánh mắt sáng lên.
“Đúng vậy, tôi thấy da mặt ông chuyển sang sắc hồng”, tôi nói. Ông lấy tay sờ sờ lên mặt và cười vui vẻ.
Một lần gặp lại ông, ông chào tôi và nói: “Các anh thật vất vả, Cảm ơn các anh”. Tôi thật bất ngờ. Lúc ấy, tôi có một cảm giác không thể diễn tả bằng lời và xúc động muốn khóc. Tôi nói với ông: “Nếu muốn cảm ơn, ông hãy cảm ơn Sư phụ của chúng tôi.” Ông mỉm cười, gật gật đầu rồi rời đi.
Một tháng sau, tôi gặp lại ông. Ông đến trước mặt tôi và nói: “Anh nói tôi thật có phúc, nhưng tôi vừa gặp tai nạn.” Ông kể ông vừa bị xe buýt đâm phải và bất tỉnh.
Tôi bình tĩnh hỏi: “Sau đó chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi được đưa đến bệnh viện để kiểm tra toàn diện”, ông nói.
“Rồi sau đó thì sao?”, tôi hỏi.
Ông trả lời: “Bác sỹ kiểm tra nhưng tôi không làm sao cả.”
Tôi tiếp tục hỏi: “Sau đó nữa thì sao?”
Ông nói: “Tôi được cho ra viện và về nhà.”
Sau đó tôi nói: “Ồ, ông bị xe buýt đâm, nhưng không bị thương và cũng không làm sao cả. Ông không nghĩ rằng mình được Thần Phật phù hộ sao? Như vậy chẳng phải ông có phúc hay sao? Sau vụ tai nạn, ông bị ngã và bất tỉnh. Nếu không được Thần Phật phù hộ, ông có tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra không? Có lẽ ông đã mất mạng rồi, có đúng vậy không?” Ông vui vẻ cười ha ha, và cảm ơn tôi một lần nữa rồi rời đi.
Nhìn bóng ông bước xa dần, tôi vô cùng xúc động.
Thỉnh thoảng ông lại gặp tôi và vui vẻ kể cho tôi nghe những chuyện xảy ra với ông. Chứng kiến sự cải biến của ông trước và sau khi ông minh bạch chân tướng, tôi thực lòng cảm tạ Sư phụ. Tôi thầm nói: “Sư phụ, cảm ơn Ngài!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2017/2/2/342575.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2017/2/19/162238.html
Đăng ngày 10-4-2017; Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.