Bài viết của một học viên ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 07-04-2013] Tôi năm nay đã 93 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công khi tôi 80 tuổi. Tôi thật may mắn! Sau khi tôi bắt đầu tu luyện, những bệnh tật mà tôi đã phải chịu đựng trong nhiều năm như là bệnh tim, viêm khớp, đục thủy tinh thể và hội chứng Meniere đã hoàn toàn biến mất.
Mười ba năm tu luyện trong Đại Pháp không chỉ chữa lành các bệnh cho tôi, mà còn tịnh hóa tinh thần của tôi. Sư phụ dạy chúng ta làm người tốt, chú trọng nâng cao đạo đức và hành vi, không truy cầu lợi ích vật chất. Nhờ vứt bỏ được những chấp trước vào lợi ích nơi thế gian nên cảnh giới tư tưởng của tôi đã được tịnh hóa và thăng hoa, và gặp vấn đề tôi đều có thể đối mặt một cách thản nhiên. Tôi có một loại cảm giác nhẹ nhõm siêu thoát, và tôi biết rằng mình đã hưởng rất nhiều lợi ích từ Đại Pháp.
Một điểm sản xuất tài liệu giảng chân tướng đã được thiết lập ở nhà tôi vào năm 2003
Năm 2003 địa phương chúng tôi không có đủ tài liệu giảng chân tướng mặc dù các đồng tu đã làm việc không ngừng để sản xuất tài liệu. Bởi vì họ làm việc vất vả như vậy để in và copy tài liệu cho chúng tôi, nên họ không có đủ thời gian để luyện công và học Pháp. Trong khi đó, tôi có rất nhiều thời gian rỗi và thường ở nhà. Tôi muốn học cách làm tài liệu giảng chân tướng để giúp đỡ các đồng tu. Khi tôi xuất ra niệm này, Sư phụ đã giúp tôi thỏa ước nguyện. Một vài ngày sau, một điều phối viên liên lạc với tôi và hỏi rằng liệu họ có thể in tài liệu giảng chân tướng ở nhà tôi được không. Tôi đã đồng ý một cách vui vẻ. Lúc đó tôi 83 tuổi.
Các đồng tu dạy tôi cách dùng Internet và truy cập vào trang web Minh Huệ Net. Sau đó tôi học cách tải xuống các bài báo, in tờ rơi và in đĩa DVD. Tôi thức dậy vào lúc 3h45 hàng sáng để luyện công, phát chính niệm và đọc nhẩm Hồng Ngâm. Tôi in tài liệu sau khi ăn sáng. Tôi ra ngoài giảng chân tướng cho người dân vào buổi chiều và học Pháp vào buổi tối. Tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng khi làm những việc ấy hàng ngày. Mặc dù tôi đã 93 tuổi nhưng người ta thường nói rằng tôi trông như mới ngoài 70 tuổi. Tôi bảo họ rằng tôi có thể giữ được sức khỏe tốt như vậy là vì tôi tu luyện Pháp Luân Công.
Trải nghiệm thần tích trong tu luyện
Sư phụ dạy chúng ta rằng chúng ta đang đi trên con đường trở thành Thần. Chỉ cần chúng ta tuân theo lời của Sư phụ, nâng cao tâm tính và đồng hóa với Pháp, thì tầng thứ của chúng ta sẽ được đề cao nhanh chóng. Đây là lý do vì sao mà các đồng tu đã có nhiều thần tích. Tôi cũng đã từng trải nghiệm thần tích trên con đường tu luyện của mình.
Một hôm, tôi định đến nơi mà tôi từng sống trước đây để giảng chân tướng cho hàng xóm và bạn bè cũ. Vừa đi tôi vừa nghĩ để chuẩn bị cho những gì sắp nói. Chỉ còn cách một góc phố là đến nơi. Tuy nhiên, khi tôi rẽ qua góc phố, không hiểu sao tôi lại ở cạnh một di tích lịch sử nổi tiếng. Tôi rất kinh ngạc. Vừa xong, tôi còn thấy rất rõ là tôi ở gần nơi ở cũ của mình, không hiểu sao đột nhiên, tôi lại ở gần di tích lịch sử này? Di tích lịch sử này thậm chí còn không hề gần nơi ở cũ của tôi, và đúng ra tôi phải mất nhiều thời gian hơn nhiều mới đến được đây. Tôi rất bối rối, nhưng tôi tự nhủ rằng có lẽ Sư phụ muốn tôi đến đây. Tôi tới để giảng chân tướng cho mọi người, vậy nên đến đâu cũng không thành vấn đề.
Lúc đó, tôi thấy hai cô gái đang nói chuyện với nhau. Tôi đến gần và hỏi họ rằng họ đã từng nghe nói về Pháp Luân Công chưa? Cả hai người đều bảo rằng họ biết Pháp Luân Công là tốt và mẹ của họ cũng tu luyện. Khi tôi đang nói thì một người đang ông đi ngang qua, nhưng sau đó quay lại và xin tôi một ít tài liệu về Pháp Luân Công. Anh ấy nói rằng giờ đây chỉ có Pháp Luân Công là chân chính, nên tài liệu gì mà tôi có thì anh ấy cũng muốn. Tôi cho anh ấy một đĩa DVD giảng chân tướng và một tờ rơi. Anh ấy cảm ơn tôi và rời đi.
Vào một buổi sáng mùa đông năm ngoái sau khi luyện xong bài công pháp thứ hai, chân trái của tôi đột nhiên đau khủng khiếp. Nó đau đến mức tôi không thể đứng yên được. Tôi chưa bao giờ bị như vậy. Tôi biết rằng đó là nghiệp lực và cựu thế lực can nhiễu, nên tôi lập tức nói to: “Ta là đệ tử của Sư phụ Lý Hồng Chí. Ta không nhận bất kì an bài nào khác. Ta muốn vững bước trên con đường tu luyện mà Sư phụ đã an bài. ĐCSTQ và hoại thần đều không được can nhiễu đến ta.” Lập tức, chân tôi ngừng đau. Thật là kỳ diệu!
Vào lúc 1h sáng ngày 29 tháng 12 năm 2004, đột nhiên chân tôi bị chuột rút. Nó đau đến nỗi tôi đã thực sự nghĩ rằng tôi sẽ không thể sống sót qua đêm đó. Vào khoảng 3h sáng, đột nhiên tôi nhớ ra rằng tôi không thể chết vì tôi vẫn chưa đạt viên mãn. Khi tôi nhớ đến Sư phụ, tôi hét lớn lên: “Sư phụ, xin hãy giúp con!” Tôi đã hét lên thậm chí 7 hay 8 lần gì đó, sau đó, chỗ đau giảm nhẹ dần dần, và tôi cũng yên lặng dần. Tôi cảm ơn Sư phụ và Đại Pháp. Từ lần đó, tôi không bị chuột rút ở chân lần nào nữa. Tôi biết rằng thần niệm của tôi đã khởi lên. Đúng là việc người ta có thần niệm hay nhân tâm là khác biệt rất to lớn
Trân quý cơ hội làm tốt ba việc
Sư phụ đã giảng trong Đệ tử Đại Pháp nhất định phải học Pháp – Giảng Pháp tại Pháp hội vùng Metro Area ở Washington DC 2011:
“Nhưng theo sự biến hoá của hình thế toàn cuộc, như mọi người đều biết, nhân tố tà ác càng ngày càng ít rồi, hồng thế Chính Pháp đang tiến tới, khiến nhân tố gián cách thế gian đang bị tiêu mỏng đi từng tầng từng tầng, do đó [hồng thế Chính Pháp] càng ngày càng gần tới thế gian, tà ác của các tầng không gian bị tiêu huỷ từng lượng lớn, từng tầng từng tầng, vì thế cho nên những thứ kia ở thế gian đã càng ngày càng ít đi rồi, càng ngày càng yếu đi, có thể là hình thế sẽ phát sinh biến hoá rất to lớn. Tuy nhiên đã là đệ tử Đại Pháp mà giảng, những việc chư vị cần làm, đặc biệt là ba việc này, là không được buông lơi, quyết không được lơi lỏng. Uy đức của chư vị, tu luyện của chư vị, hết thảy những gì chư vị gánh vác, đều ở trong đó.”
Tôi nhận ra rằng ưu tiên số một của chúng ta là cứu người. Với niệm đó, tôi có thể giúp một người hiểu chân tướng về Đại Pháp chỉ với vài câu ngắn ngủi. Một hôm tôi ra ngoài, tôi gặp một người đồng nghiệp cũ là đảng viên lâu năm. Tôi đã định đến thăm ông ấy nhưng hôm nay đột nhiên lại gặp ông ấy. Sau khi tôi nói vài câu, ông ấy đã đồng ý thoái đảng. Đó là lần đầu tiên tôi giúp người ta thoái đảng dễ như vậy.
Tôi đã gặp một cặp vợ chồng già đang vịn vào nhau bước đi. Tôi chào họ, và hỏi họ xem họ đã từng nghe nói đến Pháp Luân Công hay chưa. Tôi bảo họ rằng tôi đã từng bị bệnh tim, bệnh hoa mắt và bệnh đục thủy tinh thể, nhưng sau khi tu luyện Pháp Luân Công tất cả những bệnh ấy đều đã biến mất. Họ hỏi tôi bao nhiêu tuổi rồi và nghĩ rằng tôi mới ngoài 70. Sau khi tôi bảo họ rằng tôi đã 93 tuổi, họ đã rất ngạc nhiên và bảo tôi rằng trông tôi trẻ hơn tuổi rất nhiều. Tôi kể với họ rằng nhờ Pháp Luân Công mà tôi mới khỏe như vậy. Họ tin rằng Đại Pháp là tốt và thoái đảng. Họ cũng nhận tài liệu giảng chân tướng một cách vui vẻ.
Có lần tôi thấy một người bạn đã lâu không gặp, tôi lập tức giảng chân tướng cho bà ấy về Pháp Luân Công. Bà ấy bảo tôi rằng bà ấy vẫn thường đọc tài liệu giảng chân tướng mà các học viên để lại trong hòm thư và biết rằng Đại Pháp là tốt. Bà ấy cũng đồng ý thoái đảng và bảo tôi: “Bà trông không khác là mấy so với 30 năm trước. Trông bà không già đi tí nào. Thật là khỏe mạnh.” Tôi bảo bà ấy rằng tất cả các bệnh tật mà tôi đã từng có trước đây đã biến mất sau khi tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công.
Trên đường về nhà hôm đó tôi tình cờ gặp một người hàng xóm cũ. Bà ấy mới phải phẫu thuật dạ dày, trông rất yếu và nhợt nhạt. Bà ấy nhìn tôi, nói rằng tôi trông như thể chưa đến 70 tuổi. Khi tôi nói rằng tôi đã 90 rồi, bà ấy ghen tị với sức khỏe, giọng nói sang sảng, nước da hồng hào và bước đi nhanh nhẹn của tôi. Khi bà ấy so sánh mình với tôi, bà ấy đã rất buồn khi nghĩ về tình cảnh của mình. Tôi an ủi bà ấy và bảo bà ấy rằng các học viên không chỉ có thân thể khỏe mạnh, mà còn thăng hoa về tiêu chuẩn đạo đức. Cơ thể tôi còn được Sư phụ tịnh hóa. Bà ấy hỏi xin tôi cuốn Chuyển Pháp Luân để có thể đọc ở nhà. Khi tôi gặp lại bà ấy, bà ấy bảo rằng thể trạng của bà ấy đã cải thiện sau khi đọc sách và cảm thấy rất hạnh phúc. Tôi biết rằng Sư phụ đã an bài tất cả. Sư phụ đã dẫn những chúng sinh có duyên với tôi đến với tôi.
Đôi khi, tôi gửi tài liệu giảng chân tướng và thư đến cho các quan chức chính phủ và các nhân vật nổi tiếng để khuyên họ làm việc tốt. Tôi cũng gửi các tài liệu Pháp Luân Công đến cho hiệu trưởng các trường học để vạch trần cuộc đàn áp và nói với họ rằng Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) đã đưa vào sách giáo khoa những lời dối trá để vu khống Pháp Luân Công. Tôi nói với các hiệu trưởng và giáo viên rằng đừng dùng những lời vu khống và dối trá ấy để dạy học sinh.
Khi tôi nói chuyện với mọi người về Pháp Luân Công và cuộc đàn áp, tôi có thể giúp họ hiểu chân tướng một cách rõ ràng. Một hôm tôi gặp một cụ già đang đọc báo. Tôi đến gần và hỏi xem liệu ông có biết Pháp Luân Công không. Ông ấy nói là biết và bảo tôi rằng cái hòm thư này đầy những tài liệu về Pháp Luân Công và ông ấy đã đọc hết. Tôi rất mừng cho ông ấy. Tôi bảo ông ấy rằng nếu ông đã từng gia nhập ĐCSTQ thì ông ấy nên thoái xuất khỏi nó để bảo vệ chính mình. Ông ấy nói với tôi rằng ông ấy muốn thoái nhưng không biết thoái như thế nào. Tôi bảo rằng tôi có thể giúp. Nếu chúng ta chân thành muốn cứu người, Sư phụ sẽ giúp chúng ta.
Một hôm tôi thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi đọc báo trong ô tô. Cửa sổ ô tô đang mở nên tôi đến và đưa cho anh ấy một đĩa DVD Thần Vận và nói rằng đây là một tiết mục biểu diễn nghệ thuật chào đón năm mới, rất khó tìm và là đệ nhất thế giới. Sau khi ngắm nhìn cái đĩa một hồi, anh ấy mỉm cười bảo tôi rằng: “Bà thật là dũng cảm đấy, bà có biết tôi là ai không?” Vừa nói anh ấy vừa lấy giấy chứng minh thư của mình ra. Hóa ra anh ấy là cảnh sát. Tuy nhiên tôi đã không sợ hãi. Tôi bảo anh ấy rằng: “Anh là một người tốt. Pháp Luân Đại pháp đã bị vu cáo một cách phi pháp và các học viên Đại Pháp đã bị đàn áp một cách quá tàn bạo. Thiện hữu thiện bão, ác hữu ác báo. Đây là thiên lý. Hãy làm nhiều việc tốt nhất có thể. Việc đối xử tốt với các đệ tử Đại Pháp sẽ mang lại phúc báo cho anh.” Anh ấy yên lặng lắng nghe. Sau đó, tôi đưa cho anh ấy một tờ rơi giải thích về Pháp Luân Đại Pháp, kể với anh ấy về cuộc đàn áp. Lúc đó tôi cũng có một cuốn Cửu Bình, nên tôi cũng đưa cho anh ấy. Anh ấy nhận hết tài liệu. Sau đó tôi cũng chúc cả gia đình anh ấy được may mắn và hạnh phúc sau này.
Từ kinh nghiệm của tôi, tôi thấy rằng càng học Pháp nhiều, tôi càng bước đi tốt hơn trên con đường mà Sư phụ đã an bài. Nếu tôi không học Pháp tốt, tôi có lẽ tôi đã đi theo con đường mà cựu thế lực an bài. Đó là điều rất nguy hiểm.
Duy trì chính niệm diệt trừ can nhiễu
Một buổi sáng lúc 11h25 tôi về nhà sau khi giảng chân tướng cho mọi người, tôi thấy một nhóm người ngồi ở khu dân cư đang đợi tôi. Trong số họ có một số người đến từ cơ quan cũ của tôi, cảnh sát và người của ủy ban dân phố. Họ nói người ta lại tố cáo rằng tôi phân phát các tờ rơi về Pháp Luân Công và vì việc làm của tôi, cơ quan đã không được nhận tiền thưởng từ chính quyền địa phương. Họ nói rằng họ không thể để tôi đi phát tài liệu Pháp Luân Công nữa, và họ không hiểu sao một người già như tôi lại cứng đầu như vậy mặc dù họ đã bảo tôi nhiều lần rằng không được phân phát tài liệu. Họ nói thêm rằng nếu tôi phân phát tài liệu thêm nữa, họ sẽ treo lương hưu của tôi. Tôi tự nhủ: “Lời các vị nói không có nghĩa gì hết.Chỉ có lời của Sư phụ tôi là được tính.” Mặc kệ họ, tôi phát chính niệm để thanh trừ cựu thế lực ở các không gian khác và khiến cho họ rời khỏi nhà tôi.
Tôi bảo họ rằng vụ tự thiêu ở Thiên An Môn được dàn dựng bởi ĐCSTQ để bôi nhọ Pháp Luân Công, và rằng họ không nên tin những lời lừa dối, bởi vì rất nhiều người tốt đã bị ảnh hưởng rất sâu bởi tuyên truyền của ĐCSTQ và vì thế, họ hiểu nhầm Pháp Luân Công. Tôi biết rằng giảng chân tướng cho họ là đang giúp họ biết được bản chất của ĐCSTQ, và khi họ biết sự thật, họ sẽ có tương lai tươi sáng. Sau đó, họ bỏ đi hết, và từ đó rất hiếm khi đến làm phiền tôi thêm nữa.
Một viên cảnh sát địa phương đã đến nhà tôi vào tháng 06 năm 2009 để đe dọa tôi, cố gắng khiến tôi dừng phân phát tài liệu Pháp Luân Công. Anh ta buộc tội tôi rằng đã làm rối loạn trật tự xã hội, và muốn vào nhà tôi để kiểm tra xem tôi có máy vi tính không. Tôi bảo anh ta rằng là một học viên Pháp Luân Công, điều tôi muốn là một môi trường hòa bình để tu luyện. Tuy nhiên, anh ta và các đồng nghiệp thường đến quấy rầy tôi. Anh ta vẫn cố tìm cách vào nhà, nên tôi đứng chặn ở cửa và giảng chân tướng cho anh ta. Anh ta lắng nghe tận đến hết, và cuối cùng anh ta thậm chí đồng ý thoái khỏi ĐCSTQ. Anh ta đã không đến nhà tôi thêm lần nào nữa.
Một lần, một người đàn ông trông hung dữ đến và hét lên: “Bà nhận lương hưu của đảng nhưng lại chống lại đảng. Bà đang tham gia vào chính trị!” Anh ta không để tôi giảng chân tướng cho anh ta mà đòi tôi phải đi theo anh ta. Anh ta dọa rằng nếu tôi không đi theo, anh ta sẽ báo cảnh sát và bắt tôi. Mặc dù rất khó cứu kiểu người này, nhưng tôi biết rằng anh ta sẽ có cơ hội khác để được cứu bởi các học viên khác.
Mặc dù tôi đã tu luyện hơn một chục năm, nhưng tôi vẫn còn những chấp trước ngăn cản tôi để cao tâm tính. Ví dụ, khi trời có tuyết, mưa, hoặc quá lạnh, thì tôi không thích ra ngoài giảng chân tướng. Vì vậy, nhiều người đã không được cứu. Điều này khiến tôi cảm thấy áy náy. Trước đây, tôi có một rắc rối khác bởi vì tôi cảm thấy ngại tiếp cận người lạ. Sau khi đọc bài chia sẻ của một đồng tu về kinh nghiệm của cô ấy về việc giảng chân tướng cho họ hàng, bạn bè, hàng xóm và đồng nghiệp, tôi tự nhủ: “Vì sao tôi không nhớ được rằng những người lạ này thực ra là họ hàng và bạn bè tôi chứ.” Sau đó, tôi không còn thấy căng thẳng khi giảng chân tướng cho người lạ nữa.
Sư phụ đã tạo một môi trường tu luyện tốt cho tôi: Tôi không cần phải làm chút việc nhà nào vì tôi có một người giúp việc, và không cần chăm sóc các cháu. Tôi có rất nhiều thời gian để học Pháp, và nhà tôi luôn yên tĩnh. Tôi biết rằng giảng chân tướng và cứu người là việc vinh dự nhất, và cực thế lực không dám can nhiễu. Với sự bảo hộ của Sư phụ và sự giúp đỡ của các chính Thần, tôi không sợ. Trong những năm qua, khi thời tiết tốt, tôi đã ra ngoài và cứu nhiều chúng sinh nhất có thể.
Tôi sẽ trân quý cơ hội này hơn nữa, tinh tấn hơn nữa để làm các việc mà các học viên nên làm và không phụ lòng Sư phụ. Xin hãy từ bi chỉ ra bất kỳ điều gì không hợp lý.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/4/7/九十三岁老同修-我的生命越走越光明-271803.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/12/139493.html
Đăng ngày 24-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.