Bài viết của Thanh Nham, một học viên Pháp Luân Công
[MINH HUỆ 30-4-2016] Tôi là một thợ mỏ than đã về hưu. Tôi bị liệt sau một tai nạn mỏ than vào những năm 1980. Tôi đã sống một cuộc sống khốn khổ và cảm thấy chán nản cho tới khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công vào năm 1997. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, chứng liệt của tôi đã biến mất một cách kỳ diệu. Tôi lại có thể đứng lên, và kể từ đó tôi đã có một cuộc sống khoẻ mạnh.
Tôi nhớ là nhóm của chúng tôi có trên 60 thợ mỏ đi xuống một đường hầm để đào than, chúng tôi làm việc cứ hai người một nhóm. Có những thanh chống bằng kim loại để chống trần đường hầm. Sau khi đào than ra, chúng tôi lại dịch chuyển thanh chống kim loại về phía trước cho an toàn. Tôi đã cố dịch một thanh chống nhưng nó bị kẹt, ngay cả khi tôi dùng búa để đập. Người công nhân làm cùng tôi nghĩ rằng tôi đập chưa đủ mạnh, anh ấy cầm lấy cái búa của tôi và đập thanh chống. Lúc đó, đường hầm đổ sụp xuống. Một phiến đá lớn dài khoảng 30 mét, rộng trên 20 mét, và cao 14 mét, đã đổ xuống chúng tôi. Nửa bên phải của tôi bị kẹt trong đá. Tôi ngất lịm đi.
Tôi nghe thấy ai đó đang la hét khi tôi tỉnh lại. Các thợ mỏ khác đang cứu chúng tôi. Họ đào than ra phía dưới thân thể tôi và kéo tôi ra một cách cẩn thận. Tảng đá quá lớn và quá nặng để nhấc lên, thậm chí với bốn cái kích thuỷ lực. Người công nhân cùng làm với tôi bị vùi bên dưới tảng đá và đã chết trong tai nạn đó. Vụ việc làm một người chết và tám người bị thương.
Tôi được đưa tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán tôi bị chèn ép xương ở đốt sống thứ nhất, thứ hai và thứ ba ngang lưng. Phẫu thuật được thực hiện trong hơn tám giờ để điều chỉnh cột sống của tôi bằng một đĩa thép. Tôi phải nằm trên giường trong hơn sáu tháng và sau đó chỉ có thể đi lại bằng nạng.
Vợ tôi ốm yếu và con tôi còn nhỏ. Tôi là lao động chính cho gia đình trước khi bị tàn tật. Cái nhìn bất lực của họ làm tôi cảm thấy chán nản, và tôi đã nhiều lần nghĩ về cái chết. Cuộc sống của tôi rất là khốn khổ. Tôi đã tới nhiều bệnh viện lớn ở Bắc Kinh và Thiên Tân. Tất cả các bác sĩ chuyên khoa đều có cùng câu trả lời về bệnh tật của tôi: họ không có phương pháp điều trị nào tốt hơn. Tôi quá tuyệt vọng. Tôi phải dùng thuốc hàng ngày và truyền nước mỗi tháng. Tôi đã sống trong đau khổ trong nhiều năm.
Tôi bắt đầu tham gia một nhóm tu luyện Pháp Luân Công ở địa phương vào mùa xuân năm 1997. Tôi luyện các bài công pháp trong khi ngồi trên xe đẩy. Dần dần tôi cảm thấy một luồng năng lượng nóng trong đôi chân của tôi, và cơn đau ở lưng bớt dần, cho nên tôi trở nên kiên định trong tu luyện Pháp Luân Công.
Ngày qua ngày, sức khoẻ của tôi đã cải thiện. Pháp Luân Công đã cho tôi hy vọng vào một cuộc sống mới. Thậm chí tôi bắt đầu kiểm soát tính nóng nảy của mình và trở thành một người tốt hơn nhờ tuân theo những nguyên lý của Pháp Luân Công. Cuối cùng tôi đã có thể đứng lên không cần nạng, và có thể sống một cuộc sống bình thường vào năm 2000. Tôi biết ơn Sư phụ Lý Hồng Chí và Pháp Luân Công đã cứu mạng tôi.
Bức ảnh chụp lưng của học viên Thanh Nham, cho thấy vết sẹo dài hơn 15 cm.
Sau khi Đảng Cộng sản Trung Quốc khởi xướng cuộc bức hại Pháp Luân Công, tôi đã tới quảng trường Thiên An Môn để giảng chân tướng cho mọi người về cuộc bức hại. Tôi trở về nhà cha mẹ mình ở một làng quê xa xôi khi cuộc bức hại lên tới đỉnh điểm. Bí thư đảng của đơn vị tôi làm đã dẫn hàng chục nhân viên cảnh sát tới làng để tìm kiếm tôi. Họ muốn đưa tôi tới một trung tâm tẩy não.
Tôi kể với họ câu chuyện của tôi và sự hồi phục đáng kinh ngạc về sức khoẻ của tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Họ lắng nghe và im lặng. Trước khi rời đi, viên Bí thư nói với tôi: “Ông có thể luyện ở nhà nếu nó tốt cho ông.”
Hiện tại tôi thường đi xe đạp hoặc đi bộ dọc theo các khu phố để nói cho mọi người biết về Pháp Luân Công và nâng cao nhận thức của họ về cuộc bức hại. Tôi đang sống một cuộc sống khoẻ mạnh và hạnh phúc.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2016/4/30/324678.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2016/5/1/156494.html
Đăng ngày 12-6-2016; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.