Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-05-2013]
Trước đây, tôi rất hiếu thắng, sợ thất bại và quan tâm nhiều đến danh tiếng cùng các lợi ích cá nhân. Vì gia đình tôi thuộc thành phần chính trị thấp kém, tôi đã rất thiệt thòi và cuộc sống của tôi rất khó khăn. Chẳng hạn, trong kì thi vào trung học cơ sở, tôi đủ điểm nhưng trường học đã không nhận tôi. Sau này tôi biết rằng vị trí đó của tôi đã thuộc về con trai một quan chức. Trong suốt cuộc Cách mạng Văn hóa, tôi đã rất thận trọng về tất cả mọi thứ. Tôi biết tôi không thể làm những việc mà người khác thường có thể làm và không thể nói những gì mà người khác thường có thể nói.
Khi tôi đến tuổi kết hôn, tôi đã khó tìm được một ai vì hoàn cảnh gia đình tôi. Khi tôi từ chối một người tôi không thích, mọi người bình phẩm: “Cô ấy hi vọng cưới ai chứ với một hoàn cảnh gia đình như vậy? Cô ấy còn thật kén chọn.” Tôi buồn khi nghe thấy như vậy, và tôi ghét bản thân mình: “Tại sao mình lại sinh ra trong một gia đình như vậy chứ,” và tôi than thở cho số phận của mình.
Tôi cưới một người đàn ông nghèo, và tôi vật lộn để kiếm sống và muốn làm ăn tốt để tôi có thể khoe với mọi người. Sau khi bỏ việc, chồng tôi chung với mấy đối tác để mở một nhà máy, và đã làm ăn rất tốt. Chúng tôi xây một ngôi nhà mới, và mua các đồ đạc mới. Chúng tôi đã khá giả, nhưng vì tôi đã sống trong thời kì “Nạn đói 03 năm”, tôi rất keo kiệt. Tôi sẽ không vứt đi thứ gì, và cảm thấy hạnh phúc nếu tôi kiếm được thêm chút gì hoặc tình cờ bắt được thứ gì. Nếu tôi mất thứ gì hay bị lợi dụng, tôi sẽ vô cùng khó chịu. Ở nhà, mặc dù tôi đối xử tốt với bố mẹ chồng và hòa thuận với hai người anh rể sống cùng chúng tôi, tôi lại đặt yêu cầu rất cao với chồng mình. Tôi thường nói với anh ấy: “Em có thể lấy bất cứ thứ gì từ ai, còn anh thì không thể.” Chồng tôi là một người tốt, nhưng tôi không thỏa mãn, và luôn luôn coi thường anh ấy và tìm lỗi của anh ấy. Tôi không bao giờ sai, luôn luôn đổ lỗi cho anh ấy và sẽ không ngừng tranh luận tới khi anh phải xin lỗi tôi.
Tôi có được cuốn sách quý giá Chuyển Pháp Luân một cách tình cờ vào năm 1998. Những nguyên lý được nêu lên trong cuốn sách đã cuốn hút tôi một cách sâu sắc. Tôi học được rất nhiều từ cuốn sách, tìm thấy câu trả lời cho những câu hỏi như: Con người từ đâu tới và con người sẽ đi về đâu? Tại sao con người sống trong thế giới này? Tại sao và bằng cách nào người ta lại bị bệnh, làm thế nào để hoàn toàn tiêu trừ bệnh tật, và làm thế nào để trở về với bản nguyên của mình, v.v. Nhân sinh quan của tôi cũng hoàn toàn thay đổi. Tôi đã quyết tâm rằng từ đó trở đi tôi sẽ kiên định tu luyện tới cùng và không bao giờ bỏ cuộc, bởi vì tôi đã có được con đường trở về chân chính.
Trước đây tôi đã nghĩ rằng tôi là một người tốt trên mọi phương diện, và mọi người trong thị trấn bình phẩm rằng tôi khá tốt. Tuy nhiên, tôi không còn cảm thấy như vậy sau khi tôi bắt đầu học Đại Pháp. Tôi nhận ra rằng tôi còn xa mới đạt tiêu chuẩn là “một người tốt”. Tâm tôi đặc biệt xúc động với nguyên lí “hướng nội.” Tôi nghĩ: “Đã bao giờ mình hướng nội chưa?” Cho dù tôi mâu thuẫn với bất kỳ ai, tôi luôn luôn cố gắng hết sức để giấu đi khuyết điểm của mình và đổ lỗi cho người khác.
Các nguyên lí của Pháp Luân Đại Pháp đã lặng lẽ tịnh hóa trái tim tôi và điều chỉnh hành vi và lời nói của tôi. Thái độ độc đoán của tôi đối với chồng đã giảm đi và tôi không còn tìm bắt lỗi của anh ấy nữa. Tôi không còn tranh đấu với người khác trong các xung đột, tâm hồn tôi rộng mở và tâm trạng của tôi tốt. Tôi luôn tự nhắc nhở mình rằng tôi là một người tu luyện và tôi chỉ có thể hướng nội trong mọi tình huống. Chồng tôi nói rằng tôi đã thay đổi.
Một chuyện đã xảy ra cách đây không lâu: Một ngày kia, chồng tôi trở lại quê nhà để tham dự một đám cưới. Tôi đang ở bên ngoài vào buổi chiều và trở về nhà vào lúc chiều tối. Tôi nghĩ rằng vì chồng tôi đã đi dự đám cưới, anh ấy có thể sẽ không còn muốn ăn tối nữa. Tôi sẽ học Pháp trước, và quyết định liệu tôi có nấu bữa tối không sau khi anh ấy về nhà. Ngay sau đó, chồng tôi trở về. Thấy tôi đã không nấu bữa tối, anh ấy đã rất giận dữ và bắt đầu gây sự với tôi. Tôi vào bếp để nấu ngay lập tức. Ngay khi tôi nấu xong, anh ấy chạy vào và nói: “Tôi không muốn ăn những gì cô nấu,” và bỏ đi.
Tôi nghĩ, khi có xung đột với người thường thì luôn là lỗi của người tu luyện. Hơn nữa, tu luyện Đại Pháp trước tiên phải có thể làm được “đả bất hoàn thủ, mạ bất hoàn khẩu” (Giảng Pháp tại Lễ thành lập Hiệp hội Pháp Luân Đại Pháp Singapore). Tôi không thể chịu đựng được chỉ vì bị nói vài lời sao? Tôi có thể được coi là người tu luyện không? Vì vậy tôi nấu một bát mỳ cho anh ấy và sang nhà hàng xóm để tìm anh ấy. Anh ấy vẫn bực bội, và không nhìn tôi. Tôi mỉm cười và xin lỗi anh, và đề nghị anh đừng bực bội nữa và quay trở về nhà để ăn tối. Nếu tình huống tương tự xảy ra trước đây, trước tiên anh ấy sẽ không dám giận tôi. Thậm chí nếu anh ấy giận tôi, tôi sẽ không để anh ấy yên. Người Trung Quốc có câu: “Non sông dễ đổi, bản tính khó dời.” Nhưng tâm tính tôi đã cải thiện và đạo đức của tôi đã được thăng hoa từ khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, những truy cầu lợi ích cá nhân của tôi cũng ít đi.
Một vài năm trước đây, chúng tôi mua một số hạt để sản xuất dầu ở nhà máy. Sau đó, chúng tôi thấy rằng trọng lượng của dầu cộng với hạt giống ép nặng hơn so với ban đầu 50 pounds. Chúng tôi nghĩ rằng đó là do người bán hạt đã nhầm lẫn và chúng tôi muốn tới trả lại chỗ thừa cho anh ta. Nhưng trên đường trở về nhà, người hàng xóm đã nói với chúng tôi rằng anh ấy vô tình cho một nửa túi hạt ép lên cán cân. Chúng tôi chạy tới nhà máy và nói với người chủ. Anh ta nói rằng hạt ép thuộc về họ. Vì tôi không mang theo tiền, tôi nói với anh ta tôi sẽ quay trở lại vào ngày hôm sau để trả tiền cho họ. Về nhà, chồng tôi và tôi đã tính toán lại và thấy rằng ngoài số hạt ép thêm, họ cũng tính thiếu tiền. Ngày hôm sau khi chúng tôi tới nhà máy, chúng tôi mang trả họ 20 Nhân dân tệ tiền họ tính thiếu sau khi chúng tôi trả tiền cho chỗ hạt ép thêm hôm trước. Họ đã cảm động và nói: “Chúng tôi sẽ nhận tiền cho chỗ hạt đã ép thêm, chứ không lấy 20 Nhân dân tệ. Chúng tôi rất mừng là anh chị quay lại để trả cho chỗ hạt ép thêm này. Nếu không, chúng tôi sẽ không bao giờ biết chuyện và phải chịu lỗ. Anh chị thật là tốt.” Tôi nói: “Tôi là một học viên Pháp Luân Công. Sư phụ chúng tôi dạy chúng tôi trở thành người tốt, và luôn luôn nghĩ cho người khác trước. Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi, nếu không tôi sẽ không bao giờ cư xử được như vậy.”
Nhiều người có mặt tại nhà máy vào thời điểm đó. Một người nói: “Ai nói là Pháp Luân Công không tốt? Ngày nay có ai tốt được như họ không?”
Chính các nguyên lí của Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi. Sư phụ dạy tôi tuân theo Chân – Thiện – Nhẫn, vì đó là đặc tính của vũ trụ, và là bản tính vốn có của con người. Đảng Cộng sản Trung Quốc chống lại Chân – Thiện – Nhẫn và đàn áp dã man các học viên Pháp Luân Công. Những ai theo Trung Cộng sẽ bị trời trừng phạt. Làm sao mà những kẻ phá hoại bản chất tốt đẹp của con người lại có thể có được tương lai?
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/13/【庆祝513】大法改变了争强好胜的我-273171.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/6/13/140476.html
Đăng ngày 03-07-2013; Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản