Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hắc Long Giang, Trung Quốc

[MINH HUỆ 11-11-2015] Con xin kính chào Sư phụ từ bi! Chào các bạn đồng tu!

Trong suốt 16 năm qua, tôi đã thấm thía việc một điều phối viên có trách nhiệm và làm tròn nhiệm vụ của mình có tầm quan trọng như thế nào. Bên cạnh việc tiếp xúc và làm việc với các học viên khác, một điều phối viên cần phải thực tu chính mình để tránh mắc phải tâm chứng thực bản thân. Nếu một điều phối viên có tâm chứng thực bản thân, sẽ dễ khiến các học viên khác dựa dẫm và thần tượng anh ấy, điều này sẽ quay trở lại can nhiễu chính anh ấy cùng nhưng học viên khác trên con đường tu luyện của họ.

Hai bài học: Tâm chứng thực bản thân của tôi

Một lần, các học viên ở nơi khác đến thành phố của chúng tôi để chia sẻ kinh nghiệm tu luyện. Tôi biết rằng các điều phối viên của họ đều tật đố với nhau và có tâm sợ hãi. Vì vậy, tôi đã nói chuyện với họ về cách tôi đã dũng cảm điều phối nhiều việc ngay cả khi cảnh sát địa phương cử đặc vụ và có xe cảnh sát đỗ bên ngoài nhà tôi để liên tục theo dõi tôi như thế nào.

Ngay sau khi tôi nói xong, một học viên từ nơi khác đến đã nói với tôi rằng anh ấy đã nhận ra mọi việc họ làm đều không đạt hiệu quả bởi vì họ thiếu một điều phối viên như tôi. Tôi cảm thấy tự đắc với lời khen tụng đó, nhưng đồng thời tôi lại rất buồn. Người học viên đó muốn tôi nói nhiều hơn nữa, nhưng tôi lại không thể thốt ra thêm được một lời nào nữa.

Sau khi họ rời đi, tôi cứ suy nghĩ về những gì mình nói. Tôi nhận ra rằng Sư phụ đã dùng lời của học viên khác để nhắc nhở tôi rằng tôi đang mắc tâm chứng thực bản thân. Nếu tôi chứng thực Pháp, các học viên đã có thể nói: “Có vẻ như chúng ta cần phải tĩnh tâm lại và học Pháp. Chỉ có như vậy chúng ta mới làm được tốt.”

Sư phụ đã giảng:

“Pháp có thể phá hết thảy chấp trước, Pháp có thể phá hết thảy tà ác, Pháp có thể phá trừ hết thảy lời dối trá, Pháp có thể kiên định chính niệm.” (Bài trừ can nhiễu, Tinh tấn yếu chỉ II)

Một lần khác, có ba học viên bị tra tấn trong một nhà tù địa phương và đã qua đời. Chúng tôi đều biết rằng mình cần phải phơi bày sự bức hại tà ác này. Lúc đó tôi đã không đưa ra bất kỳ nhiệm vụ cụ thể nào, bởi tôi biết rằng nếu tôi làm vậy, những học viên khác sẽ dựa vào việc tôi đề xuất ý kiến, chỉ dẫn, và sắp xếp hầu hết mọi việc.

Các điều phối viên khác đã đến gia đình của ba học viên và cố thuyết phục họ thuê luật sư. Một trong những gia đình này đã từ chối lắng nghe và có thái độ khó chịu với một điều phối viên. Do đó, các học viên khác đã đề xuất tôi đến nói chuyện với gia đình ấy. Tôi nhận ra họ lại bị phụ thuộc vào tôi, nhưng tôi vẫn chấp nhận điều đó và đồng ý giúp đỡ.

Tôi đã nói chuyện với người chị gái của học viên đã quá cố kia và cuối cùng cô ấy đã thừa nhận với tôi rằng nếu chúng tôi nói với gia đình cô như vậy từ trước đó, thì gia đình cô đã không có thái độ tiêu cực như thế đối với Đại Pháp. Cô ấy muốn tôi nói chuyện với các thành viên còn lại trong gia đình cô, đặc biệt là với người anh trai đang là một quan chức chính phủ của cô ấy. Cô cũng muốn tìm một nơi mà chúng tôi có thể gặp được nhau để cùng phối hợp trong tương lai. Ngay sau khi cô ấy nói như vậy, một trong những điều phối viên đã nói với tôi rằng tôi nên chọn một nơi nào đó gần nhà mình.

Sau khi người chị này đi, tôi đã hỏi người điều phối viên kia xem cớ sao anh ấy lại dựa vào tôi vậy. Anh ấy nói: “Tôi chưa làm nhiều việc như anh và không có kinh nghiệm. Nếu tôi biết làm như thế nào, tôi đã không phải phụ thuộc bất cứ ai cả.”

Không chút suy tư, tôi đã nói với anh ấy rằng việc lệ thuộc vào người khác của anh đã trở thành thói quen và anh không thể nhận ra được nữa rồi. “Từ nhiều năm trước đây cho tới tận thời điểm tôi phải thuê luật sư hay nói chuyện với các thành viên trong gia đình của học viên đã quá cố kia, tôi cũng không biết học hỏi ai cả. Bây giờ anh đã biết tôi đã làm những gì và mọi việc đã được xử lý như thế nào rồi đấy. Nếu không thử tự mình làm, anh sẽ luôn bị lệ thuộc [vào người khác].”

Ngay sau khi nói xong những lời lẽ đó, tôi đã cảm thấy thật hối tiếc. Tôi đã hướng nội và nhận ra rằng chính tôi mới là người đã không chia sẻ với các học viên khác về những Pháp lý mà thông qua đó đã dẫn hướng cho tôi làm được mọi việc. Tôi cũng không tin tưởng các học viên khác; tôi thích lao mình vào các việc và muốn chúng được hoàn thành một cách nhanh chóng; Tôi đã tự tin rằng mình có khả năng xử lý rất nhiều thứ và không cho các học viên khác có được nhiều cơ hội để làm các việc thực tế.

Sự vắng mặt của tôi trong một buổi họp mặt lộ ra chấp trước của tôi

Trong một lần cố gắng giải thể các trung tâm tẩy não ở địa phương, một học viên đã đề xuất rằng nên có một cuộc gặp mặt với các học viên ở các khu vực lân cận để chia sẻ kinh nghiệm. Dù tôi luôn tham dự các cuộc gặp mặt như vậy, nhưng tôi đã quyết định không tham dự lần này.

Người học viên đó đã cố thuyết phục tôi rằng tôi cần phải có mặt ở buổi chia sẻ đó, và anh ấy đưa ra nhiều lý do khác nhau. Tôi đã nói với anh ấy rằng cuộc họp là để các học viên cùng trao đổi và giải quyết các vấn đề, không nên để một học viên (ám chỉ tôi) nào đó cố gắng thuyết phục những người khác. Bên cạnh đó, sự hiện diện của tôi chắc chắn sẽ làm cho các học viên khác cảm thấy không thoải mái khi nói chuyện.

Sau cuộc họp một số học viên đã nói với tôi rằng cuộc họp đã diễn ra không được tốt và các học viên đến từ các khu vực khác cho rằng nếu tôi tham dự, cuộc họp có lẽ sẽ không như vậy. Tôi đã suy nghĩ về điều này và hướng nội.

Tôi thấy rằng trong những năm qua, cách hành xử của tôi đã làm ảnh hưởng đến các học viên ở địa phương. Theo sự điều phối của tôi, họ luôn có thái độ hách dịch với các học viên từ các khu vực khác đến tham dự cuộc họp.

Tôi đã gặp gỡ trao đổi với các thành viên trong nhóm của mình và chúng tôi đã nhận ra không nên áp đặt người khác rằng Pháp lý mà mình ngộ ra là tiêu chuẩn duy nhất để làm các việc Đại Pháp. Cuộc gặp mặt này ít nhất đã cho phép tất cả mọi người nói ra tâm tư của mình và đặt một nền tảng tốt đẹp cho việc chia sẻ và phối hợp trong tương lai.

Sau cuộc gặp gỡ này, tôi thấy rằng các học viên khác đã trở nên ít lệ thuộc vào tôi hơn. Tâm chứng thực bản thân của tôi cũng giảm đi. Tôi bắt đầu cùng phối hợp với các học viên khác và giúp đỡ họ cải thiện hiệu quả công việc với tư cách là một người hỗ trợ.

Giải cứu đồng tu, tạo điều kiện cho những học viên khác gánh vác trách nhiệm

Vài học viên đã bị bắt giữ trong đó có một điều phối viên kỳ cựu mà tôi đã quen biết được một thời gian dài. Trước kia, nếu các học viên bị bắt giữ, thì đơn giản tôi sẽ là người đảm nhận công việc, từ việc chia sẻ với các học viên hỗ trợ và khuyến khích gia đình nạn nhân thuê luật sư bào chữa. Nhưng giờ đây, tôi biết rằng tôi cần phải để cho tất cả mọi người cùng tham gia vào việc chứng thực Pháp và cùng phối hợp như một chỉnh thể.

Người em gái của học viên bị bắt giữ kia đã tìm đến tôi than khóc, nói rằng bằng mọi giá tôi phải giúp đỡ họ. Tôi thực sự muốn nói từ “được” ngay lập tức nhưng trong đầu tôi nảy sinh ý nghĩ nào đó đã ngăn tôi lại. Tại thời điểm đó, Sư phụ đã nhắc nhở tôi:

“… cái tâm chư vị thật sự vì tốt cho người khác, …” (Giảng Pháp ngày Pháp Luân Đại Pháp Thế giới [2014])

Từ “thật sự” đã điểm hóa cho tôi rất mạnh và thức tỉnh tôi. Đây là một cơ hội tốt cho người em gái của vị đồng tu bị bắt giữ kia cùng các học viên khác tiến về phía trước để cùng phối hợp với nhau. Nếu tôi dẫn dắt tất cả mọi người vào thời điểm này vì cảm thấy tình bạn của tôi với học viên bị bắt đó sẽ xấu đi, thì tôi sẽ tước đi cơ hội đề cao và làm các việc được tốt của các học viên khác. Tôi cũng sẽ làm cản trở việc cứu độ chúng sinh và giải cứu đồng tu của họ được tốt hơn. Tôi phải buông bỏ những cảm xúc người thường của mình, nhờ vậy công việc mà chúng tôi làm mới là thần thánh.

Năm tiếp sau đó, trong công tác giải cứu đồng tu này, tôi đã lặng lẽ khuyến khích các học viên khác và bổ sung các học viên mới tham gia cùng với sự trợ giúp của tôi. Kết quả là, tôi thấy rằng các học viên khác đã trở nên trưởng thành và độc lập hơn.

Khi các học viên khác không còn lệ thuộc vào tôi nữa, tôi cảm thấy thiếu vắng đi một chút gì đó. Tôi có thể thấy tôi vẫn còn có tâm chứng thực bản thân và rằng tôi phải nỗ lực hơn để có trách nhiệm với Đại Pháp, với chúng sinh và với tất cả các học viên.

Tôi sẽ tiếp tục âm thầm trợ giúp một cách tối đa có thể vào những nỗ lực của các đồng tu và hoàn toàn tuân theo Pháp lý phối hợp như một chỉnh thể.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/10/318646.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/11/153620.html

Đăng ngày 29-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share