Bài viết bởi Lý Thiện, một học viên ở Bắc Kinh
[MINH HUỆ 20-06-2012] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1993. Trong suốt 19 năm qua, tôi đã chứng kiến tình hình thay đổi từ những ngày đầu tiên khi đắc Pháp cho đến giai đoạn sau ngày 20 tháng 07 năm 1999 khi chúng tôi bắt đầu chứng thực Pháp và giảng chân tướng cứu độ chúng sinh. Mỗi học viên đều cảm nhận được những điều thần kỳ trong quá trình tu luyện của mình. Về phần mình, tôi muốn chia sẻ những trải nghiệm bản thân khi Sư phụ giảng Pháp của Ngài.
Lần đầu tiên tôi gặp Sư phụ là ở khóa giảng Pháp lần thứ 13 của Ngài tại Bắc Kinh. Ngày hôm đó, nhiều học viên đã đợi Sư phụ từ ngoài cổng. Ai đó reo lên, “Sư phụ đến!” Tất cả chúng tôi đều vui mừng, “Sư phụ đến!” và “Kính chào Sư phụ!” Mỉm cười, Sư phụ vẫy tay chào rồi đi về phía chúng tôi và sau đó chúng tôi bước vào hội trường. Khi tất cả mọi người ngồi xuống, Sư phụ bắt đầu bài giảng của mình. Tôi ngồi ở hàng ghế phía trước nhưng hội trường kín hết chỗ, một số học viên còn ngồi trên sàn nhà. Tất cả chúng tôi đều chăm chú nghe Sư phụ giảng. Càng nghe tôi càng thấy giọng nói của Sư phụ rất quen thuộc. Đột nhiên, trời đổ mưa và không hiểu sao nước mưa lại rơi được vào phía trong hội trường. Học viên bắt đầu chuyển chỗ cố gắng để tránh mưa. Sư phụ nói, “Đừng di chuyển!” sau đó Sư phụ đưa tay lên và làm một động tác như thể tóm lấy một vật gì đó trong không trung. Mưa ngừng lại ngay lập tức. Tất cả học viên sửng sốt nhìn Sư phụ. Sau đó Sư phụ nói, “Chư vị hãy ngồi xuống, bây giờ tôi sẽ bắt đầu giảng.” Các học viên khác tiếp tục chăm chú lắng nghe, nhưng tôi cảm thấy như mình đang tiến nhập vào một không gian khác. Tôi đã ở trong một ngôi chùa được xây bằng gạch đỏ và sàn thì lát bằng gạch màu lục, ở phía ngoài có sân rộng. Sàn được trải thảm đỏ và có một con ngựa trắng tuyệt đẹp trong sân. Nó trông hết sức bắt mắt bởi vì nó quá đẹp. Tôi tiếp tục du ngoạn cảnh chùa, bỗng nhiên tất cả cảnh vật đó biến mất và tôi thấy rằng mình đang ngồi nghe bài giảng của Sư phụ.
Lần thứ hai tôi gặp Sư phụ là tại Hội Sức khỏe Đông phương. Lúc đó Sư phụ nói chuyện với một nhóm người. Khi tôi tiến về phía Sư phụ, Ngài mỉm cười nói với tôi: “Chư vị đây rồi!” Tôi thưa: “Con có điều muốn hỏi Sư phụ nhưng khi gặp Ngài thì lại quên mất câu hỏi mà không biết vì sao!” Sư phụ chỉ vào tôi và nói, “Điều đó có nghĩa là chư vị nên đặt câu hỏi. Chư vị đã có phiếu tham dự khóa giảng ở Thiên Tân chưa?” Tôi trả lời,“Dạ chưa, con chưa có.” Sư phụ nói tôi nên hỏi ông Lưu, nhưng ông Lưu không còn tấm vé nào nữa, thế nên Sư phụ đã yêu cầu ông đặt thêm 200 phiếu vào nữa. Khi nhận được phiếu, tôi vui mừng nói với Sư Phụ: “Sư phụ nhìn xem, con đã có phiếu rồi!”
Vào ngày thứ hai của hội chợ, Sư phụ đã giảng về Công. Sư phụ yêu cầu chúng tôi xòe tay với lòng bàn tay hướng lên và nói rằng chúng tôi sẽ cảm thấy Pháp Luân đang quay. Tôi thực sự cảm thấy có một cái gì đó đang quay trong lòng bàn tay mình. Sư phụ hỏi,“Chư vị có cảm thấy nó không?” Mọi người đều nói, “Có ạ.” Tất cả chúng tôi đều cảm thấy thật tuyệt vời. Đến lúc bài giảng kết thúc, tôi thực sự không muốn rời Sư phụ nên đã đứng chờ trên lối ra nhìn Ngài đi qua. Một số học viên đã đánh xe đưa Sư phụ đến nên tôi thấy Ngài đi về phía ô tô. Ngài quay lại và nhìn thấy tôi, sau đó sải bước về phía tôi và nồng nhiệt bắt tay. Sư phụ nói: “Hãy về nhà đi. Chúng ta sẽ gặp lại ở Thiên Tân!” Tôi phấn khích đến độ không nói được, nhưng tôi cảm nhận rất rõ những cảm xúc sâu sắc đó khi nhìn Sư phụ rời đi. Ngay cả tới ngày hôm nay, khi nhớ những cảnh tượng đó, tôi vẫn còn rất phấn khích và nước mắt dâng trào. Ký ức này sẽ bên tôi mãi mãi.
Lần thứ ba tôi gặp Sư phụ là trong khóa giảng Pháp tại Thiên Tân. Cũng giống như ở Bắc Kinh, tất cả các học viên đến giảng đường từ rất sớm và đợi Sư phụ ở phía ngoài cổng. Ngay sau đó, Sư phụ đi đến trên một chiếc xe buýt nhỏ. Sư phụ mỉm cười khi Ngài xuống xe và nói, “Chư vị đã đến từ rất sớm!” Tất cả chúng tôi đều nói, “Kính chào Sư phụ!” Sau đó, chúng tôi bước vào giảng đường cùng nhau. Sư phụ bắt đầu bài giảng của mình sau khi yêu cầu chúng tôi ngồi xuống. Cuối mỗi buổi giảng khi Sư phụ nói, “Đó là tất cả cho ngày hôm nay!” Tôi luôn luôn cảm thấy rằng thời gian trôi qua quá nhanh và muốn được ở bên Sư phụ lâu hơn một chút.
Khi Sư phụ dạy chúng tôi bài công pháp thứ năm, Thần thông gia trì Pháp, Ngài bước xuống tận nơi để sửa động tác cho từng học viên. Khi Sư phụ đến chỗ tôi, Ngài nói: “Hãy thư giãn vai, hạ khuỷu tay xuống thấp hơn một chút và giữ cho cẳng tay thẳng.” Tôi thực sự vui mừng và những lời này mãi mãi được khắc sâu trong trái tim tôi. Bất cứ khi nào tập đến phần này của bài công pháp, tôi đều nhớ đến những lời của Sư phụ. Khi tôi kể với các học viên khác về điều đó, họ nói: “Anh rất may mắn đấy!”
Tôi thực sự cảm thấy rất may mắn đã có thể tham dự các khóa giảng Pháp của Sư phụ nhiều lần. Các học viên khác đã viết về nó vì vậy tôi không định viết thêm nữa. Những cảm giác hạnh phúc mà tôi có từ thời gian đó là vượt quá khả năng diễn đạt lại của tôi và tôi chỉ có thể nói, “Cảm tạ Sư phụ!”
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/6/20/永恒的记忆-256830.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/7/30/134692.html
Đăng ngày: 08-09-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.