Bài viết của Trạch Thiện, một học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 28-11-2014] Năm nay tôi 70 tuổi, và tôi đã bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công từ năm 1996. Tôi đã ngừng tu luyện khi Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại vào năm 1999. Tôi đã quay lại học Pháp vào năm 2002, nhưng tôi chỉ tự học và không làm ba việc.
Tôi đã tham gia học Pháp nhóm vào năm 2009, và bắt đầu làm ba việc như một đệ tử chân tu. Tôi học cách lên mạng Internet và in ấn các tài liệu Pháp Luân Công, và tôi cũng ra ngoài giảng chân tướng cho mọi người cùng với các học viên khác. Khi đó tôi phát hiện rằng mình bị sa tử cung, nhưng không nghiêm trọng lắm.
Vào cuối năm 2010, chồng tôi, cũng là một học viên, đột nhiên có triệu chứng đột quỵ, và ông ấy không thể tự chăm sóc bản thân. Tôi đã dành trọn thời gian của mình để chăm sóc ông ấy và buông lơi tu luyện.
Bệnh sa tử cung của tôi trở nên tồi tệ vào năm 2012. Tôi bắt đầu hướng nội, và phát chính niệm. Tình trạng của tôi không cải thiện, và cuối cùng tôi quyết định đến bệnh viện. Đêm trước khi phẫu thuật, tôi đã học Pháp và phát chính niệm. Sáng hôm sau, tử cung của tôi đã bình phục như trước! Tôi nghĩ đó là một điểm hóa rằng tôi không nên ở bệnh viện, vì vậy tôi đã xuất viện.
Tôi đột nhiên bị ra một lượng lớn chất lỏng màu vàng vào tháng 07 năm 2014. Tôi nghĩ là cơ thể tôi đang được tịnh hóa. Vào giữa tháng 08, bụng tôi đau dữ dội và tử cung của tôi sa xuống.
Tôi không thể đứng thẳng, không thể ngồi và đi lại. Tôi không thể làm việc gì. Tôi không biết phải làm gì, và hối hận đã không làm phẫu thuật hai năm trước.
Tôi kể với một đồng tu những gì tôi nghĩ. Thật ngạc nhiên, cô ấy nói: “Đây là thời khắc mẫu chốt. Chị lựa chọn con đường dẫn chị về ngôi nhà thật sự của chị hay là chọn con đường để làm một người thường. Chị là một người tu luyện. Chị tin rằng bệnh viện có thể chữa trị “bệnh” của chị sao?” Lời của cô ấy đã thức tỉnh tôi. Tôi tĩnh tâm xuống và suy nghĩ cẩn thận thấu đáo.
Học Pháp tốt và luôn luôn hướng nội
Tôi hiểu rằng việc đầu tiên tôi nên làm là học Pháp thật tốt. Sư phụ giảng:
“Cách xa muôn trùng dương, thật khó để gặp mặt mọi người. Nhưng dù cho chư vị không thể gặp mặt tôi, kỳ thực chỉ cần chư vị tu luyện, tôi ở ngay bên cạnh chư vị. Và miễn là chư vị tu luyện, thì tôi có thể có trách nhiệm với chư vị đến cùng; hơn nữa, tôi thời thời khắc khắc đều chăm sóc bảo hộ chư vị.” (“Pháp Luân Phật Pháp – Giảng Pháp tại Mỹ quốc) (tạm dịch)
Tôi đã khóc. Tại sao tôi vẫn cứ tìm kiếm những phương pháp người thường để giải quyết những vấn đề tu luyện của mình?
Sư phụ đã giảng cho chúng ta về nghiệp bệnh và những biểu hiện của việc tiêu trừ nghiệp lực. Hơn nữa, tôi đã tu luyện rất nhiều năm, cơ thể tôi đã được tịnh hóa, vì vậy “bệnh tật” rõ ràng là can nhiễu từ cựu thế lực, chúng đang cố ngăn tôi cứu độ chúng sinh. Khi ngộ ra điều này, tôi hoàn toàn bỏ đi bất cứ suy nghĩ nào về việc khám bệnh.
Tôi đọc sách Chuyển Pháp Luân hàng ngày và hướng nội. Tôi nhận thấy rằng tôi có rất nhiều chấp trước, đặt biệt là rất nhiều than phiền về chồng tôi. Tôi nghĩ rằng ông ấy không tu luyện tốt, không bao giờ chịu hướng nội, đã bỏ lỡ nhiều cơ hội đề cao bản thân, và kết quả là tôi bị kéo rớt xuống. Nhưng khi tôi hướng nội sâu hơn, thì nguyên nhân thực sự là ở trong chính bản thân tôi.
Mặc dù tôi đã học Pháp, thậm chí là học thuộc Pháp, nhưng bất cứ khi nào gặp phải khó khăn, tôi không thể hành xử chiểu theo Pháp. Tôi làm nhiều việc để chứng thực Đại Pháp, nhưng tôi đã xem làm việc là tu luyện, và quên đi rằng đã là một người tu luyện tôi nên phải hướng nội vào mọi lúc. Đây chính là sơ hở.
Thỉnh thoảng bụng tôi đau đến nôi tôi không thể tập trung học Pháp được. Vì vậy tôi cố gắng nằm xuống và đọc nhẩm Pháp. Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra rằng như vậy là bất kính. Tôi ngồi thẳng dậy cho dù đau đớn như thế nào, và đọc to thành tiếng. Sau đó tôi đọc chậm lại, đọc mỗi đoạn Pháp một cách cẩn thận, và tôi nghĩ lại những việc tôi đã làm và những điều tôi đã nghĩ.
Tôi đã đọc sách Chuyển Pháp Luân gần 30 lần trong hai tháng, cùng với những kinh văn khác. Tâm trí tôi trở nên thuần tịnh hơn, như Sư phụ giảng:
“Chỉ một chút đề cao cảnh giới tư tưởng, [thì] đã có những thứ xấu trong thân chư vị được loại bỏ bớt rồi.” (Bài giảng thứ nhất, Chuyển Pháp Luân)
Gia tăng cường độ luyện công
Luyện công có thể cải biến bản thể chúng ta, nhưng với tôi, việc luyện công là rất khó khăn. Bài công pháp thứ nhất yêu câu kéo căng toàn thân, nhưng khi tôi kéo căng, bụng tôi rất đau, và chứng sa tử cung của tôi càng trầm trọng hơn. Để luyện các bài công pháp, tôi phải đeo thắt lưng để giữ tử cung.
Trong khi luyện công, tôi phải dừng lại nghỉ vài lần vì đau đớn, đặc biệt là trong suốt bài công pháp thứ hai mà yêu cầu phải đứng trạm trang trong một thời gian lâu. Cơn đau gần như giết chết tôi – mỗi giây trôi qua giống như là một năm vậy. Tôi đọc to đoạn Pháp sau:
“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng.” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Nhưng đau đớn nhất là khi tiểu tiện. Bởi vì tử cung đã chặn đường ống nước tiểu, việc tiểu tiện giống như là tra tấn vậy. Vì thế tôi cố gắng ăn uống ít nhất có thể. Một đồng tu nói rằng nếu tôi ngừng ăn uống, sẽ nguy hiểm đến sức khỏe của tôi, và như vậy làm sao tôi có thể luyện công được?
Tôi nghĩ: “Cô ấy nói đúng,” vì vậy tôi bắt đầu ăn uống như bình thường. Bởi vì tôi trông ốm yếu, các đồng tu đã quyết định giúp đỡ tôi gia tăng cường độ luyện công. Chúng tôi bắt đầu vào lúc 7 giờ tối. Tôi phải nghỉ ngơi sau mỗi bài tập, nhưng họ tiếp tục khích lệ tôi. Chúng tôi đã luyện các bài động công bốn lần và luyện tĩnh công hai lần vào đêm đó.
Tôi đã cảm thấy khá hơn. Các đồng tu khác nói rằng: “Có vẻ như sau khi cùng chị luyện công cả đêm, tất cả chúng ta đều được đề cao.” Tôi rất cảm kích những nỗ lực của họ.
Phát chính niệm
Tôi đã trải nghiệm được uy lực thực sự của việc phát chính niệm. Tôi thường không thể tập trung, nhưng sau khi học tất cả các bài giảng của Sư phụ, tôi xem lại cách phát chính niệm đúng đắn, và phát chính niệm bất cứ lúc nào tôi có thời gian. Sư phụ giảng:
“Việc do cựu thế lực làm thì tôi đều phủ định, tôi đều không thừa nhận, càng không nên có việc là khiến đệ tử Đại Pháp gánh chịu những thống khổ ấy.” (Giảng Pháp ở Pháp hội tại Vùng đô thị New York năm 2013)
cựu thế lực dùng mọi cớ để bức hại các học viên – chúng ta nên phủ nhận hoàn toàn chúng.
Một lần chúng tôi phát chính niệm trong hai tiếng. Các đồng tu ngồi quanh tôi. Tôi cảm thấy được trường năng lượng khổng lồ bao phủ quanh tôi, và có thể cảm thấy rất nhiều tà ác ở không gian khác bị thanh trừ. Sau đó, cơn đau ở bụng tôi giảm dần.
Tín Sư tín Pháp
Các học viên liên tục đến nhà tôi trong hai tháng để chia sẻ kinh nghiệm với tôi và hỗ trợ tôi phát chính niệm. Các học viên khác nhau có những lời đề nghị khác nhau. Tôi biết rằng những gì tôi nghĩ và làm chính là mẫu chốt, và tin rằng cuối cùng tôi sẽ vượt qua được khổ nạn.
Cho dù cựu thế lực đã bức hại tôi thế nào, tôi vẫn kiên định tín Sư tín Pháp. Tôi liên tục học Pháp, luyện công, và phát chính niệm. Hai tuần sau, cơn đau biến mất, và tôi có thể đứng thẳng và đi bộ được.
Tuy nhiên, tử cung của tôi vẫn sa xuống. Một ngày, một đồng tu là bác sỹ phụ khoa đến gặp tôi. Cô ấy hỏi tôi muốn làm gì. Tôi nói tôi muốn tử cung trở về đúng chỗ. Cô ấy nói: “Tôi có thể giúp chị.” Vì vậy cô đã giúp tôi đưa tử cung tôi trở lại với một cái khăn ướt. Như thế tử cung của tôi đã trở lại bên trong cơ thể sau hai tháng sa xuống.
Trải nghiệm của tôi giúp tôi lý giải đoạn Pháp này tốt hơn:
“Chỉ cần chư vị đề cao tâm tính, thì có thể vượt qua; chỉ e bản thân chư vị không muốn vượt qua; muốn vượt qua thì vượt qua được.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Tôi cũng hiểu hơn về “Nhẫn”. Khi chúng ta gặp những mâu thuẫn với người khác, là học viên, chúng ta nên từ bi. Và khi thân thể chúng ta đau đớn, chúng ta cũng cần phải nhẫn. Nhẫn giúp chúng ta đề cao tâm tính. Sư phụ giảng:
“Bất kể chư vị nhận phải ma nạn lớn đến mấy, thống khổ lớn đến đâu, thì đều là việc tốt; vì chư vị tu luyện rồi mới xuất hiện [nó]. Trong ma nạn có thể thanh trừ nghiệp lực, trong ma nạn có thể trừ bỏ nhân tâm, trong ma nạn có thể khiến chư vị đề cao lên.” (“Giảng Pháp tại Pháp hội New York 2008”)
Khi tâm tính tôi đề cao, thân thể tôi phát sinh biến hóa. Trước đây tôi chỉ có thể ngồi đả tọa luyện tĩnh công trong 40 phút, nhưng bây giờ tôi có thể luyện tĩnh công trong hai tiếng.
Không một viên thuốc hay bất cứ điều trị y khoa nào, và chỉ nhờ tu luyện Pháp Luân Công, bệnh sa tử cung của tôi đã được chữa khỏi trong hai tháng. Những người khác đã chứng kiến điều kỳ diệu này và giờ đây họ rất tin tưởng vào Đại Pháp. Thậm chí con gái tôi đã bắt đầu tu luyện.
Tôi dùng câu chuyện của tôi như một ví dụ khi giảng chân tướng. Tôi sẽ kiên định tu luyện tinh tấn hơn nữa.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/28/300812.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/12/14/147299.html
Đăng ngày 23-01-2015. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.