[MINH HUỆ 21-11-2014] Các đồng tu đã khuyến khích tôi chia sẻ kinh nghiệm sau khi tôi vượt qua một khảo nghiệm sinh tử rất lớn. Tôi đã được chứng kiến sự thần kỳ của Pháp Luân Đại Pháp và lòng từ bi vô hạn của Sư phụ. Tôi hi vọng rằng điều đó sẽ hữu ích đối với các đồng tu có những trải nghiệm tương tự và những người hiện đang phải chịu nghiệp bệnh. Kinh nghiệm cá nhân tôi một lần nữa cho thấy rằng: Tu luyện là cực kỳ nghiêm túc và người tu luyện không nên giải đãi một giây phút nào.
Khổ nạn bắt đầu
Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào nửa đầu năm 1997. Nhìn lại hơn 10 năm tu luyện, tôi đã vấp ngã và rơi rớt trong suốt quá trình tu luyện. Mặc dù đã làm ba việc, tôi vẫn không tinh tấn và ít khi tham gia nhóm học Pháp. Thật ra ưu tiên hàng đầu của tôi là công việc và kiếm tiền, còn tu luyện bản thân chỉ là thứ yếu.
Sau khi hoàn thành tất cả các công việc hàng ngày của mình, tôi ít khi học Pháp và ngủ gật khi cầm cuốn sách lên. Tôi không thể đột phá can nhiễu này và cứ nghĩ rằng “Giờ mình sẽ đi ngủ và học Pháp vào ngày mai”. Vòng luẩn quẩn này kéo dài ngày này qua ngày khác và tôi không thể nào chấm dứt được nó. Mặc dù tôi không ý thức được điều đó, nhưng tôi đang đi trên con đường an bài của cựu thế lực.
Mẹ tôi cũng là học viên, nhưng bà ấy không tham gia nhóm học Pháp vì tâm sợ hãi. Bà luôn luôn bận rộn với việc nhà và thường cảm thấy buồn ngủ ngay khi ngồi đọc Chuyển Pháp Luân.
Năm ngoái gia đình tôi thấy bà bị giảm cân nhanh chóng và họ đã đưa bà đi bệnh viện. Bà bị chẩn đoán là nhiễm độc niệu. Tôi đã không nhận ra điểm hóa, và cũng không thức tỉnh để nhận ra sự nghiêm túc của tu luyện. Thay vào đó, tôi không thể buông bỏ tâm chấp trước vào tình thân quyến với mẹ tôi . Tôi đã không học Pháp nói gì đến tu luyện. Vì tôi không thể nhìn nhận những gì đang xảy ra từ quan điểm của Pháp, tôi đã rất lo lắng và khóc lóc suốt ngày.
Đột nhiên vào tháng 01 năm 2014, tất cả mọi thứ tôi ăn đều không có hương vị. Tôi cũng trở nên rất kén chọn đồ ăn và thường bị tiêu chảy. Một cục u nhỏ và đau xuất hiện ở vùng bụng dưới của tôi.
Những cơn đau ở bụng dưới của tôi đột nhiên trở nên dữ dội vào tháng 04. Tôi không thể đi làm và gia đình đã đưa tôi đến bệnh viện. Xét nghiệm cho thấy rằng có ba cục u. Chúng rất khó phẫu thuật và rủi ro là rất cao. Các bác sĩ không chắc liệu tôi có thể qua được cuộc phẫu thuật không.
Cảm thấy rằng không còn sự lựa chọn nào, nên tôi đã làm đợt hóa trị liệu đầu tiên. Vài ngày sau, tóc tôi đã bị rụng hết. Cân nặng của tôi đã giảm từ 57,7 kg xuống còn 35 kg và tôi chỉ còn da bọc xương. Tôi trông rất đáng sợ. Tôi không thể ăn bất cứ thứ gì và không còn chút sức lực nào. Mặt tôi trở nên trắng bệch như một tờ giấy. Trong cơn đau cùng cực và cảm giác tuyệt vọng, tôi nghĩ đến Sư phụ và Đại Pháp. Tôi biết rằng chỉ Sư phụ mới có thể cứu tôi.
Tôi đã khóc và nói rằng: “Sư phụ ơi, con thật sự biết con sai rồi. Xin cho con một cơ hội khác. Con chắc chắn sẽ tu luyện tốt. Con đã không nghe lời Ngài hay thực tâm học Pháp. Con đã không dùng các tiêu chuẩn của một người tu luyện để yêu cầu nghiêm khắc với chính mình mọi lúc. Nếu giờ con rời đi, điều gì sẽ xảy ra với người thân của con và chúng sinh có tiền duyên với con?”. Không từ ngữ nào có thể diễn tả tôi cảm thấy hối hận như thế nào!
Sau khi được xuất viện, tôi không thể nhắm mắt trong vài ngày do tác dụng của thuốc. Bất kỳ âm thanh lớn nào cũng khiến tôi đau đầu. Tôi không ngủ được và không có năng lượng, và tinh thần tôi bị kiệt quệ đến cùng cực. Tôi phải uống thuốc giảm đau hai lần một ngày và đặt một túi nước nóng lên bụng để làm dịu cơn đau vào ban đêm. Thậm chí vào những ngày nóng nhất, tôi mặc một chiếc áo choàng dài và áo khoác. Tôi đã không dám đụng vào nước lạnh cũng dám không đi dép lê. Tôi không thể đi tắm, vì răng của tôi sẽ bắt đầu lập cập ngay sau khi tôi cởi quần áo. Tôi đã quên cái cảm giác không bị đau đớn và sống một cách bình thường.
Tôi đã cầm Chuyển Pháp Luân lên. Lúc đầu, không có gì đi vào đầu tôi, vì nghiệp tư tưởng can nhiễu mạnh mẽ: “Đừng học nữa, mệt mỏi lắm.” Tuy nhiên, phần biết của tôi biết rằng tôi phải tiếp tục. Tôi cầm Chuyển Pháp Luân lên lần nữa và đọc ít nhất hai phút trước khi tôi đặt sách xuống một lần nữa. Tôi đã không thể kiên trì.
Khi tôi luyện các bài động công, đầu tôi chứa đầy bởi những suy nghĩ rằng không muốn tôi tiếp tục luyện công. Tôi không thể ngừng suy nghĩ và tôi không thể kiên trì luyện các bài công pháp. Cả ngày, não của tôi bị điều khiển bởi nghiệp tư tưởng và tôi cứ tưởng tượng ra mọi thứ. Tôi luôn cảm thấy rằng cái chết đã đến gần hơn. Sự căng thẳng dữ dội khiến tôi bị dao động và rối trí. Tôi đang sắp suy sụp. Tôi nên làm gì đây?
Một đồng tu đã giúp tôi trở lại tu luyện vững vàng
Tôi chỉ muốn được ở cùng các học viên. Với rất nhiều khó khăn, tôi đã bắt xe buýt đến nhà một học viên. Mặc dù trông tôi rất đáng sợ, cô ấy rất vui khi thấy tôi và mời tôi ở lại. Cô ấy khuyến khích tôi tiếp tục đọc sách Chuyển Pháp Luân. Tôi đã xúc động bởi chính niệm của cô và biết mình phải kiên trì.
Tôi đã rất mệt mỏi vào ngày đầu tiên sau khi đọc Bài giảng thứ bảy và Bài giảng thứ tám trong Chuyển Pháp Luân. Tôi thấy khó mà hiểu được những gì Sư phụ giảng trong sách. Tuy nhiên, tôi đã bình tâm hơn rất nhiều. Trước khi tôi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi rất cáu kỉnh và hay tưởng tượng. Việc đó thật đau đớn. Nhớ những gì các học viên nói, tôi chỉ có thể “học Pháp”.
Người học viên này chỉ ngủ khoảng 3 giờ mỗi đêm. Cô ấy dành hầu hết thời gian của mình để đọc sách Chuyển Pháp Luân với tôi. Khi chúng tôi dừng lại để nghỉ ngơi, chúng tôi trò chuyện.
Tôi thấy được cô ấy vững tin vào Sư phụ và Đại Pháp như thế nào. Tôi rất ngạc nhiên và ngưỡng mộ khả năng chịu đựng khó khăn của cô. Ví dụ, cô ấy chỉ đi ngủ sau thời điểm phát chính niệm vào lúc nửa đêm và dậy lúc 3 giờ 45 phút sáng để luyện tĩnh công trong hai giờ đồng hồ. Toàn thân cô run lên bởi cơn đau chân trong khi ngồi song bàn, nhưng cô đã không bỏ chân xuống.
Tôi nghĩ: “Tu luyện thật gian khổ. Tôi không thể chịu đựng được khó khăn này”. Tuy nhiên, tôi không muốn quay trở lại bệnh viện và bệnh của tôi là không thể chữa khỏi. Tôi nên làm gì đây? Tôi chỉ có thể đi trên con đường tu luyện.
Tôi nhớ các học viên đã động viên tôi và nói rằng: “Hãy tín Sư tín Pháp. Chỉ có Sư phụ mới có thể cứu bạn. Bạn chỉ có thể tiến về phía trước và không bao giờ được quay trở lại. Quay trở lại sẽ là vực thẳm.“
Tôi biết rằng tôi thực sự không thể quay trở lại nhưng tiến về phía trước lại rất khó khăn. Tôi nghĩ rằng vì tôi chỉ có thể tiến về phía trước nên tôi sẽ bắt đầu bằng cách chịu đựng gian khổ từ việc ngồi song bàn.
Ngay cả khi tôi còn khỏe mạnh, thật khó để tôi ngồi được song bàn trong một giờ. Bây giờ, khi tôi đặt hai chân lên nhau, tôi không thể chịu đựng được cơn đau. Người học viên kia khuyến khích tôi kiên trì. Dường như thời gian trôi đi quá chậm. Cuối cùng, 10 phút đã qua. Tôi không thể chịu được nữa và bỏ hai chân xuống. Cô ấy nói: “Tốt lắm. Chúng tôi sẽ luyện lại vào ngày mai.”
Chúng tôi đã đọc Pháp nhiều giờ trong ngày. Cô ấy yêu cầu nghiêm khắc đối với tôi và không bao giờ đối xử với tôi như thể tôi bị “bệnh”. Cô ấy không cho tôi bất kỳ thời gian buông lỏng nào. Cô ấy không bao giờ nói: “Bạn cảm thấy mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lúc đi”. Bất cứ khi nào chúng tôi có một chút thời gian, cô ấy đều bảo tôi đọc Pháp thêm.
Nghiệp tư tưởng đã can nhiễu rất mạnh mẽ và tôi thường có suy nghĩ rằng không cần học. “Mệt quá. Thật tốt biết bao khi được nằm trên giường và ngủ một lát”. Những suy nghĩ này vẫn nổi lên ngay cả khi tôi đang học Pháp.
Tôi không dám ngừng học Pháp khi người học viên kia ở bên cạnh. Cô ấy đối xử với tôi rất tốt và không bao giờ cao giọng với tôi. Sâu trong tâm tôi, tôi biết rằng bất cứ điều gì cô ấy nói là đúng, và tôi kiên trì học Pháp bất chấp tôi suy nghĩ gì. Mặc dù tôi hiểu các nguyên lý, nhưng rất khó để thực hành.
Tôi nhớ một lần khi chúng tôi bắt đầu luyện công vào 3 giờ 45 phút sáng. Chúng tôi đọc Pháp sau khi phát chính niệm vào lúc 6 giờ sáng. Chúng tôi ăn sáng nửa giờ trước khi tiếp tục cho đến 11 giờ rưỡi. Người học viên nói rằng cô ấy có việc cần làm và bảo tôi nghỉ ngơi một lát trước khi đọc tiếp.
Ngay khi cô ấy vừa rời đi, tôi nhanh chóng lên giường và ngủ một giấc. Tôi đã ngủ cho đến trưa. Tôi nghe cô ấy gọi tôi nhẹ nhàng “Dậy và phát chính niệm thôi”. Giọng cô ấy không lớn nhưng tôi rất giật mình. Tôi nghĩ: “Mình không bao giờ được ngủ trưa nữa. Nếu mình ngủ, sao mình có thể về nhà với Sư phụ đây?” Nghiệp tư tưởng tiếp tục được thanh trừ dần dần khi tôi học Pháp nhiều hơn. Tôi cũng đã bình tâm lại trong khi học và tôi đã có thể hiểu được một số Pháp lý mà Sư phụ giảng trong sách.
Tuy nhiên, tôi không thể ngộ Pháp từ trong Pháp và thế nào là tu luyện chiểu theo các Pháp lý, mặc dù người học viên đó vẫn tiếp tục trao đổi với tôi. Tôi hỏi: “Tư tưởng người thường là gì?” Cô ấy trả lời rằng: “Chẳng phải quan niệm rằng một người không thể ăn cái này hay cái kia là suy nghĩ của người thường sao?”. Tôi bắt đầu loại bỏ chấp trước người thường từng chút một. Tôi dám làm những gì mà trước đây tôi không dám làm. Tôi thấy tâm mình trở nên ổn định
Khi chấp trước vào người thân nổi lên, tôi muốn đến thăm mẹ tôi. Người học viên nói: “Nhà tôi luôn luôn mở rộng cửa chào đón bạn. Bạn có thể đến bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, tôi cảm thấy rằng bạn vẫn còn chưa ổn định lắm. Khi bạn thực sự ổn định, tôi sẽ không phản đối việc bạn về nhà.”
Tôi đã không nghe lời khuyên của cô ấy và về nhà. Ngay khi tôi trở về, tôi không thể ở lại đó. Sau 2-3 giờ, tôi bắt đầu hoảng loạn. Tôi không thể chịu đựng được khi tôi rời khỏi trường năng lượng thuần chính của người học viên ấy.
Tôi biết rằng nguyên nhân là do chấp trước của tôi với mẹ tôi, rằng tôi cần phải vứt bỏ nó. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình. Cho dù tôi đang ở nhà hay không, mẹ tôi vẫn đang tiếp tục đi trên con đường riêng của bà. Chấp trước của tôi là không thể buông bỏ quan niệm người thường này.
Sau đó, tôi hiếm khi về nhà. Tôi ở nhà của người học viên và kiên trì đọc Pháp. Mặc dù những tư tưởng xấu vẫn nổi lên, chẳng hạn như: “Mình có thể vượt qua khổ nạn này không? Sư phụ sẽ quản mình chứ?” Tôi biết rằng nó là nghiệp tư tưởng. Tôi đã thanh trừ nó. Nếu tôi có thể sống một ngày, thì ngày đó tôi phải là đệ tử chân chính của Sư phụ. Bất kể khó khăn như thế nào, tôi chỉ có thể tiến về phía trước và không bao giờ được lùi bước.
Tôi ngưỡng mộ những hành động và lời nói vị tha của người học viên này. Cô ấy khuyến khích tôi tiến về phía trước. Lần đầu tiên đến nhà cô ấy, mông tôi rất gầy gò. Vì vậy, rất đau khi phải ngồi trên tấm bìa các tông mà luyện tĩnh công. Tôi nói với cô ấy rằng bìa các tông cứng quá. Không nói một lời nào, cô đã đặt thêm lên một chiếc khăn trải giường được xếp lại thành hình vuông.
Cô đã đáp ứng chu đáo các nhu cầu của tôi. Cô ấy không có nhiều tiền, nhưng cô luôn nấu vài món ăn tươi mỗi bữa ăn. Tại thời điểm đó, tôi đã có rất nhiều tư tưởng người thường. – “Mình không thể ăn cái này cái kia”. Tuy nhiên, cô ấy không phàn nàn. Cô đợi tôi nâng cao nhận thức của tôi dựa trên Pháp và loại bỏ chấp trước con người của tôi. Thành thật mà nói, nếu cô không kiên nhẫn, và không có yêu cầu nghiêm ngặt đối với tôi, tôi đã không thể nào làm được như vậy.
Phép màu
Nhiều ngày trôi qua và phép màu bắt đầu xuất hiện: Cuối cùng tôi cũng có thể thấy được mùi vị của thức ăn, tôi có thể tắm chóng vánh trong một ngày nóng. Thỉnh thoảng tôi bật quạt mà không cảm thấy lạnh. Điều này là không thể trước đây vì tôi sẽ ngay lập tức bị đau bởi gió quạt. Dần dần, tôi có thể ngủ nhiều hơn vào ban đêm. Sau hai tuần trọng lượng của tôi đã tăng từ 35 kg đến hơn 50 kg. Điều tuyệt vời nhất là bụng dưới của tôi không còn đau nữa.
Môt tháng trôi qua và tôi có thể sử dụng quạt và máy điều hòa. Tôi có thể mặc áo tay ngắn và quần ngắn, đi chân trần trên sàn nhà, và ăn thức ăn lạnh lấy ra thẳng từ tủ đông lạnh. Ôi! Cảm giác khỏe mạnh thực sự vô cùng hạnh phúc! Người thân của tôi và những học viên biết tôi đã ngạc nhiên khi thấy sự thay đổi này.
Thật sự thần kỳ! Dưới sự giúp đỡ của học viên và một tháng kiên trì tu luyện, thay đổi thật sự to lớn. Chỉ một cuốn sách Chuyển Pháp Luân có thể cải biến một người rất nhiều.
Sư phụ giảng:
Học Pháp bất đãi biến tại kỳ trung
Kiên tín bất động quả chính liên thành
(Tinh Tấn Chính Ngộ, Hồng Ngâm II)
Tạm diễn nghĩa:
Học Pháp không chểnh mảng, biến hoá đều trong đó cả
Lòng tin kiên định không lung lay; chính quả, hoa sen kết thành
Con xin cảm tạ Sư phụ đã cứu con khỏi bờ sinh tử và không bỏ rơi con. Tôi cũng xin cảm ơn các bạn đồng tu đã vị tha giúp tôi trong suốt khổ nạn. Chỉ bằng cách tu luyện tinh tấn và vững vàng, tôi mới không cô phụ sự cứu độ từ bi của Sư phụ.
Đây là một trải nghiệm tu luyện không thể nào quên được. Nó sẽ trở thành động lực tinh tấn của tôi. Một lần nữa, con xin tạ ơn Sư phụ từ bi! Cảm ơn các bạn đồng tu!
Xin chỉ ra những điều chưa phù hợp.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/21/只有前進-不能后退-300544.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/29/147086.html
Đăng ngày 01-01-2015; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.