Bài viết của một học viên Pháp Luân Công tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 11-10-2014] Tôi bắt đầu uống rượu từ khi còn là học sinh tiểu học. Tôi nhớ rất rõ ở độ tuổi đó có lần tôi đã uống hết một chai 60 độ cùng với chú của mình. [Lưu ý của Ban biên tập: Ở Trung Quốc không bị giới hạn độ tuổi uống rượu]. Ngay cả khi đã lập gia đình, rượu vẫn luôn là thứ quan trọng nhất đối với tôi, sau đó mới đến gia đình.
Khi ở trong quân đội, tôi nghiện rượu ngày càng nặng. Sau khi tôi giải ngũ và trở thành một phóng viên truyền hình, tình trạng này thậm chí còn tồi tệ hơn .
Việc uống rượu say sưa không chỉ tàn phá sức khỏe mà suýt nữa đã phá vỡ cuộc hôn nhân của tôi. Trong nỗi tuyệt vọng, Pháp Luân Công trở thành điểm tựa giúp tôi từ bỏ thói quen đó.
Mặc dù nghiện rượu gần 30 năm, nhưng chỉ sau ba tháng tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã bỏ được rượu, và không bao giờ uống trở lại nữa. Tôi vô cùng mừng rỡ và tự nhủ sẽ quyết tâm tu luyện dù có gặp bất kỳ trở ngại nào.
Nhờ Pháp Luân Công, trong những năm qua tôi đã trở thành một người tốt hơn, khỏe mạnh hơn, và hữu ích hơn. Sau đây là câu chuyện của tôi.
Những rắc rối do nghiện rượu nặng
Rắc rối bắt đầu từ khi tôi còn ở trong quân đội. Một lần do uống say, tôi bị ngã xe đạp và bị gãy một chiếc răng cửa.
Sau khi tôi nhận được công việc hằng mơ ước là trở thành một phóng viên truyền hình, sự việc càng trở nên tồi tệ hơn. Do tính chất công việc, số lượng các hoạt động xã hội của tôi tăng lên đáng kể, vì thế tôi uống rượu nhiều hơn. Hàng ngày tôi đều uống rượu, đôi khi hai hoặc ba lần một ngày.
Tôi nhanh chóng trở thành một bợm nhậu khét tiếng trong số các đồng nghiệp. Mặc dù tôi sở hữu một chiếc máy ảnh đắt tiền, tôi thường say quá đà và không thể chụp được những bức hình chất lượng. Một lần, sau khi chúng tôi hoàn thành bộ phim về năm mới, nữ MC dẫn chương trình đã nhận xét rằng: “Khi nói đến rượu anh ta giống như một Thiếu Tướng vậy.”
Sức khỏe của tôi bắt đầu bị ảnh hưởng nghiêm trọng do uống rượu. Có một lần, trong quá trình quay một bộ phim tài liệu về khai thác than, tôi đã uống với các nhân viên hầm mỏ vào buổi sáng và tiếp tục uống bia với các nhân viên bộ phận quảng cáo vào bữa ăn trưa. Ngay sau đó, tôi cảm thấy tức ngực, khó thở, cảm giác giống như một cơn đau tim. Tôi nhanh chóng được đưa tới bệnh viện địa phương.
Một lần khác, tôi đi du lịch nước ngoài cùng với sếp của mình trong vai trò dịch giả và nhiếp ảnh gia. Như mọi khi, chúng tôi uống với nhau. Nhưng vì cảm thấy chưa uống đủ, tôi đã đi ra ngoài một mình để uống thêm và quên mất chuyện phải sạc máy ảnh cho ngày hôm sau.
Thời gian sau đó, sau mỗi lần uống say, tôi đều cảm thấy bị đau và ốm. Tôi thề sẽ cai rượu, nhưng không thực hiện được quá hai ngày. Vợ tôi thậm chí đã quở trách những người chuốc rượu khiến tôi say. Rượu là nguyên nhân gây bất hòa trong gia đình và suýt nữa đã phá vỡ cuộc hôn nhân của tôi.
Từ bỏ thói nghiện rượu chỉ trong ba tháng nhờ tu luyện Pháp Luân Công
Trong lúc tuyệt vọng, tôi nghe nói tập Pháp Luân Công giúp người ta bỏ được rượu. Sau khi đọc Chuyển Pháp Luân, tôi đã được giác ngộ bởi các nguyên lý uyên thâm trong cuốn sách và dần dần bắt đầu hiểu được ý nghĩa của cuộc sống. Tôi cũng nhận ra uống rượu có hại như thế nào và quyết định bỏ rượu.
Tất nhiên, nói thì dễ hơn làm. Từ lâu tôi đã hình thành quan niệm rằng trong các hoạt động xã hội cần phải có rượu. Tôi không biết làm thế nào để giao tiếp với những người khác mà không uống rượu, cho đến khi tôi được giác ngộ bởi những gì Sư phụ nói trong Bài giảng thứ chín của Chuyển Pháp Luân.
Sư phụ đã giảng:
“Nan nhẫn năng nhẫn, nan hành năng hành” (Bài giảng thứ chín, Chuyển Pháp Luân)
Từ khi tôi quyết tâm bỏ rượu, tôi đã nhiều lần gặp khảo nghiệm. Có lần, người quản lý quầy ăn tự phục vụ tại nơi tôi làm việc đã mời tôi rượu trước mặt các đồng nghiệp. Tôi kiên quyết từ chối và nói với anh rằng tôi không còn uống tượu. Đồng nghiệp của tôi đã rất ngạc nhiên, nhưng kể từ lần đó họ không bao giờ mời tôi rượu nữa. Nhưng vào một lần khác, tôi đã không vượt qua được khảo nghiệm.
Bất cứ ai làm việc cho đài truyền hình đều cố gắng sản xuất ra một chương trình có thể đoạt giải trong các liên hoan truyền hình, và tôi cũng không ngoại lệ. Tôi đã chọn làm một bộ phim về bảo vệ các vùng đất quanh năm ngập nước, vào thời điểm đó đề tài này là một vấn đề toàn cầu. Vào mùa thu năm 1994, khi tôi đang chụp ảnh, nữ giám đốc một công ty quảng cáo địa phương đã cố nài tôi nhận lời mời uống rựợu. Để có thể hoàn thành công việc mà không gặp phải vướng mắc nào và cũng để giữ cho mình khỏi bị mất mặt, tôi miễn cưỡng nhận lời – và đã bị rơi từ trên xe xuống.
Sau đó, tôi cảm thấy đầy tội lỗi. Để tránh rơi vào tình trạng lúng túng, tôi đã từ bỏ dự án và rời khỏi thị trấn. Nhưng sự hối hận khi không thực hiện được những gì đã hứa vẫn ám ảnh tôi. Kể từ khi đó, tôi không bao giờ uống rượu nữa.
Vào tháng 05 năm 1995, tôi lại gặp một khảo nghiệm khác. Trong một hoạt động cấp quốc gia, công ty đã giao cho tôi và một phóng viên khác tham gia làm phóng sự về các thành phố ven biển. Tại bữa tiệc chào đón, tôi đã từ chối lời chúc rượu của người phụ trách bộ phận quảng cáo địa phương. Tôi nói với anh rằng tôi không uống vì tôi là một học viên Pháp Luân Công. Anh đã rất ngạc nhiên bởi vì trong suy nghĩ của anh, các phóng viên đều uống rượu, vì thế anh vẫn tiếp tục mời rượu tôi. Anh đã đề nghị những người trong Ban Du lịch tham gia quay phim cùng chúng tôi sắp xếp một bữa tiệc vào buổi tối trước khi chúng tôi khởi hành.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi làm công việc này. Vì hầu hết các thành phố ven biển đều đã được đưa tin, chúng tôi đã chọn một hòn đảo và tập trung vào cuộc sống của người bản xứ. Hòn đảo này là trụ sở của Hải quân phía Bắc. May mắn thay, người dân ở đây rất cởi mở và cung cấp cho chúng tôi rất nhiều tư liệu có giá trị. Chúng tôi đã hoàn thành bộ phim dài 15 phút chỉ trong một ngày rưỡi. Bộ phim đã giành giải ba và sau đó được chiếu trên chương trình “Phong cách Trung Quốc”.
Tại bữa tiệc chia tay, người phụ trách bộ phận quảng cáo đã cố gắng thuyết phục tôi uống rượu một lần nữa, nhưng tôi đã kiên quyết từ chối. Thấy rằng không thuyết phục được tôi, anh ấy nói rằng mình đã thất bại, vì chưa có ai từ chối khi anh mời người đó uống rượu. Tôi nói với anh một cách chân thành: “Anh không hề thất bại. Chúng ta vẫn là bạn bè mà.”
Cuối cùng, sau ba tháng tu luyện Pháp Luân Công, tôi đã bỏ được rượu, và suốt từ đó tới nay, tôi luôn ở trạng thái tỉnh táo.
Trở thành một người tốt hơn, khỏe mạnh hơn, và làm việc hiệu quả hơn
Sư phụ đã dạy chúng ta:
“Vì mỗi người đều là đang tu luyện Chân-Thiện-Nhẫn, chư vị phải là người tốt trong mọi hoàn cảnh.” (Giảng Pháp tại Hội nghị Canada năm 1999)
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, tôi thường luyện các bài công pháp trước khi đi làm và học Pháp sau khi đi làm về. Tôi luôn chú ý hành xử theo các nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn để trở thành người tốt và cải biến tâm tính của mình.
Nhờ tu luyện, tôi đã thực sự thay đổi. Tôi trở nên có trách nhiệm hơn với gia đình của mình. Gia đình và một số người thân của tôi đã nhận thấy sự kỳ diệu của Pháp Luân Công và đã bắt đầu tu luyện. Các bệnh của vợ tôi như chứng đau nửa đầu, các vấn đề về tim mạch, tiêu hóa, và các bệnh phụ khoa đều biến mất sau khi cô ấy tu luyện. Cô ấy đã thay đổi hoàn toàn. Cô ấy không còn uống rượu và cũng không ích kỷ, hẹp hòi, hay cáu kỉnh nữa. Gia đình tôi trở nên rất hòa thuận.
Trước đây, mỗi lần phải mang vác thứ gì nặng hơn 25 pound (1 pound ~ 0.45 kg), tôi phải dừng lại và nghỉ ngơi. Bây giờ tôi có thể mang theo một túi gạo nặng tới 60 pound đi thẳng lên tầng bảy bằng cầu thang bộ. Tôi đã từng ngủ ít nhất bảy giờ một ngày mà vẫn cảm thấy mệt mỏi. Bây giờ, tôi chỉ cần ngủ bốn hoặc năm giờ và vẫn cảm thấy tràn đầy năng lượng sau một ngày làm việc vất vả.
Tôi chăm chỉ làm việc và thường xuyên làm vượt trách nhiệm. Không giống như các phóng viên khác, tôi không xin tiền hoặc quà tặng từ những người tôi phỏng vấn. Tôi cũng không lấy những thứ không thuộc về mình. Ví dụ, người quản lý của tôi đã đưa tôi 200 nhân dân tệ để trang trải chi phí cho các cuộc điện thoại mà tôi thực hiện bằng di động của mình trong một chuyến công tác. Ông đã rất ngạc nhiên khi tôi chỉ nhận 50 nhân dân tệ.
Tôi cũng trở nên năng động hơn. Trong những lần đi du lịch, tôi là người duy nhất mang theo máy ảnh và giá đỡ. Tôi luôn tận dụng các cơ hội và muốn chụp nhiều bức hình tốt để sử dụng sau này.
Trên thực tế, việc bỏ rượu đã thay đổi cách nhìn của các đồng nghiệp đối với tôi. Một nữ trưởng phòng vốn không thích tính say rượu của tôi giờ đây luôn giúp đỡ và ủng hộ tôi. Sau khi cuộc đàn áp Pháp Luân Công bắt đầu vào năm 1999, trong một cuộc họp phê bình, cô ấy đã không tố cáo tôi, chính vì vậy cô ấy bị cáo buộc là người ủng hộ Pháp Luân Công.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2014/9/27/酒徒的改变-298107.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2014/10/11/146336.html
Đăng ngày 19-11-2014. Bản dịch là từ bản tiếng Hán, có bổ sung phần giới thiệu từ bản tiếng Anh. Bản dịch có thể được chỉnh sửa trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.