Bài viết của một học viên ở Đông Bắc Trung Quốc

[MINH HUỆ 9-11-2015] Qua 16 năm bức hại Pháp Luân Công, tôi đã dành nhiều thời gian viết các bài báo phơi bày cuộc bức hại. Tôi cảm thấy Sư phụ bảo hộ tôi mọi lúc. Cứ như thể tôi là một cây bút thần, và với những điểm hóa của Sư phụ tôi có thể viết các bài báo thanh trừ vô số nhân tố tà ác và cứu người trên diện rộng.

Bắt đầu viết bài trong khi bị tạm giam

Tôi bị giam giữ trong một trại lao động vào mùa xuân năm 2003. Bệnh ghẻ và mưng mủ đã khỏi, nhưng đôi tay tôi vẫn bị sưng. Tôi gặp khó khăn khi ngồi hoặc đứng. Nằm trên giường và suy nghĩ về mọi chuyện, tôi nhận ra là chúng ta không thể bị động như thế này nữa – chúng ta cần phơi bày cuộc bức hại tàn bạo đang xảy ra trong các trại lao động này. Vì Sư phụ muốn chúng ta làm thế, việc này sẽ được thực hiện.

Tôi chia sẻ kế hoạch này với các học viên khác trong buồng giam và họ đồng ý. Một số người phát chính niệm, một số trông chừng lính canh, trong khi một số thì vạch ra chi tiết về việc chúng tôi sẽ đưa các bài viết qua bức tường trại lao động như thế nào. Tôi hoàn thành bản thảo trong một thời gian ngắn. Tôi đưa nó cho một học viên khác cũng có khả năng viết lách. Tôi hy vọng sẽ có vài lời khen ngợi.

Thay vào đó, học viên đó nói, thậm chí còn không nhìn vào mặt tôi: “Một bài báo mà như thế này à? Thật không xứng với công sức bỏ ra chút nào.”

Tôi cảm thấy buồn chán. Sau khi vượt qua rất nhiều khó khăn và hoàn thành bản thảo này dưới áp lực khủng khiếp, cuối cùng tôi đã không đi đến đâu cả. Trong vài ngày tiếp theo, tôi đã thất vọng đến nỗi không viết được gì.

Học viên đó đến bên và trêu tôi: “Này, có vẻ như ở đây anh đang rỗi rãi. Định bỏ cuộc à?” Tôi bối rối. Dù có chuyện gì xảy ra, đáng lẽ tôi không nên từ bỏ những việc mà Sư phụ muốn chúng ta làm. Tôi phải thừa nhận là bản thảo không có đủ thông tin chi tiết mô tả môi trường trong trại lao động, hoặc áp lực và tính nghiêm trọng của cuộc tra tấn đang diễn ra ở đó. Dường như tôi đã quá chấp trước vào quan điểm và nỗ lực của riêng mình.Tôi cảm thấy có lỗi, cứ như thể Sư phụ đang đứng trước mặt tôi và quan sát các chấp trước của tôi.

Học viên đó xin lỗi tôi và đưa ra một số gợi ý có tính xây dựng. Chúng tôi mỗi người đều hướng nội để loại bỏ các quan niệm người thường và bắt đầu làm lại, lần này mọi việc đều trơn tru.

Chúng tôi nhanh chóng hoàn thành bài viết. Tôi chép lại bản cuối cùng vào một chiếc ga giường, và một học viên may nó vào bên trong một chiếc áo khoác cho một học viên khác mang ra ngoài, vì anh ấy sắp được thả. Chúng tôi cùng phối hợp để hoàn thành một số bài viết nữa. Bởi vì đa số chúng tôi đều được học hành bài bản, các bài viết ít phải hiệu chỉnh trước khi được gửi đi. Chúng được đăng trên Minh Huệ sau một thời gian ngắn.

Phơi bày tà ác chừng nào cuộc bức hại còn tiếp diễn

Sau khi về nhà vào cuối năm 2003, tôi được biết rằng một cặp vợ chồng trong vùng chúng tôi đã bị bức hại nghiêm trọng từng người một trong nhiều năm. Thực tế, họ hiếm khi gặp nhau trong vài năm qua bởi vì ít nhất là một người thường hay bị giam giữ.

Tôi hỏi một vài học viên về chi tiết vụ việc của họ và phỏng vấn người chồng. Tôi cũng tìm lại những bài báo trước đây về cặp vợ chồng này đăng trên Minh Huệ và bắt đầu viết. Đó là lần đầu tiên tôi viết một bài báo dài như vậy với thông tin từ các nguồn khác nhau và trên các khía cạnh khác nhau. Tôi mất một tuần, và tôi có thể cảm nhận rõ sự can nhiễu của tà ác. Tôi cảm thấy mệt rã rời và tôi đã bị ngất. Tuy vậy tôi đã hoàn thành bài viết, chỉnh sửa nó theo thông tin người chồng cung cấp, và gửi nó tới Minh Huệ.

Người chồng lại bị bắt giữ vào năm 2005 và bị kết án tù chung thân. Lần nữa cả vợ và chồng bị giam giữ cùng lúc. Tôi tập hợp thêm thông tin về cặp vợ chồng này và viết một bài báo tiếp theo. Tôi biết rằng chúng tôi cần tiếp tục phơi bày tà ác khi cuộc bức hại vẫn còn tiếp diễn.

Tâm thuần tịnh

Trong khi viết các bài báo này, tôi nhận ra rằng viết các bài hoàn chỉnh về một vài trường hợp bức hại điển hình trong khu vực chúng tôi là rất quan trọng. Việc này sẽ giúp người thường hiểu được sâu sắc hơn tính nghiêm trọng thông qua bức tranh tổng thể.

Một trường hợp như vậy đã diễn ra vài ngày sau khi cuộc bức hại bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, khi mà hàng ngàn học viên đã đến thủ đô để thỉnh nguyện. Nhiều người dân địa phương nghe nói đến việc này, nhưng họ không biết chi tiết về việc những học viên vô tội này đã bị ngược đãi như thế nào. Tôi chia sẻ ý tưởng với các học viên khác và tất cả họ đều đồng ý. Một số người cung cấp thông tin về vụ việc và tôi cũng phỏng vấn thêm nhiều học viên đã đi thỉnh nguyện vào thời điểm đó. Sau đó tôi bắt đầu viết với sự trợ giúp của một học viên khác.

Trong suốt quá trình, tôi cảm thấy một lời giới thiệu sẽ giúp người đọc hiểu rằng Pháp Luân Đại Pháp là tuyệt vời và các học viên thì kiên định với đức tin ôn hòa của họ mặc cho cuộc bức hại tàn bạo. Nhưng tôi không biết phải làm thế nào. Trong tâm mình, tôi cầu xin Sư phụ gia trì. Sau đó tôi cảm thấy tâm trí rộng mở và trở nên thuần khiết, lời lẽ tuôn ra một cách tự nhiên. Sau khi bài viết này được đăng, một học viên đã nói với tôi anh ấy thấy một bài viết của khu vực chúng tôi trên Minh Huệ và “phần giới thiệu được viết rất tốt, rất thuần tịnh.” Tôi rất vui và biết trí huệ có được là do Sư phụ ban cho.

Vài năm sau, có một trường hợp bị bức hại nặng tại một trại lao động trong vùng tôi đã thu hút sự chú ý rộng rãi. Trong thảm kịch đó, một số học viên đã mất đi sinh mệnh, nhiều người bị thương và hàng trăm học viên bị tra tấn. Để có được bài viết toàn diện hơn, chúng tôi đã phỏng vấn một số học viên chứng kiến cuộc bức hại này, và chúng tôi đã thu được những thông tin qúy giá. Thông qua vụ việc này chúng tôi dự định đưa tin về toàn bộ quá trình các quan chức đã tra tấn một cách có hệ thống các học viên trong trại này như thế nào kể từ khi nó được thành lập.

Tôi đã bị bắt trong khi đang viết bài báo này và bị đưa tới trại lao động lần nữa. Khi đó là vào năm 2006.

Cuốn sổ ghi chép công thức nấu ăn

Các quản lý tại trại lao động này đối xử thô bạo với các học viên. Chúng tôi phải chịu đựng áp lực tinh thần và nỗi đau thể chất rất lớn. Nhiều học viên đã bị tra tấn nghiêm trọng và một số người đã bị thần kinh vì sự tẩy não chuyên sâu. Tôi hy vọng lưu giữ được thông tin về những thảm kịch này và thậm chí còn tốt hơn nếu nó được ghi chép theo hình thức của bài ký sự. Nhưng làm thế nào tôi có thể làm được việc đó đây?

Sau khi tôi xuất niệm đó, Sư phụ đã điểm hóa cho tôi. Do các cán bộ rao giảng các bài tẩy não hàng ngày, hy vọng các học viên sẽ tuyên bố từ bỏ niềm tin vào Pháp Luân Công, họ cung cấp rất nhiều giấy bút cho chúng tôi để ghi chép. Ngoài ra, việc đọc sách hay tạp chí thì không bị hạn chế.

Một số người bị giam giữ bắt đầu đọc các sách y học, và một số đọc các sách về chế độ ăn kiêng. Tỏ ra quan tâm đến nấu nướng, tôi mua một cuốn sổ ghi chép để ghi lại các cách nấu ăn. Trước hết tôi thu thập tên, chức danh và số chứng minh thư của công an và chép lại dưới dạng mật mã như là tên các món ăn và công thức. Sau đó tôi đưa vào các chi tiết về các vụ tra tấn trong các công thức nấu ăn như thời gian, địa điểm và những người liên quan. Tôi hỏi học viên khác về các vụ việc điển hình đã xảy ra trong trại lao động và cũng ghi lại chúng trong sổ công thức nấu ăn của tôi.

Các lính canh đứng cạnh tôi vài lần và xem tôi ghi lại những công thức nấu ăn. Nhưng họ không biết tôi đang thực sự làm gì. Tôi bị giam giữ một năm và thu thập được những thông tin bức hại của hai năm. Khi thời hạn tạm giam của tôi kết thúc, tôi rời khỏi trại lao động cùng với cuốn sổ ghi chép.

Phản bức hại

Sau khi về nhà và ổn định chỗ ở, tôi bắt đầu giải mã các ghi chép về nấu ăn của mình và bắt đầu viết lại những điều đã ghi nhớ. Nhưng tôi thấy sợ hãi trong tâm: Giả sử mình viết xong bài này, mình có đủ chính niệm để gửi đi không? Bất chấp những quan niệm người thường này, tôi quyết định trước tiên là phải hoàn thành bài viết trước khi quên mất các thông tin. Tôi mất một tháng để nhớ lại thông tin. Với các bài viết về trại lao động này đã đăng trên Minh Huệ, tôi đã hoàn thành một bài báo tổng hợp về việc các học viên bị ngược đãi tàn bạo như thế nào ở trung tâm này.

Tôi rất biết ơn Sư phụ về tất cả sự bảo hộ của Ngài khi đó. Nhưng tâm sợ hãi của tôi lại nổi lên: với quá nhiều chi tiết, viết dưới dạng ký sự, chẳng phải các quan chức sẽ nhận ra là ai đã viết nó sao? Liệu tôi có gặp nguy hiểm lần nữa không? Vì vậy tôi giữ lại bài viết này một thời gian và không gửi đi.

Tôi tĩnh tâm học Pháp và luyện công. Tôi ngộ ra rằng chúng ta không thể thừa nhận bức hại hoặc chịu đựng bức hại. Thực tế chúng ta ở đây là để phản bức hại, ngăn chặn nó và cứu người. Sư phụ đã bảo chúng ta phơi bày hết tội ác và đây là một quá trình thanh trừ tà ác cũng như chấm dứt bức hại. Tại sao tôi lại không nghe theo lời dạy của Sư phụ và tại sao tôi lại lo lắng cho an toàn của chính mình?

Tôi đã có thể nhìn rõ hơn an bài của cựu thế lực. Chúng ta những đệ tử Đại Pháp ở đây là để chứng thực Pháp và cứu độ chúng sinh. Chúng ta sẽ phơi bày bất kỳ ai ngược đãi các học viên và đặt dấu chấm hết cho thảm kịch này. Tôi đã gửi bài đến Minh Huệ và nó đã nhanh chóng được đăng.

Năng lượng tích cực và niềm hy vọng

Tôi tiếp tục viết bài về trại lao động mà tôi chưa hoàn thành trước khi bị bắt. Bởi vì lượng thông tin thu thập được rất nhiều và can nhiễu liên tục, tôi mất một năm để hoàn thành bài viết. Vào lúc đó, tôi cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó trong bài viết và tôi không thể tiếp tục.

Qua nhiều năm viết bài về cuộc bức hại, tôi luôn cố gắng sử dụng ngôn ngữ bình dân mà không mang theo cảm xúc. Đồng thời, tôi cũng cố gắng liên tục tu chính bản thân theo Pháp. Vậy lần này có vấn đề gì không ổn nhỉ?

Một ngày khi đang đi bộ về nhà, tôi nhận ra rằng tôi hiếm khi nghĩ đến việc người thường sẽ nghĩ gì về bài viết của tôi, hay liệu họ có được cứu không. Tôi quay lại với bản thảo của mình. Nó không nêu ra số lượng lớn các trường hợp tàn bạo, nhưng sau khi người thường đọc nó họ có thể đồng ý rằng cuộc bức hại quá nghiêm trọng và chế độ cộng sản quá độc ác, nhưng họ cũng không có điều gì phải làm. Họ có thể muốn tránh chủ đề này để khỏi gặp rắc rối. Nói cách khác, họ không thể cảm nhận được sức mạnh của đức tin chân chính và họ không thể nhìn thấy tia hy vọng.

Tôi xem lại các bài viết trước đây của mình và thấy rằng chúng thiếu một số nhân tố trọng yếu: sự tuyệt vời của Đại Pháp, các học viên ôn hòa và kiên định, năng lượng của niềm tin chân chính và hơn hết, tại sao việc này lại liên quan đến người thường. Nghĩ về nó sâu hơn, tôi nhận ra các bài viết của mình có mọi thứ nhưng thiếu đi cái hồn của bài viết. Chỉ khi nó có một cái hồn vốn có để dẫn dắt tất cả các phần một bài báo mới có sức sống với sức mạnh thanh trừ tà ác và cứu chúng sinh. Tôi hoàn thiện bài viết và gửi đi.

Thường thì khi viết một bài báo, tôi cảm thấy như một nhà điêu khắc đang sáng tạo một sinh mệnh để khắc chế tà ác và cứu người. Nó bắt đầu bằng một ý tưởng chung, sau đó là sườn ý, tiếp theo là gọt giũa chỉnh sửa cho đến khi hoàn thiện. Cuối cùng, sản phẩm của tôi trở thành cái gì đó mang theo tinh thần và uy lực.

Buông bỏ tự ngã

Vào năm 2012 chúng tôi dự định thu thập các vụ bức hại trong khoảng thời gian 13 năm ở vùng chúng tôi. Nhưng chúng tôi không thể đi đến được một ý tưởng về việc làm như thế nào, vì vậy chúng tôi ngừng lại. Hai năm sau, học viên B đến chỗ tôi để thảo luận về một bài viết tổng thể của khu vực chúng tôi. Tôi chia sẻ với anh ấy những thông tin mà tôi thu thập được trước đây và chúng tôi bắt đầu phối hợp với nhau.

Ngược lại với những bài báo trước đây khi tôi chịu trách nhiệm viết, lần này tôi dự định theo sự dẫn dắt của học viên khác và phối hợp với anh ấy. Tôi mất một khoảng thời gian để thích nghi với việc này, bởi vì tôi thường xuyên có ý tưởng về chủ đề và cấu trúc, và thường nghĩ chúng là tốt. Tôi nói với học viên B ý tưởng của mình, nhưng khi viết ra, anh ấy đi theo cách của anh ấy và cắt bỏ một số phần mà tôi rất thích.

Tôi trở nên có chút gì chán nản. Nhưng sau khi tĩnh tâm lại và đọc những gì anh ấy viết mà không mang theo định kiến, tôi thấy các bài viết này thuần tịnh hơn và nó có khả năng đến được với độc giả hơn.

Bởi vì việc viết lách của chúng tôi là để cho mọi người biết chân tướng và được cứu, tại sao tôi lại chấp trước vào ý kiến riêng của mình? Điều cốt yếu là xác định được mọi người cần gì, thích gì và họ đang nhầm lẫn ở đâu. Miễn là chúng ta có thể giúp họ chấp nhận chân tướng, mọi thứ sẽ được thực hiện suôn sẻ.


Bản tiếng Hán:https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/9/-318651.html

Bản tiếng Anh:https://www.clearwisdom.net/html/articles/2015/11/12/153638.html

Đăng ngày 29-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share