Bài viết của một học viên từ Đài Loan

[MINH HUỆ 02-11-2014 ] Từ tháng 01 đến tháng 04 năm nay, cơ thể của tôi đột nhiên xuất hiện một vài đốm đỏ ngứa. Sau đó chúng phát triển thành một số vùng mưng mủ lớn rồi chảy ra mủ. Cơ thể tôi rất nhạy cảm và tôi có thể cảm thấy áp lực từ các không gian khác. Trong khổ nạn này, áp lực mạnh đến nỗi khi bệnh tình trở nên nghiêm trọng, tôi không thể cử động và chỉ có thể nằm trên giường.

Tôi sống trong một môi trường thoải mái nên khả năng chịu đựng khổ nạn không tốt. Lúc khổ nạn mới xảy đến, tôi đã cảm thấy chán nản như thể trời sắp sập. Tôi nghĩ rằng miễn là mình tu luyện tinh tấn và phù hợp với các yêu cầu của Pháp, sự can nhiễu lập tức sẽ biến mất và cơ thể của tôi sẽ hồi phục. Hàng ngày tôi tiếp tục làm tốt ba việc, nhưng với một chấp trước truy cầu, tâm của tôi dao động cùng với tình trạng thể chất.

Tình hình tiếp tục như thế, cho đến một ngày tình trạng của tôi trở nên thực sự tồi tệ và không phương cách nào của người thường có kết quả gì. Tôi nghĩ: “Cứ để xem nó còn có thể tệ đến mức nào?” Khi tôi thực sự buông bỏ, tình trạng của tôi đã chuyển biến theo chiều hướng tốt hơn.

Trong khoảng thời gian đó, tôi thực sự cảm thấy Sư phụ bên mình. Sư phụ đã gỡ bỏ nghiệp lực từ không gian khác, và chỉ để lại một phần nhỏ trên bề mặt cho tôi chịu đựng. Khi học Pháp tôi thường thấy những điểm hóa về những quan niệm và chấp trước mình nên loại bỏ, như truy cầu, quan niệm mình có thể chi phối được kết quả, chấp vào danh và sắc, vv … Gần như mỗi ngày tôi tìm thấy một chấp trước mới và loại bỏ nó. Vì tôi đã xác định được ngày càng nhiều chấp trước và dùng chính niệm loại bỏ chúng, nhiều vật chất xấu đã được loại bỏ từng lớp, từng lớp một.

Khảo nghiệm lớn nhất là tình trạng cơ thể của tôi đã không hoàn toàn phục hồi tất cả cùng một lúc. Nhiều bài viết của một số học viên trên Minh Huệ Net chia sẻ rằng miễn là họ thực sự đề cao bản thân, nghiệp bệnh sẽ chấm dứt ngay lập tức. Đối với tôi thì khác vì mất thời gian khá dài.

Sư phụ đã giảng:

“Tình huống từng cá nhân đều rất phức tạp, không nói rằng mỗi quan thì chư vị đều cần một chút chính niệm như nhau ấy liền có thể vượt qua. Có [quan] là phải dùng chính niệm khá lớn mà vượt qua; có [quan] là dùng đến vứt bỏ chấp trước vào sinh mệnh mới có thể vượt qua. Tu luyện là gì? Là muốn bước hướng đến Thần! Sư phụ điều gì cũng thay chư vị gánh chịu rồi, gặp nguy hiểm nào thì Đại Pháp cũng đang bảo hộ, thì chẳng phải trên đầu chư vị đang có ô bảo hộ sao? Không có nạn nào cả, tu luyện vậy thoải mái quá, thế thì ai rồi chẳng phải sẽ tu sao? Thực ra tình huống rất phức tạp.”(Giảng Pháp tại Pháp hội San-Francisco năm 2005)

Khi học Pháp, tôi đã có một thể ngộ tốt hơn về những pháp lý sau đây của Sư phụ:

“ Tôi vừa giảng rồi, [Lý] của người tu luyện và Lý của người thường là phản [đảo] lại; con người nhìn nhận rằng thoải mái là chuyện tốt, đệ tử Đại Pháp nhìn nhận rằng con người thoải mái là việc xấu đối với [việc] đề cao; không thoải mái đối với đề cao mà giảng là việc tốt. (vỗ tay) Quan niệm căn bản này chư vị đã chuyển biến chưa? “ (Giảng Pháp tại Pháp hội San–Francisco năm 2005)

Chẳng phải là điều tốt khi tôi có một số khó chịu về thân thể sao? Tại sao tôi không vui vẻ? Khi tôi thực sự thay đổi quan niệm, tôi không cảm thấy chán nản, thay vào đó tôi cảm thấy thoải mái và thậm chí thỉnh thoảng cảm thấy hạnh phúc. Thật may mắn khi trở thành một người tu luyện-bất cứ việc gì chúng ta gặp phải, chúng ta biết phải làm gì, bởi vì chúng ta có Sư phụ.

Ngoài việc tu luyện tinh tấn, đệ tử Đại Pháp nên giảng chân tướng, phát chính niệm và làm tốt ba việc, cho dù có đang trong khổ nạn hay không. Dưới đây là một vài điều ấn tượng nhất đối với tôi.

Khi tôi đang thực hiện phỏng vấn truyền thông trong thời gian biểu diễn Thần Vận tại Đài Bắc và Cao Hùng, mặt sau của bàn tay phải và chân trái của tôi bị loét nghiêm trọng và đi lại rất khó khăn. Sau khi dốc hết sức để hoàn thành phỏng vấn cho các buổi biểu diễn tại Đài Bắc, tôi đã nhận một thỏa thuận sơ bộ để thực hiện các cuộc phỏng vấn ở Cao Hùng. Đó là một quyết định rất khó khăn nên tôi nói với điều phối viên tôi cần phải suy nghĩ về việc đó.

Biết rằng đây là sứ mệnh của mình, tôi đã tới Cao Hùng. Đến giờ tôi vẫn nhớ từ nhà ga xe lửa Keelung đến nhà hát cũng khá xa và ở đó có một cây cầu. Mỗi bước tôi bước đi đều rất khó khăn và tôi tự hỏi rằng liệu mình có thể buông bỏ sinh tử không. Được! Sau đó, tôi có thể tiếp tục bước đi. Khi đến nhà hát chân tôi không bị đau và những người tôi phỏng vấn đều không biết rằng tôi đã rất đau. Kết quả của các cuộc phỏng vấn rất tốt.

Một lần khác, sau khi phải chịu đựng nghiệp bệnh cả ngày dài làm việc, tôi cảm thấy như thể mình đã không còn chính niệm và toàn bộ cơ thể của tôi đau đến nỗi tôi không thể chịu đựng hơn nữa. Tôi muốn bảo một đồng tu học Pháp cùng tôi nhưng cô ấy đã không nghe máy. Trong khi chờ ở ga tàu điện ngầm, tôi tự hỏi phải làm gì, và đã quyết định đi đến một điểm thu hút khách du lịch để giảng chân tướng. Khi tôi bắt đầu nói chuyện với du khách ở đó và giảng chân tướng về Pháp Luân Công, tôi hoàn toàn quên khuấy sự khó chịu của mình. Buổi tối hôm đó tôi đã phá vỡ kỷ lục cá nhân của mình về việc thuyết phục mọi người thoái Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) và các tổ chức liên đới. Sau khi trở về nhà toàn thân của tôi cảm thấy rất thoải mái.

Tôi thực sự cảm tạ lòng từ bi của Sư phụ. Bởi vì lúc đó là mùa đông, tôi có thể mặc áo sơ mi dài tay, vì thế những người xung quanh tôi, vốn không phải là học viên không thấy được tình trạng của tôi. Đồng nghiệp của tôi đã khen và nói rằng nhìn tôi trẻ và khỏe mạnh. Tôi nói với họ rằng đó là vì tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.

Hàng ngày vì tôi đã đề cao từng chút một trong tu luyện của mình, khổ nạn về nghiệp bệnh đã qua đi. Tôi vô cùng biết ơn Sư phụ, các bạn đồng tu và trang web Minh Huệ. Các đệ tử Đại Pháp nên đọc Minh Huệ hàng ngày. Việc đọc bài viết Minh Huệ mỗi ngày rất quan trọng trong khi tôi trải qua khổ nạn. Có những bài viết về các học viên đột phá khổ nạn nghiệp bệnh trầm trọng. Tôi rất ấn tượng và được các học viên khác khích lệ. Minh Huệ cũng giúp chúng ta hiểu rõ yêu cầu của Pháp trong thời kỳ Chính Pháp hiện nay.

Tu luyện trong cuộc sống hàng ngày

Tôi rất nóng tính. Trong khi tôi có thể kiểm soát được sự cáu giận trong công việc, tôi buông lơi khi ở nhà và thường mất bình tĩnh với gia đình. Vì tôi cảm thấy các thành viên trong gia đình của mình không phải là những người tu luyện tinh tấn, và tôi đặc biệt thiếu nhẫn với họ. Bây giờ tôi nhận ra đó là chấp trước vào tình, vì tôi đang lo lắng rằng họ sẽ gặp rắc rối nếu không tu luyện tinh tấn. Trên thực tế tu luyện của tất cả mọi người được sự chỉ dẫn và chăm sóc của Sư phụ. Tôi cũng có thái độ tương tự đối với các đồng tu.

Tôi thường cảm thấy khó chịu khi học viên này có chấp trước này, và học viên kia có chấp trước nọ, vv … bây giờ tôi ngộ ra rằng tất cả chỉ là huyễn tượng. Thực tế bất cứ khi nào tôi nhìn thấy ai có hành động làm tôi bực mình, nó thường phản ánh một chấp trước tương tự ở tôi. Chấp trước đó đã ngăn tôi nhận ra và loại bỏ nó. Sau khi tôi xả bỏ nó, tất cả mọi thứ trở nên êm thấm và việc giao tiếp với học viên cũng trở nên dễ dàng. Khi tôi níu giữ quan niệm của mình và gắn cho các học viên một cái nhãn cố định trong tâm và mang theo một thái độ xa lánh, toàn bộ môi trường trở nên bất thuần.

Tôi nhớ có đọc một bài viết trên Minh Huệ về việc giữ một thái độ khiêm nhường. Sau khi vấp ngã nhiều lần tôi đã có một thể ngộ sâu sắc về nó. Khi một người tu luyện đầy kiêu ngạo, anh ta tin vào bản thân mình hơn tin Sư phụ, và anh ta chứng thực bản thân thay vì chứng thực Pháp. Tôi đã từng có thể ngộ sai rằng những gì mình ngộ được là hoàn toàn đúng. Trên thực tế, nguyên lý đó đúng ở tầng thứ của tôi, nhưng có những nguyên lý cao hơn ở tầng cao hơn.

Khi mù quáng níu giữ các nguyên tắc tôi nghĩ là đúng, thậm chí sử dụng nó để đánh giá người khác, tôi đã sai. Không những không thể đề cao tầng thứ của mình, mà tôi còn tạo ra trở ngại cho những người khác. Chẳng phải cựu thế lực thích như thế sao? Nếu một người không thể chính lại bản thân, cuối cùng anh ta có thể ở phía phản diện với quá trình Chính Pháp và chịu một kết cục thảm hại.

Điều đó không có nghĩa là chúng ta trước tiên phải loại bỏ tất cả những suy nghĩ của người thường rồi mới bắt đầu tu luyện. Ngược lại, tu luyện chính là việc chọn phía người thường hay phía của Thần khi những suy nghĩ người thường xuất ra. Nếu chúng ta tiếp tục chọn phía Thần trên con đường tu luyện, chúng ta đang từng bước trở thành Thần.

Ví dụ, khi tôi cảm thấy rất miễn cưỡng tới đến một điểm du lịch giảng chân tướng, tâm của tôi tràn ngập sợ hãi và tôi chỉ muốn cuộc sống của tôi được thoải mái. Mỗi bước đi từ ga tàu điện ngầm tới khu du lịch rất khó khăn và bước chân tôi nặng trĩu. Tuy nhiên, là một đệ tử Đại Pháp thời kỳ Chính Pháp, tôi chỉ giữ một ý niệm tiến về phía trước! Ngày hôm đó tôi lại phá vỡ kỷ lục cá nhân của mình trong việc thuyết phục mọi người thoái ĐCSTQ và các tổ chức liên đới.

Viết một bài chia sẻ kinh nghiệm là một quá trình đột phá trong tu luyện. Tôi rất biết ơn Sư phụ và các đồng tu vì cơ hội này. Hãy bước những bước đi cuối cùng thật tốt và cứu độ nhiều chúng sinh hơn nữa.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/11/2/台湾学员-坚信师父-闯过病魔关-299771.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/11/21/146968.html

Đăng ngày 30-12-2014; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share