Bài viết của Vương Tịnh Liên, một học viên tại tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 18-5-2016] Vào tối ngày 25 tháng 4 năm 2007, tôi rời khỏi nhà một người bạn và lái chiếc xe ô tô điện về nhà. Bỗng một cơn mưa lớn cùng sấm sét và gió gào thét đổ sụp xuống.
Cơn bão khiến mọi người hoàn toàn bị bất ngờ. Người đi đường và xe cộ đều rối loạn, không tuân thủ luật lệ giao thông nữa, mà đều di chuyển rất nhanh.
Tại ngã tư, một chiếc xe tải tăng tốc lao vào chiếc xe điện của tôi khiến tôi bị văng ra khỏi xe. Tôi thấy xung quanh toàn màu đen và sau đó không còn biết gì nữa.
Khi tôi tỉnh lại, người lái xe tải đang đỡ tôi và lay tôi dậy. Ông ấy đang kêu khóc gọi tôi tỉnh dậy. Tôi cảm thấy toàn bộ cơ thể ông ấy đang run rẩy.
Tôi từ từ mở mắt ra và nói với người lái xe: “Tôi không sao. Đừng sợ. Ông đỡ tôi dậy đi. Tôi có thể đi bộ về nhà.”
Tôi không hề biết rằng gương mặt mình bị thương đến nỗi người tài xế xe tải không thể biết được tôi bao nhiêu tuổi, nhưng khi ông ấy thấy tôi có thể nói chuyện được, ông đã khóc và nói: “Cô … cô có biết là trông cô như thế nào không?”
Người lái xe tải đỡ tôi đứng dậy nhưng tôi đã không thể đặt trọng lượng lên chân trái của mình. Tôi nhờ người lái xe lấy điện thoại ra khỏi túi của tôi. Tôi gọi cho một người bạn đưa đến tôi về nhà.
Khi người bạn của tôi tới, cô ấy không thể nhận ra tôi. Cô ấy đã sốc đến nỗi cô và tài xế xe tải đã quyết định đưa tôi đến một bệnh viện gần đó trong thị trấn.
Các bác sĩ ở đó đã xem xét vết thương của tôi và từ chối không cho tôi nhập viện.
Vì vậy, họ đã gọi xe cứu thương thành phố đưa tôi đến phòng cấp cứu của Bệnh viện Nhân dân. Lúc đó, chồng và các thành viên gia đình của tôi đều đã chờ ở bệnh viện. Với cách họ nhìn tôi, tôi cảm thấy họ không nghĩ rằng tôi có thể vượt qua.
Tôi thấy người lái xe đang đứng run rẩy trước cửa phòng cấp cứu, tôi đã ra hiệu cho ông ấy để đảm bảo với ông rằng tôi sẽ ổn.
Sau khi kiểm tra, các bác sĩ cho biết: Tôi có hai xương sườn bên trái bị gãy, mắt cá chân trái của tôi bị rạn và trật khớp, nướu răng của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, bốn răng hàm trên và hai răng dưới bị lung lay, một chiếc răng bị gãy, và toàn bộ khuôn mặt của tôi đã bị biến dạng nghiêm trọng. Phía bên trái của khuôn mặt của tôi giống như bột, trán tôi có một cục u rất lớn, và đôi mắt của tôi trông giống như đôi mắt đen của một con gấu trúc.
Các bác sĩ đã quyết định bắt tôi nhập viện để thực hiện ca phẫu thuật mắt cá chân, răng, và nướu răng. Tôi đã được chuyển về khoa. Các bệnh nhân trong khoa đều nghĩ tôi là mẹ của chồng tôi.
Bởi vì chồng tôi và tôi đều tu luyện Pháp Luân Công, thái độ của anh rất tích cực. Anh luôn giữ một nụ cười trên mặt.
Bệnh nhân trong khoa đều trách chồng tôi sau lưng: “Mẹ của anh ta bị thương một cách nghiêm trọng như vậy, mà anh ấy trông như thể không có chuyện gì nghiêm trọng.”
Khi anh trai tôi về nhà, anh an ủi mẹ chúng tôi, nói với bà: “Em gái lần này bị thương rất nặng. Khuôn mặt bị biến dạng rồi và chắc chắn sẽ có sẹo, nhưng đầu não vẫn còn tỉnh táo. Như vậy ít ra con của em ấy vẫn còn mẹ, như vậy là được rồi!”
Tôi nằm trên giường buổi tối hôm đó và toàn bộ cơ thể của tôi không thể cử động. Toàn bộ khuôn mặt và miệng tôi như đang bị lửa đốt.
Tôi dùng tay để nắn nướu răng của tôi và chỉnh lại từng cái răng một. Sau đó tôi lắp tai nghe và bắt đầu nghe các bài giảng của Sư phụ.
Đến đêm tôi nhìn thấy một bàn tay lớn di chuyển đến bên trái của tôi. Tôi cảm thấy xương sườn của mình đã được dựng lên một cách nhẹ nhàng. Đồng thời, tôi nghe một vài âm thanh kêu rắc rắc. Tôi biết đó là Sư phụ đang chỉnh hai xương sườn bị gãy của tôi từ không gian khác.
Sau đó tôi có thể cảm nhận rõ ràng Pháp Luân xoay chuyển ở khắp mọi nơi trong cơ quan nội tạng của tôi. Đột nhiên, cơ thể của tôi cảm thấy rất thư giãn. Tôi chìm vào một giấc ngủ thoải mái nhất.
Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, xương sườn của tôi không còn đau gì cả, vì vậy tôi đã ngồi dậy. Tôi chạm vào răng và nướu của tôi. Tất cả mọi thứ đã chắc chắn và đúng chỗ. Ngay cả chiếc răng bị vỡ của tôi cũng cảm thấy ổn rồi.
Khi các bệnh nhân trong khoa nhìn thấy tôi ngồi dậy, tất cả họ đều ngạc nhiên. Vì vậy, tôi nói với họ rằng tôi tu luyện Pháp Luân Công. Sư phụ của Đại Pháp là người đã chữa lành cho tôi.
Tôi dạy họ niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo!”
Tôi cũng nói với họ về việc thoái khỏi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và thoái khỏi tất cả các tổ chức liên đới để họ có thể được bình an.
Ngày hôm sau, khi các bác sĩ đi thăm khoa, họ đã sốc khi nhìn thấy tôi ngồi dậy trên giường. Một bác sĩ nói lớn trong sự ngạc nhiên: “Chẳng phải cô ấy mới được chuyển đến đêm qua? Chẳng phải cô ấy bị gãy xương sườn? Tại sao cô ấy lại ngồi dậy được?”
Họ kiểm tra phim X quang của tôi và nhận xét: “Chẳng phải cô ấy bị gãy hai xương sườn sao? Người này chắc hẳn tiểu não có vấn đề rồi. Cô ấy cần thuốc điều trị ngay lập tức.”
Tôi đảm bảo với họ: “Bác sĩ, đầu của tôi không có vấn đề gì cả, và không cần bất kỳ liều thuốc điều trị nào.”
Một trong những bác sĩ hỏi: “Cô là bác sĩ hay tôi là bác sĩ?”
Tôi trả lời: “Thưa bác sĩ, chúng ta đang nói về đầu của bác sĩ hay đầu của tôi?”
Bác sĩ gật đầu và nói: “Tâm trí của cô vẫn rất tỉnh táo.”
Trước khi rời đi, các bác sĩ bảo tôi cử động theo các tư thế khác nhau. Một bác sĩ cau mày, lắc đầu và nói: “Điều này thực sự kỳ lạ!”
Hai ngày sau đó, tôi quyết định mình phải về nhà.
Các bác sĩ cực lực phản đối. Họ muốn tôi ở lại để thực hiện ca phẫu thuật mắt cá chân.
Tôi đã cương quyết từ chối.
Các bác sĩ nói: “Nếu cô không làm phẫu thuật, chắc chắn cô sẽ bị què chân”.
Ông tiếp tục: “Người đâm xe vào cô, họ có trách nhiệm thanh toán cho tất cả các chi phí. Cô không cần phải chi tiền.”
Nhưng tôi đã rất kiên quyết, nên các bác sĩ bảo tôi ký đơn, và nói rằng: “Cô đã tự đưa ra quyết định này một cách liều lĩnh. Nếu cô có bất kỳ vấn đề nào sau đó, cô sẽ là người duy nhất chịu trách nhiệm.”
Sau đó tôi đã được xuất viện.
Sau khi trở về nhà, tôi tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đứng trên một chân để luyện công.
Sáu ngày sau, các vảy trên khuôn mặt của tôi đã rơi xuống. Chỉ trong vòng hơn nửa tháng, khuôn mặt của tôi đã trở lại bình thường, hồng hào và không có dấu vết của bất kỳ vết sẹo nào. Đến ngày thứ 26, khi mẹ tôi và tôi đang luyện bài công pháp thứ hai, có một âm thanh kêu lách cách từ mắt cá chân trái của tôi và tất cả đau đớn đã tiêu tan.
Tôi đã hoàn thành bài luyện công với nội tâm vui vẻ, sau đó tôi cho mẹ tôi thấy rằng mình đã có thể đi lại bình thường.
Tôi lái chiếc xe điện của tôi vào ngày hôm sau và trở về nhà riêng của tôi. mẹ chồng tôi đã chứng kiến tôi đã phục hồi một cách nhanh chóng như vậy và nói: “Con tập luyện Pháp Luân Công, và con hồi phục thật nhanh.”
Kể từ đó, mẹ chồng tôi không còn phản đối con trai mình và tôi tu luyện Pháp Luân Công.
Một tháng sau, tôi lái chiếc xe ô tô điện 40 dặm đến thăm bố mẹ tôi. Khi anh trai tôi và vợ của cậu nhìn thấy tôi đi lại bình thường, và không có vết sẹo trên mặt, họ rất vui và không nói nên lời. Họ bảo tôi đi xung quanh sân để họ có thể xác nhận sự phục hồi nhanh chóng đến đáng ngạc nhiên của tôi.
Chiều hôm đó, họ nấu cho tôi một bữa ăn ngon để chúc mừng tôi.
Người ta thường hay nói câu: “Thương gân động cốt một trăm ngày.” Tuy nhiên, tôi, người mà bác sĩ đã dự đoán sẽ bị què và bị tàn tật, đã phục hồi hoàn toàn trong vòng chưa đầy một tháng.
Sự kỳ diệu của Đại Pháp đã được triển hiện thông qua tôi. Qua tai nạn này, bạn bè và gia đình đã chứng kiến sức mạnh phi thường của Pháp Luân Đại Pháp!
Bởi vì anh trai của người lái xe tải có quan hệ với sở cảnh sát địa phương, ông ta tìm cách nhờ một nhân viên để kiểm tra vị trí vụ tai nạn. Bằng chứng cho thấy người tài xế xe tải hoàn toàn có lỗi trong tai nạn đó.
Tuy nhiên, khi phát hiện ra điều này, họ đã bắt tôi chịu trách nhiệm và bị yêu cầu phải trả một nửa chi phí.
Bởi vì chồng tôi và tôi đều là đệ tử Đại Pháp, chúng tôi đã không tranh cãi gì.
Một vài ngày sau khi tôi đã được xuất viện, chồng tôi gọi người lái xe để ông ấy có thể lấy xe từ sở cảnh sát giao thông, nhưng phát hiện ra số điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Vì vậy, chồng tôi đã đi vài cây số để tìm ra người chủ của lái xe và tìm ra nơi mà người lái xe sống.
Khi ông chủ của người lái xe đưa chồng tôi đến nhà của lái xe, chồng tôi nhận thấy ngôi nhà khá trống trải. Chẳng có gì có giá trị, thậm chí không có lấy một chiếc TV nào.
Chồng tôi hỏi những người hàng xóm và biết rằng người lái xe biết rằng tôi bị thương rất nặng và bị biến dạng, ông sợ sẽ phải trả cho chúng tôi nhiều tiền.
Ông chủ của người lái xe và vợ của ông ấy cũng đã sợ hãi khi chồng tôi đã có mặt tại nhà của họ. Nhưng khi chồng tôi giải thích với họ mục đích của chuyến thăm, họ nắm tay của chồng tôi và đã rất xúc động, họ không thể nói nên lời.
Chồng tôi nói với họ rằng Sư phụ của Đại Pháp muốn các đệ tử của mình luôn luôn nghĩ đến người khác trước. Ông cũng đã giúp họ thoái đảng và thoái khỏi các tổ chức liên đới của nó.
Ngày hôm sau, chồng tôi đã đi cùng người lái xe để lấy chiếc xe tải từ phòng cảnh sát giao thông. Anh đã nói với người lái xe chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và nói với người lái xe rằng là một học viên, chúng tôi không yêu cầu bất cứ điều gì.
Anh cũng giúp người lái xe thoái đảng và tất cả các tổ chức liên đới, và dạy ông niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.”
Người lái xe đã rất biết ơn. Ông nắm tay của chồng tôi và nói: “Cảm ơn anh và vợ của anh vì là học viên Pháp Luân Công. Tôi hy vọng từ bây giờ chúng ta là bạn. Cảm ơn. Cảm ơn.”
Sư phụ đã cứu sống tôi. Tôi sẽ làm theo yêu cầu của Sư phụ để chắc chắn rằng nhiều chúng sinh hơn sẽ biết được chân tướng về Đại Pháp, và sẽ thoái đảng và rút khỏi tất cả các tổ chức liên đới để họ có thể có một cuộc sống bình an.
Bản tiếng Hán: www.minghui.org/mh/articles/2016/5/10/327732.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/18/157045.html
Đăng ngày 20-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.