Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc Đại Lục
[MINH HUỆ 7-7-2016] Người tu luyện hiểu được tầm quan trọng của việc học Pháp, chú trọng phát chính niệm, và hướng nội tìm. Bằng cách làm như vậy, chúng ta mới có thể tu luyện tinh tấn khi đối mặt với các khổ nạn như nghiệp bệnh nặng hay sự bức hại.
Nhiều lần sau khi vượt qua ma nạn, tôi đã thở phào nhẹ nhõm. Sau đó chấp trước vào an nhàn và thoải mái nổi lên, khiến tôi dần buông lơi. Điều này lại dẫn đến những khổ nạn khác, cái này nối tiếp cái kia, như thể cưỡng ép tôi tu luyện.
Nhìn lại sự tu luyện của bản thân
Trước đây tôi không thể duy trì được trạng thái tu luyện tinh tấn, tôi đã bị trượt ngã rất nhiều lần, biểu hiện chủ yếu là tôi không vượt qua được quan sắc dục, dường như là do tâm sắc dục gây ra.
Tuy nhiên, khi hướng nội sâu hơn, tôi đã tìm thấy rất nhiều vấn đề. Tôi đã có tâm chứng thực bản thân rất mạnh mẽ, tâm tật đố, tâm cầu an dật, tâm danh lợi, tâm tranh đấu, tâm hoan hỉ, và nhiều tâm chấp trước khác nữa.
Sau khi hướng nội, tôi có thể tinh tấn được một giai đoạn, nhưng không lâu sau tôi lại không làm được nữa. Điều này khiến tôi cảm thấy hoang mang, thống khổ và tuyệt vọng. Tôi nghĩ mình đã buông bỏ các tâm chấp trước rồi, tại sao sau một đoạn thời gian lại không tinh tấn được nữa?
Bước đột phá
Tuy tôi không tinh tấn như thế, nhưng Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ tôi. Một ngày khi tôi đang đọc Pháp, tôi nhấn vào đường link của một bài kinh văn, nhưng lại tự động nhảy tới bài “Đệ tử Đại Pháp phải học Pháp“. Tôi thấy thú vị và nghĩ đó nhất định không phải ngẫu nhiên. Tôi đã đọc một cách chăm chú.
Sư phụ giảng:
“Gặp việc không vui, gặp việc khiến chư vị tức giận, gặp lúc lợi ích cá nhân hoặc ‘cái tôi’ bị va chạm, chư vị có thể nhìn vào trong, tu bản thân mình, tìm chỗ sơ sót của mình, trong mâu thuẫn chư vị không lầm lỗi thì cũng có thể thế này: ‘A, mình minh bạch rồi, mình nhất định chỗ nào đó chưa tốt, mà thật sự không sai, thì có thể là nợ nghiệp trước đây, mình sẽ làm nó cho tốt, cái gì cần hoàn trả thì trả’.” (Đệ từ Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011)
Đoạn Pháp này đã khắc sâu trong tâm trí tôi. Tôi đã nhẩm đi nhẩm lại đoạn này. Rồi một ngày, tôi cảm nhận được chướng ngại cản trở tôi tinh tấn đã bị tiêu trừ đi.
Trước đây tôi làm không tốt là vì tôi đã không nhận thức được mối quan hệ giữa những điều làm tôi buồn và những nợ nghiệp trước đây. Bất cứ khi nào cần tiêu nghiệp, thì tôi lại thất vọng và đổ lỗi cho tất cả mọi thứ và mọi người xung quanh, và đẩy cơ hội đi.
Khi tâm tĩnh lặng, tôi có thể xử lý những mâu thuẫn đột nhiên xuất hiện một cách dễ dàng hơn. Trước đây, dù ở chỗ làm hay ở nhà, nếu người khác nói điều gì khắc nghiệt hay bất công, tôi sẽ cảm thấy oan uổng và uỷ khuất.
Bây giờ tôi biết rằng tôi đang trả nợ, và tôi có thể bảo trì một tâm thái hoà ái. Tôi hướng nội và tìm kiếm xem tôi đã làm không tốt ở chỗ nào. Trải nghiệm điều này thật tuyệt vời. Tôi có thể cảm nhận được sự thăng hoa cả về tâm lẫn thân mình.
Thực chất của vấn đề là không thực tu, tâm sắc dục chỉ là biểu hiện bên ngoài
Dần dần tôi phát hiện ra tâm sắc dục, vốn quấy nhiễu tôi trong nhiều năm, đã được loại bỏ đi từ lúc nào không biết. Có những lúc nó thoáng xuất hiện, tôi liền chính lại suy nghĩ của mình, và rất nhanh chóng có thể thanh lý nó đi. Nếu tôi kiên định tu luyện trong Pháp, tôi có thể phân biệt rõ ràng các chủng tư tưởng chính tà, tốt xấu của mình. Tôi cảm thấy tự tin và thoải mái hơn.
Tâm sắc dục sinh ra từ tình. Người nào nói rằng họ không còn sắc và dục nữa, trong khi các chủng tình đều còn rất nặng, thì đó chỉ là dối mình dối người.
Trong thời kỳ Chính Pháp, Cựu thế lực đã thao túng chấp trước vào tình của người tu luyện và phóng đại chúng lên để hủy hoại chúng ta. Tâm sắc dục là biểu hiện bên ngoài, không thực tu mới là thực chất của vấn đề.
Chú trọng từng ý từng niệm
Khi nhìn lại, tôi nhận ra vấn đề của tôi là đã không chú ý đến những niệm đầu của mình. Bất cứ khi nào tôi gặp phải những điều khó chịu, đặc biệt là khi ở nhà hoặc trong một môi trường thoải mái, tôi thường quên mình là một người tu luyện, và thường có những hành vi và lời nói không phù hợp với một người tu luyện.
cựu thế lực không khi nào ngừng nghỉ. Chúng dùi sâu vào mọi kẽ hở, khiến các khổ nạn của tôi tích lại dần dần, càng ngày càng lớn. Đến thời khắc mấu chốt khi cần phải vượt quan thì tôi lại bị rớt xuống vô cùng thống khổ. Sau đó tôi lại quyết tâm tu lên trên, nhưng nó đã tạo thành tổn thất không thể bù đắp.
Sau nhiều lần vấp ngã, tôi đã nhận thức sâu sắc được rằng: chúng ta không thể cứ đến lúc gặp nghiệp bệnh, gặp bức hại nghiêm trọng, gặp tổn thất to lớn thì mới hướng nội tìm và mới bắt đầu tinh tấn. Đó không phải là tinh tấn thực sự. Tôi cho rằng chúng ta cần phải chuyển biến quan niệm, không phải là đối diện với các sự việc lớn thì mới là vượt quan, mà đối với bất cứ việc gì trong sinh hoạt và công tác hàng ngày, chúng ta đều đang vượt quan. Chỉ có chú ý từng ý từng niệm trong bất kỳ tình huống nào, bất cứ thời khắc nào, đó mới thực sự là tinh tấn. Kiên trì bền bỉ thực tu trong môi trường bình thường và tịch mịch là khó khăn nhất.
Tôi đã trượt ngã nhiều lần và đã mất quá nhiều thời gian mới ngộ ra được điều này. Giờ đây tôi hiểu rằng tôi cần phải thực sự tinh tấn.
Nhờ sự từ bi cứu độ của Sư phụ, tôi vẫn ở đây. Nếu không tôi đã bị cựu thế lực đánh rớt xuống địa ngục rồi. Tôi nhận ra rằng tôi không còn thời gian để phung phí được nữa, tôi không được phép chờ đến khi khổ nạn lớn hay một loạt các triệu chứng bệnh tật kéo đến thì mới bắt đầu tu luyện tinh tấn.
Nhận ra tâm oán hận, tâm tật đố, tâm sắc dục, tâm sợ hãi và loại bỏ chúng là cuộc chiến hàng ngày đối với tôi. Tôi có thể làm được trong một quãng thời gian ngắn, nhưng tu luyện thực sự là lâu dài. Để có thể làm được một cách kiên trì bền bỉ thì cần luôn chú trọng đến từng ý từng niệm.
Không có chuyện nhỏ trong tu luyện
Tôi tiếc rằng tôi đã phải trải qua nhiều quan sinh tử mới có thể nhận thức được thế nào là tu luyện thực sự. Khi tôi xem mọi thứ như “những chuyện nhỏ”, tôi đã phóng túng tâm mình và bỏ lỡ nhiều cơ hội đề cao. Khi đó nghiệp lực sẽ tích trữ chồng chất và sau này sẽ khó có thể vượt qua đại quan hơn.
Tôi hiểu rằng trên con đường tu luyện, tôi phải trả nợ và nghiệp mà tôi đã tạo ra trước kia. Tôi sẽ không có khả năng trả nếu tiếp tục tu luyện theo con đường cũ.
Sư phụ đã loại bỏ phần lớn nghiệp lực cho tôi rồi. Tôi chỉ cần nhớ rằng tôi là người tu luyện. Tôi cần phải luôn chiểu theo tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn để yêu cầu bản thân.
Đoạn cuối của hành trình
Tôi hiểu rằng chúng ta đang trong giai đoạn cuối của Chính Pháp. Chúng ta thật sự phải nhanh chóng loại bỏ các chủng nhân tâm. Đừng bỏ lỡ những cơ hội giúp chúng ta đề cao mỗi ngày, từng phút từng giây.
Khi xuất hiện những niệm đầu kỳ quái, bất hảo, hoặc thậm chí dơ bẩn, chúng ta cần bài trừ chúng ngay lập tức. Tôi nhận thấy những niệm đầu này thường nổi lên trong quá khứ khi tôi nghĩ rằng tôi đã làm tốt, hoặc có suy nghĩ “mình có bản sự gì đó”, hoặc “hãy nhìn vào những gì tôi đã làm được”. Chúng đã cản trở tôi đồng hóa với Pháp, và ngăn trở tôi tu luyện tinh tấn.
Tôi không có lý do gì để thư giãn hay buông lơi. Tôi thường mắc lỗi tương tự như những đồng tu khác, cho rằng tham gia làm nhiều hạng mục có nghĩa là tu luyện tinh tấn.
Sư phụ yêu cầu chúng ta làm ba việc, và không có đường tắt. Chỉ có bảo trì một tâm thái khiêm tốn mới có thể duy trì trạng thái tinh tấn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/7/7/331018.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/8/9/158182.html
Đăng ngày 10-11-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguylên bản.