Bài viết của Liên Hoa, một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào ngày Tết Nguyên đán năm 1998. Tôi rất may mắn khi đắc được Đại Pháp vô giá. Việc này đã khích lệ tôi nói với mọi người về Đại Pháp bất kể nơi nào tôi đến.

Tôi đã sống qua 17 năm bức hại tàn bạo ở Trung Quốc nhờ vào sự tín Sư tín Pháp tuyệt đối và đã đứng vững được bởi mong muốn thực hiện thệ ước trợ Sư Chính Pháp.

Có nhiều niềm vui cũng như sự hối tiếc trên hành trình tu luyện của tôi. Tôi muốn chia sẻ một số trải nghiệm của mình với các đồng tu.

Đặt việc học Pháp lên hàng đầu

Sư phụ giảng:

“Các đệ tử Đại Pháp cần phải đi cho tốt con đường của bản thân mình, hoàn thành tốt ba việc; nhất định phải học Pháp tốt, đối đãi nghiêm chỉnh việc học Pháp. Những nơi nào đang thực thi thật tốt cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp, và có biến đổi lớn, nhất định là vì mọi người học Pháp tốt. Những đệ tử Đại Pháp nào có đề cao cá nhân nhanh chóng nhất định là vì coi trọng học Pháp. Vì Pháp là cơ sở, là căn bản của đệ tử Đại Pháp, là bảo đảm cho hết thảy, là thông lộ từ con người trở thành Thần; vậy nên tôi cũng nhân cơ hội Pháp hội Úc để nhắc nhở tất cả đệ tử Đại Pháp toàn thế giới: Vô luận là học viên mới cũ, nhất định không được vì bận rộn mà lơ là học Pháp. Học Pháp không được [chạy] theo hình thức, phải tập trung niệm đầu học [Pháp], phải thật sự chính là mình đang học [Pháp]. Đã có quá nhiều giáo huấn về phương diện này rồi. Mong rằng mọi người bước đi thật tốt trên phần đường cuối cùng [này]. Triển hiện của tương lai không còn xa nữa.” (Gửi Pháp hội Úc 2006 trong Tinh tấn Yếu chỉ III)

Khi mới bắt đầu tu luyện, tôi đã bị sa lầy với nhiều công việc ở nơi làm việc và ở nhà và chỉ có thể đảm bảo học Pháp hàng ngày bằng cách tham gia một nhóm học Pháp. Nhận thức Pháp lý của tôi về cơ bản chỉ trên bề mặt.

Vì tu luyện Đại Pháp tôi đã bị cấp trên giáng chức khỏi vị trí lãnh đạo điều hành, và tôi buộc phải làm công việc lau dọn. Nhìn từ phương diện khác, việc này giúp tôi có nhiều thời gian hơn để học Pháp, vì vậy tôi bắt đầu học thuộc Hồng Ngâm và Tinh tấn yếu chỉ.

Năm 2006 tôi bắt đầu học thuộc Chuyển Pháp Luân, và liên tục làm việc đó mà không ngắt quãng suốt 10 năm qua.

Qua việc ghi nhớ Pháp, tôi đã tống khứ được tâm sợ hãi và nhiều quan niệm người thường khác; tôi nhận ra rằng chính niệm của mình trở nên mạnh mẽ hơn, và biết rằng mục đích chân chính trong cuộc đời tôi là để trợ Sư Chính Pháp.

Vào những ngày mà Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cho là “nhạy cảm”, tôi thấy mình bị những người của Phòng 610 và đơn vị làm việc của tôi theo dõi.

Tôi phủ nhận sự ảnh hưởng của những việc họ làm và tiếp tục nói với mọi người về Đại Pháp và cuộc bức hại, và phân phát tài liệu thông tin Đại Pháp tới bất kỳ ai mà tôi gặp.

Hàng ngày sau khi tan sở, tôi bình tĩnh và đàng hoàng bước ra khỏi tòa nhà văn phòng nơi tôi làm việc. Khi tôi nhìn thấy một chiếc xe giám sát đỗ ở lối vào, tôi sẽ bước đến để xem xét.

Một lần, chiếc xe đã tăng tốc khi tôi tiến lại. Sau đó, việc giám sát này đã chấm dứt.

Tôi bắt đầu tìm kiếm những học viên đã ngừng tu luyện khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999 để khích lệ họ quay trở lại tu luyện. Tôi mời họ đến nhà mình để chúng tôi có thể cùng nhau học Pháp.

Vào cuối tuần hoặc các ngày nghỉ, tôi giục họ ra ngoài với tôi để nói với mọi người về Đại Pháp, về cuộc bức hại và khuyên thoái các tổ chức liên đới của ĐCSTQ.

Các nhân viên của Cục An ninh Quốc gia và công an địa phương liên tục xuất hiện ở đơn vị làm việc của tôi để quấy nhiễu tôi.

Một hôm có hai quan chức đến nhà tôi. Tôi cười và mời họ uống trà. Họ chụp ảnh, đặt câu hỏi và ghi chép lại. Tôi phớt lờ các câu hỏi của họ và chỉ nói với họ về Đại Pháp.

Tôi nói với họ ĐCSTQ chịu trách nhiệm về cái chết của 80 triệu người trong suốt các chiến dịch chính trị bạo lực như thế nào; Đảng đã hủy hoại văn hóa truyền thống Trung Quốc ra sao và đã thay thế nó bằng học thuyết vô thần, khiến cho con người mất đi các lý niệm về đạo đức và nhanh chóng bại hoại. Không khí chúng ta thở, nước chúng ta uống và thậm chí cả thực phẩm mà chúng ta ăn tất cả đều bị ô nhiễm.

Tôi nói về việc Giang Trạch Dân và đồng bọn đã dàn dựng vụ tự thiêu trên Quảng trường Thiên An Môn như thế nào để kích động thù hận đối với Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi đã nói trong hai tiếng đồng hồ. Khi tôi kết thúc, họ đã xóa hết tất cả các ảnh chụp và những ghi chép của mình. Họ còn xin lỗi đã làm phiền tôi, và một trong số họ đã thoái ĐCSTQ. Người còn lại đã rời khỏi Cục An ninh quốc gia không lâu sau đó.

Trân quý môi trường học Pháp chung của chúng tôi

Trong thời gian này, tôi thiếu mất một môi trường học Pháp tập thể và không liên lạc được với các học viên địa phương. Tôi đã xin Sư phụ giúp đỡ.

Chỉ trong vài ngày, một học viên đã đến tìm tôi. Hai chúng tôi bắt đầu đi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để nói với mọi người về Đại Pháp và sau đó chúng tôi học Pháp chung ở nhà vào buổi chiều.

Đã từng có một vài học viên trong khu vực cô ấy, nhưng tất cả họ đã ngừng liên lạc với nhau sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Chúng tôi đã quyết định đi tìm họ và mời họ tham gia nhóm học Pháp của chúng tôi hai lần một tuần. Có thời điểm nhóm chúng tôi đã tăng lên tám, chín học viên.

Học Pháp nhóm mang đến cho chúng tôi cơ hội lớn để đề cao tâm tính. Các học viên có tính cách, hoàn cảnh và quan điểm khác nhau vì vậy khi chia sẻ suy nghĩ và kinh nghiệm, chúng tôi có nhiều cơ hội để chỉ ra cái sai của nhau.

Nếu chúng tôi không giải quyết những điều nhỏ nhặt này, chúng có thể dẫn tới những mâu thuẫn lớn. Vì vậy quan trọng là chúng tôi phải hướng nội và thực sự chiểu theo Pháp trong từng hành động suy nghĩ.

Bằng cách đó, chúng tôi đã cùng nhau tu luyện và đề cao, giúp nhau tìm ra những chấp trước nhỏ nhất, nhờ vậy chúng tôi có thể lưu tâm và sau đó tống khứ tất cả chúng.

Chúng tôi cần phải trân quý môi trường học Pháp mà Sư phụ đã an bài cho chúng tôi.

Không oán giận

Khi cuộc bức hại mới bắt đầu tôi đã trải qua áp lực không thể hình dung nổi, và chịu đựng nhiều hình thức tra tấn và ngược đãi. Tôi bị đuổi việc, bị giam giữ, nhà tôi bị lục soát, tôi bị buộc phải tham gia các khóa học tẩy não và bị giam giữ trong một trại cưỡng bức lao động.

Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ cảm thấy tức giận với những kẻ bức hại. Tôi thấy tiếc cho họ và thực sự lo lắng cho tương lai của họ. Tôi suy nghĩ và hành động theo nguyên lý Chân Thiện Nhẫn trong mọi việc và đối với mọi người.

Kết quả là tôi có được sự kính trọng của những người xung quanh.

Trước thềm năm mới 2001, một đồng nghiệp đã kể với tôi về mâu thuẫn của cô ấy với một đồng nghiệp khác. Tôi khuyên cô ấy hãy trân quý mối quan hệ công việc và nói với cô ấy rằng dung nhẫn là một đức hạnh.

“Nhẫn, nhẫn, nhẫn,” cô ấy đáp lại. “Hãy nhìn vào cách mà chị bị bức hại xem, và chị vẫn cứ nói về nhẫn. Môn tu luyện của chị có thể tốt đến thế sao?”

Cô ấy báo cáo về tôi với chính quyền và tôi bị tù giam sáu tháng.

Khi tôi quay trở lại làm việc, tôi đối xử với cô ấy như trước đây, không một chút oán trách.

“Chị thật là từ bi,” một vị quản lý nói với tôi. “Cô ấy đã tiếp tay đưa chị vào nhà lao, nhưng chị vẫn tốt bụng với cô ấy.” Một quản lý khác bình luận: “Chị đang đáp lại những người mà làm chị tổn thương bằng lòng tốt. Chị thật sự là tốt.”

Có một người trong đơn vị tôi tên Trương, người đã làm rất nhiều việc xấu ác. Ông ấy mất năm 2002. Vợ ông còn báo cáo tôi cho Phòng An ninh Quốc gia. Trước đây tôi đã nói với các nhân viên trong văn phòng về Đại Pháp, vì vậy họ chỉ bảo tôi hãy thận trọng.

Cháu trai của ông Trương đã mắc bệnh viêm màng não vào năm 2011 và phải nằm viện 9 ngày. Vợ ông Trương đã đến tìm tôi. Cô ấy nói rằng cô và gia đình đã chân thành niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo. Chân – Thiện – Nhẫn hảo!”

Hai tuần sau, cô ấy đến nói với tôi: “Cháu trai tôi ổn rồi. Bác sỹ nói đó là điều vô cùng kỳ diệu. Chúng tôi rất biết ơn chị.”

Tôi đính chính lại điều cô ấy nói ngay lập tức: “Chị nên tạ ơn Sư phụ của Đại Pháp. Chính là Sư phụ của chúng tôi đã cứu cháu trai chị.”

Kể từ đó, bất kể khi nào tôi gặp cô ấy, cô đều chào tôi rất nhiệt tình. Tôi cũng giúp cô và gia đình thoái ĐCSTQ. Họ đã được phúc báo và cháu trai và cháu dâu họ đều được đề bạt chức vụ cao hơn trong chính quyền thành phố.

Cha của một đồng nghiệp của tôi vừa ra viện trong khi mẹ anh ấy thì bị ốm. Tôi đã đến thăm họ và mang theo các tài liệu thông tin về Đại Pháp.

Cả gia đình đã thoái ĐCSTQ. Bố ông ấy nhanh chóng hồi phục sức khỏe.

Tôi thường đối xử với mọi người bằng sự từ bi chân chính và lòng tốt, từng người nơi tôi làm việc đều được nghe tôi nói về Đại Pháp, từ quản lý đến các đồng nghiệp và những người về hưu tất cả họ đều thoái ĐCSTQ.

Mọi thứ tôi làm đều là nhờ sự gia trì và hỗ trợ của Sư phụ.

Xin hãy chỉ ra bất kỳ điều gì chưa phù hợp.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/10/3/335820.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/10/26/159698.html

Đăng ngày 16-12-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share