Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-11-2015] Tôi là đệ tử đắc Pháp từ năm 1996. Trải qua 19 năm trên con đường tu luyện, có những lúc rất hạnh phúc khi tinh tấn thực tu, cũng có lúc buồn phiền khi làm không tốt, và cũng có lúc thống khổ xuyên tâm thấu xương khi phải tống khứ các chấp trước. Nhưng có một điểm hết sức rõ ràng: bất cứ khi nào tôi làm việc gì với sự tín Sư tín Pháp một cách tuyệt đối, thì việc đó sẽ thành công.
Các từ khóa kiểm duyệt của đảng Cộng sản Trung Quốc không còn tác dụng
Vài năm trước đây, tôi mở một cửa hàng nhỏ cách nhà tôi ba dặm. Tôi đã lợi dụng khoảng thời gian đi bộ từ nhà đến cửa hàng để gửi các tin nhắn ngắn gọn giảng chân tướng về Pháp Luân Công và cứu độ chúng sinh.
Cảnh sát mạng của Trung Cộng đã chặn các từ khóa trong tin nhắn gửi bằng điện thoại để ngăn cản việc phát tán bất cứ thông tin nào về Pháp Luân Công. Thậm chí các từ “Chân-Thiện-Nhẫn” cũng không gửi đi được. Mạng lưới Minh Huệ đã phát hành một tài liệu nhỏ hướng dẫn về việc làm thế nào để tránh được hệ thống lọc từ khóa. Tôi đã làm theo hướng dẫn, nhưng làm cách nào cũng thấy không ổn, việc đưa thêm vào các biểu tượng hoặc cách hành văn không minh bạch sẽ làm cho người đọc không hiểu gì cả.
Tôi mua một chiếc điện thoại di động và một thẻ SIM mới. Tôi thử gửi một tin nhắn ngắn gọn về Pháp Luân Công, liền nhận được thông báo là “gửi không thành công”. Tôi thử gửi một lần nữa và lại không gửi đi được. Tôi thấy lo sợ. Tôi tháo pin điện thoại và thẻ SIM ra, bởi vì tôi nghĩ rằng điện thoại của tôi có thể đã bị phát hiện và bị theo dõi. Tôi mua một thẻ SIM khác và cố gắng gửi tin nhắn một lần nữa, nhưng tôi vẫn nhận được thông báo là gửi không thành công. Thế là tôi lại vứt thẻ SIM này đi.
Tôi nghĩ: “Tôi không thể gửi tin nhắn như thế này được.” Tôi tĩnh tâm lại và nhận ra rằng tâm thái của tôi không đúng, tâm sợ hãi quá lớn. Thậm chí trong lúc gửi tin nhắn, tay của tôi còn run lập cập và tim thì đập thình thịch. Tôi lại đi mua một thẻ SIM mới và suy nghĩ làm thế nào có thể gửi tin nhắn thành công, có thể khiến chúng sinh đọc được và minh bạch được.
Một ngày nọ, khi đang đi trên đường, đột nhiên tôi nhớ lại lời Sư phụ giảng cho chúng ta trong bài Giảng Pháp tại Pháp hội Châu Âu năm 1998:
“Những thứ tổ thành bởi lạp tử của một tầng phân tử lớn nhất như gạch, xi măng, nó không còn tính chế ước đối với chư vị nữa. Bởi vì một tầng phân tử lớn nhất của chư vị đã hoàn toàn chuyển hoá thành vật chất cao năng lượng, mà các phân tử nhỏ hơn ở dưới cái phân tử này của chư vị thì đối với nó mà nói đã không thành sự cản trở, giống như tấm vải kia vậy, chư vị thổi khí đến nó, thì khí có thể thổi qua, nghĩa là chư vị có thể xuyên qua.” (Tạm dịch)
Học xong đoạn Pháp này của Sư phụ, tôi chợt minh bạch ra: “Pháp Luân Đại Pháp”, “Chân-Thiện-Nhẫn” là năng lượng cường đại nhất, vi quan nhất trong toàn vũ trụ, có thể xuyên việt hết thảy sinh mệnh và vật chất, sao lại không thể gửi được tin nhắn đi? Ai có thể ngăn cản được chúng chứ?
Tôi lắp thẻ SIM vào điện thoại và soạn một tin nhắn ngắn gọn, thẳng thắn mà không còn cân nhắc xem từ khóa nào có thể [là từ] bị chặn nữa. Nội dung của tin nhắn là: “Xin hãy nhớ rằng Pháp Luân Đại Pháp hảo và Chân-Thiện-Nhẫn hảo. Hãy thoái xuất khỏi đảng Cộng sản Trung Quốc và các tổ chức liên đới của nó. Bạn sẽ có thể chuyển nguy thành an, bình an vượt qua tai nạn.”
Tôi nhấn nút “Gửi”, và nhận được thông báo đã gửi thành công. Sau đó liền có người trả lời tin nhắn, hỏi: “Bạn là ai?” Tôi trả lời: “Tôi là một người bạn, lúc này không tiện nói với bạn, mong bạn ghi nhớ những lời của tôi, tôi chỉ muốn bạn được bình an.” Người đó trả lời lại: “Xin cảm ơn!” Tiếp theo, tôi cài đặt điện thoại ở chế độ tự động gửi tin nhắn, rồi tiếp tục đi bộ đến cửa hàng của tôi. Khi tôi đến nơi, 160 tin nhắn đã được gửi đi thành công. Trên đường trở về vào buổi tối, tôi gửi thêm được 200 tin nhắn nữa.
Kinh nghiệm này khiến tôi ngộ ra rằng nếu như có thể chân chính tuyệt đối tín Sư tín Pháp, tâm vững như bàn thạch, cơ điểm đặt tại cứu độ chúng sinh và chứng thực Pháp, thì xác thực là không điều gì không làm được. Kỳ thực, bình thường chúng ta đa phần là bị các quan niệm hậu thiên, các chấp trước và các giả tướng thế gian gây trở ngại. Tuy nhiên chúng ta sống giữa người thường không phải lúc nào cũng bảo trì được chính niệm thuần chính, vì sự an toàn của cá nhân, đồng tu và cả chỉnh thể là điều tối trọng yếu cho nên chúng ta nhất định phải chiểu theo yêu cầu của Minh Huệ mà thực hiện.
Cảnh sát mặc thường phục quên mất ý định của họ
Một buổi tối mùa hè cách đây vài năm, tôi cùng con gái lái xe gắn máy đi đến một khu dân cư giàu có để phát tài liệu giảng chân tướng về Pháp Luân Công. Trên đường trở về, tôi nghe thấy một tiếng động mạnh, như thể có gì đó đã rơi ra khỏi xe của chúng tôi. Tôi ngoái lại nhìn và thấy một chiếc xe ôtô mui kín màu đen đang đi theo chúng tôi. Chúng tôi đang đi với tốc độ dưới 60km/h, và chiếc xe ôtô đó giữ cùng tốc độ với chúng tôi.
Tôi đi chậm hơn nữa, sau đó dừng hẳn lại bên đường. Chiếc ôtô cũng giảm tốc độ và rồi dừng ngay trước mặt chúng tôi. Tôi nhận ra rằng có ai đó đã báo cáo chúng tôi.
Tôi hơi lo lắng một chút và không dám tiến lên, vì vậy tôi bước lùi lại phía sau và giả vờ như đang tìm kiếm thứ gì đó. Tôi nhớ lại rằng tôi đã lo sợ là ai đó có thể sẽ theo dõi tôi khi tôi đi phát tài liệu. Cựu thế lực đã lợi dụng chính cái tâm sợ hãi này của tôi.
Tôi đã tìm thấy chấp trước của mình, nhưng mà chiếc ôtô thì vẫn còn ở đó. Tôi thầm nói với Sư phụ: “Thưa Sư phụ, có người đang muốn làm những điều bất hảo. Xin hãy gia trì chính niệm cho con, để người đó không thể hành động được nữa.”
Cả bốn cánh cửa của chiếc xe mở ra, bốn người đàn ông bước ra khỏi xe cười nói ầm ĩ. Họ bước về phía một cái cây và đi tiểu ở đó. Lúc đó chưa đến 10 giờ tối mùa hè, trời vẫn còn sáng và có rất nhiều người đi ngang qua. Những người đàn ông kia chẳng hề xấu hổ trước những người qua đường. Tôi nghĩ rằng đó chắc hẳn là do lời thỉnh cầu của tôi đối với Sư phụ. Chính niệm của tôi đã làm cho họ bối rối và quên mất ý định của họ.
Tôi và con gái nhanh chóng ngồi lên xe gắn máy và rời đi. Chúng tôi đã trở về nhà an toàn. Con xin cảm tạ Sư phụ vì đã bảo hộ cho chúng con!
Gỡ bỏ tấm áp phích phỉ báng Đại Pháp
Năm ngoái, tôi đã đệ đơn kiện đơn vị công tác của tôi lên tòa án vì giới quản lý ở đó đã bức hại tôi. Tôi đã gửi đi vài lá thư ngỏ. Những người quản lý cố gắng hại tôi lần nữa, nhưng họ đã thất bại nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ và chính niệm của các bạn đồng tu.
Thế là họ đặt làm một tấm áp phích lớn phỉ báng Pháp Luân Đại Pháp và dán nó lên bảng tin. Trên tấm áp phích còn có số điện thoại để cư dân có thể báo cáo những người đi phát tài liệu hay thư từ liên quan đến Pháp Luân Công.
Mọi người đều biết rằng đó là bởi vì tôi đã khởi kiện họ, mặc dù trên tấm áp phích không hề đề cập đến tên của tôi. Tôi hiểu rằng đó là do tôi có tâm tranh đấu.
Các bạn đồng tu cho rằng tấm áp phích là một cái bẫy và chúng tôi không nên cố gỡ bỏ nó xuống, bởi vì rất có thể có ai đó đang theo dõi ở gần đó. Hai hay ba ngày đã trôi qua.
Vài người chúng tôi đã hai lần thử mở cửa kính của bảng tin để gỡ tấm áp phích xuống, nhưng cánh cửa đã bị khóa còn khung nhôm thì rất chắc chắn. Bảng tin đặt ở bên ngoài, ban ngày có nhiều người đi qua đi lại, ban đêm thì có đèn chiếu sáng choang. Xung quanh đó có nhiều camera theo dõi, lại có hai xe cảnh sát đỗ ngay phía trước.
Chúng tôi rất sốt ruột mà không biết phải làm gì trừ việc phát chính niệm. Tấm áp phích ở trong khu dân cư đó có thể đầu độc bất cứ ai nhìn thấy nó, và đó là một điều đáng xấu hổ đối với những đệ tử chúng tôi. Chồng tôi đã hỏi tôi một cách châm biếm: “Em có thể làm gì? Em có thấy bẽ mặt không?”
Những lời của anh ấy khiến chính niệm của tôi mạnh lên. Tất cả các niệm đầu bất hảo của tôi đều biến mất. Tôi không nói lời nào cả, nhưng trong tâm tôi nghĩ rằng tấm áp phích nhất định sẽ phải biến mất trước ngày hôm sau. Tôi đã quyết định sau nửa đêm thì tự mình sẽ đi gỡ bỏ tấm áp phích xuống.
Tôi thức dậy khoảng sau 2 giờ sáng một chút, phát chính niệm để loại bỏ hết thảy tâm tranh đấu và tâm sợ hãi. Tôi thầm nói với Sư phụ trong đầu: “Thưa Sư phụ, con sẽ đi gỡ bỏ tấm áp phích xuống. Con không thể để nó đầu độc chúng sinh. Con muốn gỡ nó xuống trong thời gian nhanh nhất mà không làm hỏng ổ khóa và tấm kính.”
Tôi đi đôi giày đế mềm vào và khẽ khàng bước ra khỏi nhà với một cái tuốc-nơ-vít. Tôi dự định là trước hết sẽ vặn hết các ốc ra để tháo cái khung xuống. Nhưng cái bảng tin cao hơn tôi, và để tháo hết tất cả ốc ra, từng cái từng cái một, thì sẽ mất khoảng nửa tiếng đồng hồ, chưa nói đến chuyện tôi không thể với tới được mép trên của cái khung. Và cũng rủi ro nếu tôi gây ra tiếng ồn có thể đánh thức những người bảo vệ hay cư dân sống ở gần đó.
Lúc này Sư phụ cho tôi nhớ lại lần đầu tiên khi tôi gỡ bỏ các tấm áp phích xuống bằng cách cạy phần phía dưới của cái khung ra. Tôi ngồi xổm xuống và cạy mép phía dưới của cái khung bật ra, đồng thời kéo cửa kính ra một cách khẽ khàng. Cửa kính mở ra mà không gây một tiếng động nào. Tôi nhanh chóng giật lấy góc phía dưới của tấm áp phích và kéo nó ra, sau đó tôi đóng cửa lại.
Cái khóa và tấm kính vẫn còn nguyên vẹn. Tôi đã làm mọi thứ trong khi ngồi xổm dưới đất, vì vậy mặc dù có một chiếc xe cảnh sát đỗ ngay phía trước, nhưng không ai nhìn thấy tôi cả. Băng video ghi lại từ máy quay camera chỉ nhìn thấy cái cửa kính tự mở ra, tấm áp phích bị kéo xuống, và cánh cửa đóng lại. Tôi đã làm xong trong chưa đầy một phút.
Sau đó không ai đến hỏi tôi về tấm áp phích cả. Mãi sau này trên bảng tin đó người ta mới dán các tấm áp phích khác lên.
Tín Sư tín Pháp thì không gì là không thể, sự việc dường như là không thể làm nổi, vậy mà khi thực hiện thì chưa đến một phút đã xong. Tôi biết rằng hết thảy những sự việc này đều là Sư phụ làm, tại không gian của con người, chúng ta chỉ bất quá là động tay động chân đi làm mà thôi.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2015/11/7/318557.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2015/11/10/153604.html
Đăng ngày 27-11-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.