Bài viết của một đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 07-09-2013] Trong 15 năm qua, cả chồng tôi và tôi đều đã được chứng kiến nhiều phép màu từ việc tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Nhưng có một điều đặc biệt mà bây giờ cứ mỗi khi nghĩ lại, nước mắt tôi lại trào ra. Nhờ có sự bảo hộ của Sư phụ, chồng tôi không chỉ thoát chết sau một vụ tại nạn ô tô khủng khiếp mà còn hoàn toàn bình phục mà không bị biến chứng. Ngay cả các bác sỹ đã chẩn đoán rằng ông ấy không chết thì cũng thành người tàn phế trong suốt quãng đời còn lại cũng phải kính nể sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp.

Tôi xin chia sẻ với mọi người câu chuyện đó để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình tới Sư phụ – Nhà sáng lập của Pháp Luân Đại Pháp.

Vào một ngày định mệnh, chồng tôi lái xe máy tới lắp đặt truyền hình Tân Đường Nhân (NTDTV) cho một khách hàng. Đến 07 giờ tối tôi vẫn không thấy anh ấy trở về nhà, điều này thật bất thường. Sau đó một người hàng xóm đã đến tìm tôi. Mặt anh ấy tái nhợt lại, môi run run như thể đang nói điều gì đó. Tôi đã linh cảm rằng có chuyện gì đó không hay xảy đến. Anh ấy nói với tôi rằng chồng tôi đã bị ô tô đâm trước một cửa hàng tạp hoá và đã được đưa tới bệnh viên địa phương.

Tôi vội chạy tới bệnh viện, và thấy ngoài hành lang nhiều người đang xúm vào xem. Chồng tôi đang nằm trên cán, đôi mắt trắng dã, mặt mày thâm tím. Khắp người anh toàn đất và máu không ngừng chảy ra khỏi mũi và tai.

Bệnh viện đã từ chối nhận anh ấy, bảo rằng đây là trường hợp nguy kịch, thế nên chúng tôi phải gọi cho “120” (số điện thoại khẩn của trung tâm cấp cứu ở Trung Quốc) để đưa anh ấy đến trung tâm cấp cứu thành phố. Các bác sỹ khoa cấp cứu yêu cầu tôi ký vào một văn bản không quy trách nhiệm cho họ bởi tính mạng của chồng tôi có thể không giữ được trên đường đến trung tâm [cấp cứu]. Tôi đã bình tĩnh đồng ý.

Xương quai xanh bên trái của chồng tôi đã bị dập nát, xương sường, xương chân và xương tay đều bị gẫy. Điều đáng sợ hơn là anh ấy còn bị chấn thương sọ não, và máu từ đầu anh ấy không ngừng chảy ra. Máu tiếp tục chảy ra từ hai tai, trên đầu anh ấy có một khối u sưng to bằng nắm đấm. Các bác sỹ cấp cứu nói rằng chồng tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Họ sợ rằng anh ấy sẽ bị tàn phế và cần điều trị nội trú trong bệnh viện một thời gian dài cho dù anh ấy có sống sót.

Hai cảnh sát đột nhiên xuất hiện tại giường bệnh của chồng tôi lúc gần nửa đêm và yêu cầu được xem bằng lái xe của anh ấy. Sau đó một người cúi xuống để ngửi hơi thở của anh.

Trước khi chúng tôi mường tượng được chuyện gì đang xảy ra thì cảnh sát quay sang và quát hai người đứng cạnh, “Tự đến mà ngửi hơi thở của anh ấy đi! Không có mùi rượu!”

Hóa ra là ông cảnh sát đang mắng hai người lái xe đâm vào chồng tôi! Họ đã chạy trốn khỏi hiện trường rồi đến báo cảnh sát là chồng tôi lái xe trong tình trạng say rượu và đâm vào họ trước.

Hàng xóm của tôi đã rất bức xúc nói với hai lái xe, “Hành động của các anh thật không thể tha thứ được. Không chỉ không giúp nạn nhân mà còn đổ lỗi cho anh ấy. Thật  may cho các anh vì cả nạn nhân lẫn vợ anh ấy đều tập Pháp Luân Đại Pháp, nếu không thì các anh cũng ăn đòn đủ!”

Cảnh sát nói với hai người lái xe, “Theo như luật giao thông, thì các cậu phải bồi thường thiệt hại chi phí y tế cho nạn nhân. Ô tô của hai người cũng như xe máy của anh ấy sẽ bị tạm giữ tại đồn cảnh sát cho đến khi anh ấy được xuất viện. Các cậu cũng phải trả 40 nhân dân tệ một ngày cho việc giữ xe.

Trước tất cả những biến cố này, tôi đã rất bình tĩnh vì tôi biết Sư phụ đang bảo hộ chúng tôi.

Đến sáng hôm sau chồng tôi vẫn hôn mê bất tỉnh. Khi tôi bảo anh ấy nhớ thỉnh Sư phụ gia trì, anh ấy đã ra hiệu cho tôi là anh ấy đã làm.

Chúng tôi đã từ chối khi bác sỹ chuẩn bị bó bột chân cho chồng tôi. Tôi nghĩ trong tâm, “Sư phụ làm ơn hãy giúp chúng con. Chúng con phủ nhận điều này.” Tôi đã phát chính niệm và ngay lập tức cảm thấy một Pháp luân quay nhanh trên đầu tôi khoảng năm phút. Tôi động viên chồng tự đi ra phòng vệ sinh. Anh ấy đã tự đi và quay lại một mình.

Sau hôm đó khi chúng tôi yêu cầu cho anh ấy xuất viện, mọi người đều rất ngạc nhiên. Một bác sỹ trẻ đến và nói, “Chị mới đến đây, tôi cũng không biết nhiều về chị. Nếu tôi biết, tôi sẽ đấm chị một cái cho chị tỉnh ra và biết chồng chị đang bị chấn thương nghiêm trọng như thế nào. Vài ngày trước cũng có một bệnh nhân bị thương giống trường hợp của chồng chị, và đã qua đời hai tiếng sau đó. Hai người lái xe sẽ trả mọi viện phí cho anh ấy thế nên chị cứ để anh ấy ở đây cho đến khi anh ấy đỡ hơn.”

Nhiều bác sỹ kịch liệt phản đối yêu cầu của chúng tôi, sợ rằng nếu chồng tôi chết ở nhà thì chúng tôi sẽ kiện họ. Chúng tôi bảo họ chúng tôi là học viên Pháp Luân Đại Pháp nên chúng tôi sẽ không bao giờ gây rắc rối cho họ. Họ đã không tin chúng tôi và bắt chúng tôi ký vào giấy khước từ.

Hai người lái xe cũng nhanh chóng có mặt để thanh toán viện phí khi họ nghe quyết định của chúng tôi. Chúng tôi đã đảm bảo với họ chúng tôi sẽ không bao giờ kiện họ.

Sau khi trở về nhà, tôi lau sạch máu và thay quần áo cho chồng. Tôi quan sát kỹ và thấy đầu anh ấy thật kinh khủng, cả chân và tay đều bị sưng và bầm tím. Do xuất huyết não nên đầu anh ấy sưng phồng lên và đau đớn vô cùng. Thỉnh thoảng anh ấy không thể nghĩ điều gì rõ ràng và tỏ ra chậm hiểu. Chỉ cần một cử động nhẹ là máu từ tai anh lại chảy ra.

Họ hàng từ trên thị trấn đến thăm chúng tôi, giục chúng tôi quay trở lại bệnh viện và thề là sẽ tìm bằng được hai người lái xe cho chúng tôi. Tôi bình tĩnh trấn an từng người một.

Em gái tôi là một bác sĩ có hàng chục năm kinh nghiệm. Cô ấy nói, “Chị chẳng biết gì về y học cả. Anh rể em đang bị chấn thương não. Mà đấy là bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể. Cứ chảy máu não thế kia, thì chết hay tàn phế là chuyện không tránh khỏi. Chị phải tin vào khoa học.”

Tôi đáp, “Em biết chị phải chịu đựng nhiều bệnh thế nào và chính em còn phải bỏ cuộc không chữa bệnh cho chị. Chị đã hoàn toàn bình phục sau khi tu luyện Pháp Luân Công. Chị tin vào khoa học, thứ khoa học có thể khiến nhận thức của con người thăng hoa. Chỉ có Sư phụ mới có thể cứu chồng chị. Đây là sự lựa chọn duy nhất.”

Không một ngày nào trôi qua mà vợ chồng tôi không học Pháp, luyện công hay phát chính niệm. Vì bị gãy tay nên mỗi lần nhấc tay lên để luyện công, anh ấy đều cảm thấy khó khăn. Nhưng anh ấy chưa bao giờ bỏ cuộc và vẫn cố gắng. Chưa đến một tuần sau, anh ấy đã có thể di chuyển cánh tay lên xuống. Hai tuần sau, anh ấy đã trở lại làm việc đồng áng.

Chồng tôi đã hoàn toàn bình phục mà không có bất kỳ biến chứng nào trong chưa đầy một tháng. Anh ấy đã hoàn toàn tình táo và có thể làm mọi việc đồng áng.

Một hôm chúng tôi đang làm việc ngoài đồng thì có một người cùng thôn gọi từ xa, “Nhìn xem ai đang làm đằng kia kìa!” Khi những người dân làng khác nhìn thấy chồng tôi, họ không thể tin vào mắt mình.

Chẳng ai ngờ được chồng tôi lại sống sót qua vụ tai nạn ô tô khủng khiếp ấy. Chủ cửa hàng tạp hóa kể lúc anh ấy và các bạn đang chơi mạt chược thì nghe thấy tiếng va chạm rất lớn ở ngoài. Khi họ chạy ra ngoài xem thì đã thấy một người nằm bẹp dưới đất. Ông chủ cửa hàng đã lật người đàn ông đó lại và nhận ra đó là chồng tôi.

Tất cả mọi người, từ bác sỹ đến người xem, từ bạn bè đến họ hàng, đều nói Pháp Luân Đại Pháp thật kỳ diệu và Sư phụ đã cứu sống chồng tôi.

Sau khi chứng kiến những gì đã xảy ra, tất cả người thân của tôi đã hoàn toàn tin vào sức mạnh của Pháp Luân Đại Pháp. Em dâu chồng tôi đã kể cho mọi người về sự bình phục của anh ấy, và bạn bè em tôi đều hết sức ngạc nhiên. Sau đó một vài người đã thốt lên, “Pháp Luân Đại Pháp hảo!” khi họ gặp chúng tôi.

Người em gái là bác sĩ của tôi cuối cũng cũng đã tin vào sức mạnh siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp và cô ấy cũng bắt đầu đọc Chuyển Pháp Luân.

Một trong hai người lái xe sống trên thị trấn nhưng anh ấy chưa bao giờ đến thăm chúng tôi kể từ khi chúng tôi ra viện. Mọi người đều bất bình nhưng chúng tôi thì không.

Khoảng thời gian xảy ra tai nạn, người lái xe vẫn chưa kết hôn, gia đình anh ta than thở, “Mày chết đi cho rồi! Đừng có mơ là mày đủ tiền để cưới vợ. Phải trả cho nạn nhân của mày biết bao nhiêu tiền đây!”

Bây giờ người thanh niên đó đã lấy được một cô gái.

Mọi người thường hỏi chúng tôi đã lấy của cậu ta bao nhiêu tiền, chúng tôi nói chúng tôi không lấy một đồng. Khi chúng tôi bảo mọi người rằng Pháp Luân Đại Pháp dạy chúng tôi biết cân nhắc tới người khác trước thì họ đều bảo cậu thanh niên kia thật may mắn khi gặp được chúng tôi, tôi đáp, “Pháp Luân Đại Pháp là tốt, ân đức của Sư phụ thật là to lớn.”

Một lần nữa, chúng con xin cảm tạ Phật ân hạo đãng của Sư phụ!


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/9/7/丈夫遇到严重车祸之后-279143.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/9/18/142091.html

Đăng ngày 28-09-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share