Bài viết của Chính Dung ở Trung Quốc
[MINH HUỆ 13-05-2013] Tôi sinh năm 1948 tại một huyện nhỏ của tỉnh Tứ Xuyên, lớn lên là một người kỷ luật và có phẩm cách theo những giá trị truyền thống. Tuy vậy, những khó khăn của cuộc sống đã gây ra những tổn hại cho sức khỏe của tôi.
Ở tuổi 40, tôi thấy mình gặp nhiều thứ bệnh, bao gồm bệnh Meniere (chóng mặt, ù tai), đau thần kinh tọa, vôi hoá đốt sống cổ, suy nhược thần kinh và một khối u ở tử cung. Tôi đã phải sử dụng nạng để đi lại, và cuối cùng trở thành hoàn toàn không có khả năng chăm sóc cho bản thân mình. Cân nặng của tôi giảm xuống từ 63 xuống còn 45 cân, do tôi bị lạnh, chồng tôi phải liên tục sưởi ấm chăn vào lúc nửa đêm.
Tim tôi tan nát mỗi khi nhìn thấy chồng tôi mất thời gian giữa ngày làm việc bận rộn của anh để trở về nhà chăm sóc cho tôi. Tôi cũng rất đau khổ về sự căng thẳng do tình trạng của bản thân đặt lên con mình.
Tôi đã cắt bỏ một khối u tử cung vào cuối năm 1993, nhưng đã có biến chứng trong khi phẫu thuật. Giám đốc bệnh viện nói với tôi rằng tôi có thể chết bất cứ lúc nào. Tôi không muốn gia đình mình chịu gánh nặng với những khoản chi phí y tế khổng lồ, vì vậy tôi đã uống hai bát thuốc độc lớn. Thật kỳ diệu, tôi đã không chết.
Sư phụ đã ban cho tôi một cuộc đời mới
Đúng lúc tôi đang gần như tuyệt vọng hoàn toàn, Sư phụ đã đến giảng Pháp ở Thành Đô, thủ phủ của tỉnh Tứ Xuyên. Hội khí công địa phương trao vé cho những ai quan tâm, vì vậy tôi quyết định đi. Quá yếu để tự mình làm điều đó, tôi phải có bốn người giúp. Hai người trong số họ đưa tôi ra xe ô tô và hai người kia nắm tay tôi để giữ tôi ngồi thẳng lên.
Chúng tôi tham dự buổi thảo luận của Sư phụ vào buổi sáng ngày 28 tháng 05 năm 1994. Tôi kinh ngạc với những nguyên lý đơn giản nhưng thâm sâu mà Sư phụ giảng dạy, và đột nhiên cảm thấy thức tỉnh!
Sau buổi giới thiệu buổi sáng, Sư phụ bắt đầu loạt bài giảng nhiều ngày. Chiều hôm đó Sư phụ bắt đầu bài giảng đầu tiên. Ngài dường như rất tử tế và nhẫn nại. Sau khi Sư phụ nhận xét rằng đó là một lớp học nhỏ, tôi cảm thấy buồn và nguyện sẽ tìm thêm nhiều người hơn tham dự.
Ba trong số bốn người đi cùng tôi trong ngày đầu tiên đã trở về nhà. Sáng hôm sau tôi đi với người còn lại để nói chuyện với hội khí công địa phương, nó cách xa khách sạn của chúng tôi khoảng bảy điểm dừng xe buýt.
Bạn tôi sức khoẻ cũng không được tốt, đôi khi cô ngất đi mà không có báo trước. Cô ấy có lần đã bất tỉnh trong tám giờ đồng hồ.
Bất chấp sức khỏe yếu đuối, chúng tôi đã động viên nhau và đi bộ suốt đoạn đường đến văn phòng hội khí công để chuyển một cuốn Pháp Luân Công cho vị thư ký. Chúng tôi thúc giục ông tìm kiếm nhiều người hơn tham dự khoá hội thảo của Sư phụ.
Chuyến đi chỉ lấy mất của chúng tôi có 35 phút, cả hai chúng tôi rất phấn khích về thành tích của mình. Chúng tôi cảm thấy rằng Sư phụ đã ban cho chúng tôi một số công năng và bây giờ chúng tôi đã tin tưởng hơn với môn tu luyện tuyệt vời này.
Khi kết thúc loạt bài giảng, tôi đã có được tấm ảnh chụp với Sư phụ. Đó là một khoảnh khắc không thể quên được.
Tất cả các chứng bệnh ngoan cố của tôi biến mất ngay sau đó. Nhờ Sư phụ, bây giờ tôi đã có được sức khỏe mới và không cần gia đình chăm sóc tôi nữa. Họ thở phào nhẹ nhõm và biết ơn sâu sắc đối với Sư phụ.
Tôi gặp Sư phụ bốn lần tại cùng một giao lộ
Lớp học hàng ngày bắt đầu từ 01 đến 05 giờ chiều, với hai giờ đầu tiên tập trung vào giảng Pháp, và thời gian còn lại là biểu diễn các bài công pháp.
Tôi thường tự đi đến lớp học sau khi ăn trưa. Một ngày, khi tôi đến gần một ngã tư, đột nhiên tôi nhìn thấy Sư phụ ngay trước mặt. Ngài mặc một chiếc áo sơ mi trắng, và tay bắt chéo trước ngực. Sư phụ nhìn tôi mà không nói một lời. Tôi tự nghĩ: “Thật là một sự trùng hợp!”
Ngày hôm sau, tôi gặp Sư Phụ ở cùng một chỗ như vậy, vì vậy tôi đi chậm lại và chỉ theo Ngài một khoảng cách ngắn. Được vài bước Sư phụ dừng lại và quay lại nhìn tôi một cách từ bi mà không nói gì.
Tôi thất vọng vì hội khí công địa phương đã không làm tốt việc tìm người tham dự khoá hội thảo của Sư Phụ. Khi các thầy khí công khác đến đây, họ luôn nhận được sự chào đón nồng nhiệt và được hộ tống ở mọi nơi họ tới. Giám đốc và thư ký hội khí công đã đỏ mặt khi tôi hỏi họ về lý do tại sao họ lại lạnh nhạt với Pháp Luân Công và Sư phụ như vậy.
Tôi đã ngồi trong trong lớp học buổi chiều với sự bực bội kéo dài. Tôi nghĩ rằng bất kể hội khí công đối xử thế nào với Sư phụ, tôi vẫn quyết tâm học Pháp Luân Công.
Tôi nhặt bút lên và định ký tên của mình vào góc của cuốn Pháp Luân Công. Nhưng trước khi tôi có thể viết bất cứ điều gì, đột nhiên tôi nghe Sư phụ nói: “Chư vị không bao giờ dám chạm vào bức tượng Quan Âm của chư vị, nhưng chư vị lại dám tuỳ tiện viết lên cuốn sách của tôi sao?” Tôi giật mình và bút của tôi rơi xuống đất. Tôi đang ngồi ở vị trí phía sau. Làm sao Sư phụ có thể nhìn thấy tôi? Điều đó dường như quá kỳ lạ, vì vậy tôi bắt đầu chăm chú lắng nghe.
Ngày hôm sau, lần thứ tư và cũng là lần cuối cùng tôi gặp Sư phụ tại ngã tư đó. Với lòng tôn kính, tôi không dám đi bộ ngang với Ngài. Khi tôi tới giảng đường, tôi nhìn thấy một vài người đang tập các bài tập khí công cũ của họ. Một suy nghĩ học theo họ lóe lên trong tâm trí tôi.
Trước sự kinh ngạc nhiên của tôi, lúc đó Sư phụ quay lại và nhìn tôi một cách nghiêm khắc. Sau đó tôi theo Sư phụ vào giảng đường. Sư phụ chỉ ra rằng hình thức khí công đó thực ra có nguồn gốc từ phụ thể. Ngài nói tiếp về phương pháp trị bệnh tại bệnh viện và và trị bệnh bằng khí công, giải nói về nguyên nhân đằng sau tất cả các thứ bệnh tật mà tôi đã có.
Một lần khác, Sư phụ đang nói về tu luyện cả tâm lẫn thân, và nói rằng phụ nữ cao tuổi sẽ có chu kỳ kinh nguyệt trở lại. Tôi nghĩ rằng tôi là một ngoại lệ vì tử cung của tôi đã bị cắt bỏ. Tuy nhiên, không lâu sau đó tôi thực sự đã có kinh nguyệt trở lại.
Sư phụ tịnh hóa thân thể tôi
Năm 1995, các học viên địa phương của chúng tôi đã tổ chức một Pháp hội chia sẻ kinh nghiệm để kỷ niệm lần đầu tiên Sư phụ giảng Pháp ở Thành Đô. Tôi không thể ngừng khóc khi chia sẻ những trải nghiệm của mình. Mọi người đều ngạc nhiên bởi sự thay đổi ở tôi và tất cả đều vỗ tay hoan hô.
Một lần, trong một buổi chiếu video giảng Pháp, tôi đã chủ động nhường một chỗ ngồi phía trước cho một học viên mới, và chuyển đến hàng ghế cuối cùng mà không có bất cứ phàn nàn gì. Vì sự đề cao tâm tính của mình, Sư phụ đã giúp tôi tịnh hóa thân thể.
Trên đường về nhà, cứ năm phút tôi lại phải sử dụng nhà vệ sinh công cộng. Khi tôi trở về nhà một giờ sau đó, tôi vô tình đổ dầu đang sôi lên chân của mình trong khi nấu ăn. Tuy nhiên, mu bàn chân của tôi chỉ đỏ một chút và không đau gì cả. Thời gian còn lại của ngày hôm đó, tôi trải qua nôn mửa và tiêu chảy không ngừng, và những thứ thải ra tất cả đều màu đen. Tình trạng này kéo dài cho đến 04 giờ sáng.
Sáng hôm đó, tôi đã luyện công và đến một sự kiện quảng bá Pháp Luân Công với năng lượng tràn đầy.
Sư phụ giảng:
“Trong xã hội người thường, chỉ vì danh lợi, tranh đoạt giữa người với người, chư vị ăn không ngon ngủ không yên, thân thể chư vị đã không còn ra hình nữa: ở không gian khác mà nhìn thân thể chư vị, thì xương cốt kia, khúc nào cũng đều [màu] đen. Với thân thể như thế, một khi giúp chư vị tịnh hoá mà không có chút phản ứng nào thì cũng không thể được; do vậy chư vị phải có phản ứng. Có người còn bị miệng nôn trôn tháo. Trước đây có nhiều học viên các địa phương viết cho tôi trong bài tâm đắc thể hội: ‘Thưa Sư phụ, con từ lúc ra khỏi lớp học trở về nhà, trên đường cứ liên tục tìm nhà vệ sinh, tìm suốt cho đến khi về nhà’. Bởi vì nội tạng đều cần phải được tịnh hoá.” (Chuyển Pháp Luân)
Làm việc chăm chỉ để bảo hộ Pháp và truyền rộng phúc lành
Khi Quang Minh Nhật báo phát hành tin tức phỉ báng các học viên vào năm 1996, chúng tôi đã đến nhà xuất bản ba ngày liên tiếp để làm rõ sự thật và yêu cầu cải chỉnh.
Với sự bảo hộ từ bi của Sư phụ và sự giúp đỡ lẫn nhau, chúng tôi đã trải nghiệm rất nhiều phép màu từ Đại Pháp. Chúng tôi dành hầu hết thời gian của mình để quảng bá Đại Pháp cho các làng và thị trấn lân cận của chúng tôi. Chúng tôi thậm chí đã đi đến các tỉnh khác khác, trong đó có Quý Châu, Sơn Tây, Tứ Xuyên và Trùng Khánh.
Trong suốt những nỗ lực này, chúng tôi luôn đảm bảo thực hiện theo các yêu cầu đặt ra trong các bài giảng Pháp của Sư phụ. Chúng tôi hiểu rằng thực ra Pháp thân của Sư phụ đã an bài mọi thứ, và chúng tôi chỉ giúp tìm người có duyên.
Mọi nơi chúng tôi đến, chúng tôi chia sẻ với mọi người những thay đổi tích cực mà chúng tôi đã trải qua từ khi bắt đầu tu luyện. Chúng tôi đã nói chuyện về việc các học viên đã đề cao giá trị đạo đức ra sao, họ hoàn trả lại rất nhiều mặt hàng bị mất như thế nào, bao gồm tiền mặt và đồ trang sức cho chủ sở hữu hợp pháp hoặc các cơ quan có liên quan; và làm động lực để gia đình họ trở nên hài hòa hơn sau khi họ tu luyện như thế nào.
Chúng tôi cũng chia sẻ những câu chuyện về một số người nông dân thường tranh giành nguồn nước trong suốt vụ mùa, nhưng bây giờ họ sẵn sàng để cho người khác sử dụng nước trước. Bất cứ khi nào chúng tôi thấy gia súc hoặc gia cầm đi lạc, chúng tôi làm hết sức để trả lại cho chủ sở hữu. Rất nhiều ví dụ thực tế như vậy đã chứng minh rằng Pháp Luân Công là một môn tu luyện chân chính, chỉ đạo con người trở nên thiện lương.
Chúng tôi làm mọi việc đều cân nhắc đến người khác, giống như những gì Sư phụ đã giảng:
“Tôi muốn nói rằng Pháp Luân Ðại Pháp của chúng ta là một vùng đất tịnh độ – tôi dám nói như thế, vì học viên của chúng ta thực sự có những yêu cầu rất cao về tâm tính và chúng tôi yêu cầu học viên phải chú trọng tu luyện tâm tính. Tôi muốn nói rằng dù một vị anh hùng hay một nhân vật mô phạm thì cuối cùng cũng chỉ là một anh hùng hay nhân vật mô phạm giữa những người thường. Chúng tôi yêu cầu chư vị phải là những người hoàn toàn siêu thường, hoàn toàn buông bỏ những lợi ích cá nhân và sống hoàn toàn vì những người khác. Các vị Ðại Giác Giả kia sống vì cái gì? Họ sống hoàn toàn vì người khác. Vì thế yêu cầu của tôi đối với các học viên rất cao, và các học viên đề cao cũng rất nhanh.” (Diễn giải Pháp cho các phụ đạo viên Pháp Luân Ðại Pháp tại Trường Xuân [năm 1994], tạm dịch)
Chúng tôi luôn ăn uống nhanh gọn bất cứ nơi nào chúng tôi đến. Khi chúng tôi đến thăm nông dân, chúng tôi mang kẹo để chia cho trẻ em. Trong khi giới thiệu Đại Pháp cho họ, chúng tôi đã giúp họ công việc đồng áng. Chúng tôi truyền đi sự nhiệt tình và niềm vui học Pháp của chúng tôi khắp mọi nơi chúng tôi đến. Khi một người nào đó biếu chúng tôi một bữa ăn, chúng tôi gửi cho họ tiền để bù lại.
Khi trời mưa và đường xá trơn trượt, chúng tôi giúp đỡ lẫn nhau, và không ai đã bị bỏ lại phía sau. Những người sống ở khu vực miền núi thường phải đối mặt với điều kiện đường xá khó khăn, nhưng họ dậy sớm và sử dụng đèn pin để chiếu sáng con đường của mình. Họ chưa bao giờ trễ hẹn với các hoạt động quảng bá Đại Pháp. Khi chúng tôi bị lỡ xe buýt về nhà, chúng tôi đi bộ trở về trong khi phân phát tờ rơi thông tin về Pháp Luân Công đến từng nhà trên đường đi.
Một sự kiện hồng Pháp vào năm 1998 đã thu hút hơn 3.000 người tham dự. Quang cảnh thù thắng thể hiện Phật quang phổ chiếu khắp mọi nơi: Mưa phùn bên ngoài sân, nhưng ánh mặt trời ấm áp tỏa chiếu lên tất cả mọi người trong sân. Người qua đường cầm ô dừng lại chiêm ngưỡng một cách kinh ngạc, và nhiều người đã háo hức muốn tìm hiểu thêm về Pháp Luân Đại Pháp.
Một vị cảnh sát trưởng người Tây Tạng muốn tặng cho chúng tôi một tấm khăn Khata để bày tỏ sự tôn trọng và lòng biết ơn của ông. Không biết gì về văn hóa Tây Tạng, tôi đã từ chối nhận nó và ông đã rất buồn. Trước sự ngạc nhiên của tôi, sau đó ông gõ cửa nhà tôi. Khi để ông vào nhà, ông nói: “Tôi vừa đọc xong cuốn Chuyển Pháp Luân và cảm thấy nó thực sự tốt! Tôi tin rằng nếu tất cả mọi người đều nghe theo những gì Sư phụ nói, cả thế giới sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/5/13/【庆祝513】成都传法班上几度逢师尊-273116.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/5/28/140175.html
Đăng ngày: 28-06-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.