Bài viết của Đỗ Quyên

[MINH HUỆ 01-05-2013] Mẹ chồng tôi thường xuyên bắt nạt tôi. Tôi luôn khóc thầm và than trách trời đất. Bất cứ khi nào tôi nghĩ về những việc mà mình đã phải chịu đựng, sự giận dữ lại trỗi dậy trong tim tôi và lưu lại đó trong thời gian dài. Tôi hiểu rằng những mối quan hệ nhân duyên của một người là không dễ dàng có được, nhưng sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi mới có thể buông bỏ được sự oán hận.

Đỗ Quyên đã buông bỏ oán hận và bắt đầu một cuộc đời mới sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Giờ khiếp sợ – 01 giờ chiều

Mỗi ngày khi đồng hồ điểm 01 giờ chiều, tim tôi thắt lại. Tôi nghe thấy tiếng mở cửa sắt từ bên ngoài, và một cảm giác giận giữ xuất hiện từ bụng dưới và dồn về phía tim tôi. Nó bóp nghẹt tim tôi và dằn vặt tôi. Mẹ chồng tôi ra ngoài vào mỗi buổi sáng để dựng rạp bán rau. Khi bà ra ngoài là thời gian duy nhất mà tôi có được sự bình an. Khổ nạn của tôi bắt đầu khi bà trở về nhà.

Khi tôi mới kết hôn và chuyển đến sống với gia đình chồng, mẹ chồng tôi nói với tôi rằng tôi nên nấu ăn ba bữa mỗi ngày cho cả gia đình, tôi nên phục vụ mẹ chồng, em gái và em trai chồng. Tôi đã làm tất cả mọi thứ bà yêu cầu và phục vụ cả gia đình. Nhưng bất kể tôi làm gì, tôi không bao giờ có thể làm vừa lòng bà. Một ngày nọ, vợ của anh họ chồng tôi đến thăm chúng tôi. Khi nghe tiếng chị ấy gọi ở cửa, mẹ chồng tôi lập tức chạy vào nhà bếp. Tôi đang rửa bát, nhưng bà đã đẩy tôi sang một bên và bắt đầu tự mình rửa. Khi vị khách của chúng tôi tiến vào trong bếp, bà nói với cô ấy: “Xem này, tôi có cô con dâu thế này đây. Tôi là người nấu ăn, nhưng tôi cũng là người rửa bát. Cô ta không làm bất cứ việc gì!” Vợ của anh họ chồng tôi trả lời: “Dì ba, dì nên bảo cô ấy làm việc đó!” Tôi kinh ngạc và không thể nói được lời nào.

Sau đó khi tôi mang thai, tôi thường xuyên bị nôn và không thể ăn được món ăn nào. Tôi cảm thấy mệt mỏi khắp mình. Tôi hết sức khó chịu và không thể làm việc nhà. Tuy nhiên, mẹ chồng tôi vẫn hét vào mặt tôi: “Cô nghĩ rằng cô là người duy nhất có thai à! Đừng giả vờ. Đi nấu ăn đi!” Tôi thường nghe người ta nhấn mạnh tầm quan trọng của những ảnh hưởng trước khi sinh. Kinh nghiệm của tôi xác thực điều đó. Con tôi không có cảm giác an toàn. Từ khi sinh ra, con bé cần sự quan tâm của tôi suốt ngày. Nó sẽ không cho tôi rời khỏi tầm nhìn của nó thậm chí một giây. Tôi tự trách mình và tự hỏi làm sao tôi có thể để con mình vào cảnh như vậy.

Tôi thường nghĩ về lý do tại sao mẹ chồng tôi luôn đối xử với tôi như thế, và thực ra tôi nên cư xử ra sao. Tôi đã phải chịu đựng sự lăng mạ của bà mỗi ngày. Bà nhạo báng tôi, nguyền rủa tôi, và hướng sự giận dữ của bà về phía tôi. Đó là sự thống khổ quá lớn về tinh thần. Thực sự đó không phải là một cuộc sống mà bất cứ ai nên sống. Tuy nhiên, tôi không bao giờ quên một người con dâu nên cư xử như thế nào. Tôi cũng tin vào những vị Thần và rằng họ sẽ đáp ứng lời khẩn cầu của những người tốt. Tuy nhiên, lòng tự trọng của tôi rất lớn, và mọi sự nhẫn nhịn của tôi chỉ là bề ngoài. Ngày qua ngày, tôi nghĩ cách để có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh này. Tôi gần như suy sụp tinh thần. Tôi cảm thấy như mình đang bị mắc kẹt trong một thành phố của oán hận. Lòng oán hận đó đang chất đống mỗi ngày và nó đã trở nên quá lớn để có thể tiêu huỷ.

Khám phá cuộc sống

Mẹ chồng tôi thắp hương và bái Phật, nhưng bà đối xử với tôi rất tệ. Tôi chống đối bà từ tận đáy lòng và thậm chí còn từ chối theo cùng một đức tin. Tuy nhiên, trong tâm tôi đau khổ và tôi cần một lối thoát tinh thần. Tôi đã tình cờ trở thành một tín đồ Cơ Đốc giáo. Với đức tin và sự nương tựa tinh thần này, tôi dần dần bước đi vững vàng trong cuộc sống.

Nhưng tôi có nhiều câu hỏi về Cơ Đốc giáo mà tôi không thể nhận được câu trả lời hợp lý. Ví dụ, trong Kinh Thánh nói rằng Đức Jehovah là Chúa của người Do Thái, nhưng không nói rằng Jehovah là Chúa của toàn nhân loại. Điều này khiến tôi khó xử. Ngoài ra, không có chỗ nào trong Kinh Thánh đề cập đến việc Chúa cai quản cho người châu Á. Tôi đã nghi ngờ và không ai có câu trả lời thuyết phục.

Nhìn lên bầu trời, tôi tự hỏi: “Có phải thực sự Adam và Eva là tổ tiên của toàn nhân loại không?” Tất nhiên, tôi cũng có rất nhiều câu hỏi khác chưa được trả lời. Cuối cùng tôi đã lựa chọn rời bỏ Cơ Đốc giáo và đi đến Trung Quốc để nghiên cứu Trung y.

Mẹ tôi bắt đầu quản lý một cửa hàng thuốc Trung y khi bà còn ở tuổi trung niên. Tôi đã giúp bà điền đơn thuốc khi tôi rảnh rỗi. Tôi trở nên rất thích thú với y học cổ truyền Trung Quốc. Năm 1989 tôi đã có một cơ hội để đến Đại lục nghiên cứu Trung y. Mặc dù đã 37 tuổi, tôi bất chấp cuộc hành trình để nghiên cứu. Tôi đi lại giữa Trung Quốc trong mười năm và đã tốt nghiệp bằng thạc sĩ vào năm 1999.

Sau nhiều khó khăn và trì hoãn, tôi nhận được giấy phép quản lý một cửa hàng thuốc Trung y. Tôi hiện đang quản lý một mình giống như mẹ tôi. Mặc dù đó là một cuộc hành trình khó khăn từ theo đuổi nghiên cứu đến quản lý một cửa hàng, trải nghiệm này làm tinh thần của tôi vững vàng hơn tạo cho tôi sự tự tin. Nó cũng tạo thành một cơ hội cho tôi đắc Đại Pháp. Đó là bước ngoặt quan trọng nhất trong cuộc đời tôi.

May mắn đắc Đại Pháp

Bà Vương thường đến cửa hàng của tôi để mua thuốc. Bà mang một cuốn sách mà bà thực sự muốn tôi đọc. Tiêu đề của cuốn sách là Chuyển Pháp Luân. Tôi rất ngại từ chối, vì vậy tôi nhận nó. Tôi nghĩ rằng nó phải là một cuốn sách của một số giáo phái tôn giáo. Tôi đặt nó trên bàn và không bao giờ mở nó ra. Nhưng bà Vương đã rất kiên trì. Bà gọi điện cho tôi mỗi vài ngày và hỏi tôi đã đọc cuốn sách chưa. Tôi luôn nói với bà: “Tôi không có thời gian để đọc nó!” Tình trạng này tiếp tục trong sáu tháng.

Một ngày, tôi chợt nhớ rằng khi mình truyền bá Cơ Đốc giáo, tôi rất hy vọng những người mà tôi đưa tài liệu sẽ đọc nó. Xem lại lịch, tôi tính rằng bà Vương sẽ gọi cho tôi sớm. Vì vậy, tôi lấy cuốn sách lên để đọc, như thế tôi sẽ có cái gì đó để nói với bà Vương. Tôi có ý định trước hết khám phá xem cuốn sách nói về điều gì, và xem liệu tôi có thể tìm thấy bất cứ điều gì mà tôi có thể dùng như một cái cớ để từ chối bà ấy. Tuy nhiên, khi tôi bắt đầu đọc nó, tôi rất kinh ngạc. Nội dung của cuốn sách rất khác biệt. Nó khiến tâm của tôi cảm động sâu sắc và đã giải đáp nhiều thắc mắc mà trước đây chưa thể giải đáp được.

Lần này, tôi gọi cho bà Vương thay vì ngược lại. Tôi hỏi bà ấy: “Thầy Lý Hồng Chí là người như thế nào vậy? Làm sao ông có thể viết được một cuốn sách như vậy?” Bà Vương hỏi tôi: “Bạn đọc Chuyển Pháp Luân được mấy lần rồi?” Tôi nói rằng tôi chỉ mới bắt đầu đọc và đang đến bài thứ bảy. Bà nói: “Làm sao có thể như thế? Tôi không thể lĩnh hội được cuốn sách cho đến khi tôi đọc nó năm hoặc sáu lần. Làm thế nào chị có thể biết đó là một cuốn sách đặc biệt trước khi đọc xong nó một lần?”

Thoát khỏi thù hận

Pháp Luân Đại Pháp đã xoay chuyển cuộc đời của tôi. Tâm oán hận của tôi đối với mẹ chồng tôi đã chuyển thành lòng biết ơn. Đó là thay đổi lớn nhất của tôi.

Để đạt được điều đó không hề dễ dàng. Làm sao tôi thực hiện được điều đó? Sức mạnh của Đại Pháp đã khai mở trí huệ cho tôi. Sư phụ Lý Hồng Chí đã giảng:

“Nếu chư vị không thể yêu thương kẻ thù của mình thì chư vị không thể đạt viên mãn.” (Giảng Pháp tại Pháp hội Úc châu) (Tạm dịch)

Tôi cảm thấy buồn khi đọc câu này. Tôi không coi mẹ chồng mình là kẻ thù của mình, nhưng tôi đã không thể yêu thương bà. Làm sao tôi có thể yêu thương kẻ thù của mình đây?

Nhưng Sư phụ đã giảng cho chúng ta như vậy. Tôi nên làm gì? Tôi học Pháp một cách siêng năng và hy vọng rằng các nguyên lý của Pháp sẽ giúp tôi hiểu nên làm gì. Cuối cùng tôi đã tìm thấy. Câu trả lời là một trong những nguyên tắc mà Sư phụ dạy chúng ta: hướng nội.

Tôi bắt đầu cố gắng để hiểu mẹ chồng mình. Bà là con gái út trong gia đình. Cha bà rất yếu khi bà được sinh ra. Để tập trung vào việc chăm sóc chồng, mẹ bà đã đưa bà tới gia đình cha chồng tôi với tư cách là một cô dâu trẻ. Bà phải làm việc ngoài đồng ruộng, trong khi cha chồng tôi ra ngoài để theo đuổi việc học và sau đó làm việc. Ông không về nhà trong nhiều năm. Ông đã gặp nhiều phụ nữ bên ngoài và không ngạc nhiên khi ông ghét bỏ mẹ chồng tôi, người chưa bao giờ được đi học. Tuy nhiên, gia đình ông cần giữ cô dâu trẻ này để phụ giúp việc đồng áng. Tôi nghe nói rằng ông nội của chồng tôi đã phải lấy một cây sào và “áp giải” cha chồng tôi vào buồng cô dâu. Sau khi kết hôn, cha chồng tôi ra ngoài làm việc trở lại. Ông đã sớm có tình nhân, và mẹ chồng tôi do đó đã bị ruồng bỏ. Mẹ chồng tôi sau đó đã dẫn đứa con đi tìm chồng mình. Tuy nhiên, bà phải chia sẻ chồng và nhà cửa của mình với người phụ nữ khác. Hai người phụ nữ sống dưới một mái nhà, miễn cưỡng và họ đã đánh nhau. Cha chồng tôi yêu cầu mẹ chồng tôi phải chuyển đi. Ông hứa sẽ cho bà tiền để chi phí sinh hoạt, nhưng ông đã không giữ lời hứa. Mẹ chồng tôi phải nuôi con một mình.

Em rể út của chồng tôi nói với tôi rằng mẹ chồng tôi phải nhập viện và anh hy vọng rằng tôi sẽ tới thăm bà. Tôi và con đã đến thăm bà trong bệnh viện. Nhìn thấy bà nằm trên giường bệnh, tôi thấy rằng mình không còn oán ghét bà nữa. Tôi nắm lấy tay bà và nghĩ về cuộc sống đáng thương của bà. Một người chưa bao giờ được yêu thương thì không thể yêu thương người khác. Một người chưa bao giờ được đối xử tử tế không biết làm thế nào để đối xử với người khác một cách tử tế. Tôi hiểu rằng tâm trí của bà ngập tràn tư tưởng không tốt và chỉ có thể phát xuất ra những vật chất không tốt. Tôi đã tha thứ cho bà, và tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

Nếu tôi không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi vẫn bị đắm chìm trong oán hận. Tôi gần như đã trở thành giống như mẹ chồng mình, là người có bệnh lý về tinh thần. Cảm xúc của tôi điều khiển tâm trí tôi và tôi đã vô cùng đau đớn. Với trí huệ có được từ Đại Pháp, thông qua phân tích và hiểu biết về mọi thứ, tôi đã viết về trải nghiệm của mình một cách chi tiết như vậy bởi vì đó là cách tôi loại bỏ oán hận. Tôi áp dụng tương tự với mọi người xung quanh và cố gắng hiểu lời nói và hành động của người khác. Tôi nâng cao ‘Nhẫn’ qua nhận thức này. Tôi nhận ra một cách sâu sắc rằng “tu khẩu” (Chuyển Pháp Luân) là một đức tính quan trọng. Tất cả những sự tử tế với người khác cuối cùng sẽ trở về với chính mình. Sư phụ yêu cầu chúng ta phải đặt lợi ích của người khác lên trước bản thân mình. Thật ra, chúng ta luôn là những người thực sự được lợi ích.

Đại Pháp khai mở trí huệ

Sau khi tôi học Pháp Luân Đại Pháp, cuối cùng tôi đã có thể cảm thông và thấu hiểu mẹ chồng mình. Bà là một người bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng. Trong quá khứ, bà nguyền rủa những đứa con của mình mọi lúc. Sau khi con trai bà lập gia đình, bà bắt nạt tôi không ngừng để giải phóng áp lực và oán hận của mình. Ai không trải qua điều này thật khó có thể tưởng tượng được cảm giác đó như thế nào. Nhưng tại sao lại là tôi? Tại sao tôi lại phải gặp điều như vậy? Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có thể buông bỏ những đau khổ về tinh thần, tôi biết rằng tất cả mọi thứ đều có nguyên nhân và hậu quả. Tôi bắt đầu có cảm tình với mẹ chồng tôi. Bà đã trải qua rất nhiều gian khổ. Tuy nhiên, bà không tu khẩu của mình đã giúp tôi loại bỏ nhiều nghiệp lực. Sự sỉ nhục của bà cũng tạo nên tính nhẫn nại phi thường của tôi, giúp tôi can đảm hơn khi đối mặt với đau khổ và cuối cùng nắm vững một chuyên ngành và hoàn thành khoá đào tạo y tế của mình. Sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, trí huệ của tôi được tăng lên không ngừng, và nó vượt xa những gì tôi thường biết và hiểu được, bao gồm cả kiến ​​thức trong lĩnh vực chuyên môn của tôi. Nó thôi thúc tôi đi xa hơn những gì đã có trong sách y học, những gì các giáo sư giảng dạy, và những gì tôi đã nghiên cứu sáng tỏ.

Tôi vững tin rằng Pháp Luân Đại Pháp có thể mang lại một thế giới tuyệt vời cho con người trong tương lai. Nhưng mọi người phải xứng đáng với may mắn đó và có hiểu biết để lựa chọn những điều đúng đắn. Đạo đức tốt phải bắt đầu từ chính mình thay vì chờ đợi người khác thay đổi. Chính mình trở thành tốt mới là quan trọng nhất.


Bản tiến Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/1/扭转人生的药材商(图)-272737.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/28/140171.html

Đăng ngày 25-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.

Share