Bài viết của một học viên ở Thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh
[MINH HUỆ 09-03-2013] Nếu dùng lý luận thông thường, có thể sẽ khó mà lý giải được câu “Pháp Luân Đại Pháp là Phật Pháp.” Tôi đã ở trong tình trạng đó trước khi biết về Pháp Luân Công. Là một nhà khoa học, tôi hoàn toàn vô thần, và tôi chưa bao giờ tin vào điều gì đó mà không được tận mắt tìm hiểu sự thật [về nó]. Về cơ bản tôi không hiểu thế nào là “Phật Pháp” hay “tu luyện”, bởi vì những khái niệm này dường như là không liên quan đến những thí nghiệm của khoa học thực chứng mà tôi tiếp xúc hàng ngày trong công tác. Tôi đã không thay đổi suy nghĩ của mình cho đến khi tôi tham dự một khoá giảng Pháp của Sư phụ. Lúc đó bản thân tôi đã trải nghiệm được thần tích khi Sư phụ tịnh hóa thân thể cho tôi, khiến cho tôi triệt để từ bỏ niềm tin cứng nhắc đối với khoa học thực chứng. Quỹ đạo cuộc sống của tôi đã thay đổi, và tôi bắt đầu bước đi trên con đường phản bổn quy chân, tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Chẩn đoán sai
Một ngày nọ trong khi tôi đang soạn thảo một báo cáo thí nghiệm, đột nhiên tôi cảm thấy chóng mặt. Tôi bắt đầu nôn mửa, và không thể viết được. Ở bệnh viện tôi được chẩn đoán bị tắc động mạch não. Tình trạng của tôi trở nên tồi tệ hơn vào những năm sau đó, và tôi phải nhiều lần nhập viện. Tôi chụp CT nhiều lần, nhưng không có dấu hiệu mạch máu bị tắc nghẽn, nhưng họ vẫn chữa trị cho tôi theo bệnh án tắc động mạch não. Sau đó tình trạng tôi trở nên tồi tệ đến nỗi tôi gần như không thể đi lại được. Bệnh viện kiểm tra đốt sống cổ tôi bằng cách chụp CT và đưa đến kết luận rằng tôi bị hẹp cột sống cổ, cần phải phẫu thuật điều trị.
Lựa chọn bất đắc dĩ
Đó sẽ là một cuộc phẫu thuật vô cùng khó khăn và mạo hiểm. Một sai sót nhỏ có thể phá hỏng các dây thần kinh và dẫn đến liệt toàn thân. Nhận thấy mức độ mạo hiểm, tôi không muốn phẫu thuật và muốn dùng liệu pháp chữa trị an toàn hơn. Nhưng bác sĩ nói rằng: “Đến mức này rồi, chỉ có thể phẫu thuật, ngoài ra không còn cách nào khác. Nếu không phẫu thuật kịp thời, có thể dẫn đến bị liệt.” Thật khó đưa ra quyết định, căn bệnh bất đắc dĩ ngày càng tồi tệ hơn. Tôi không nghĩ ra sẽ có biện pháp nào tốt hơn để chữa trị chứng hẹp cột sống cổ của tôi, tôi buộc phải chấp nhận phẫu thuật.
Phẫu thuật đau đớn
Vào ngày 09 tháng 07 năm 1991, tôi đã trải qua một cuộc phẫu thuật từ đốt sống thứ ba đến thứ bảy. Họ không động chạm gì đến đốt sống thứ nhất và thứ hai, do chúng quá nhạy cảm và nếu phẫu thuật chúng sẽ có thể đe doạ đến tính mạng. Đó là một trong những bác sĩ phẫu thuật tốt nhất trong thành phố. Ca phẫu thuật kéo dài bảy tiếng rưỡi và để lại vết mổ dài 15cm. Tôi phải bò lên bàn phẫu thuật. Với chiếc khoan, bác sĩ cắt mở đốt xương đằng sau cổ tôi. Ông ấy lấy xương từ hông của tôi và chèn các mảnh đó vào khoảng trống giữa đốt xương đã được cắt mở ra. Rồi ông ấy dùng thép không gỉ để gắn kết chúng lại với nhau. Tôi vẫn còn tỉnh táo vì họ chỉ gây tê vùng phẫu thuật trong suốt quá trình. Thật khó mà hình dung sự đau đớn tôi đã phải chịu đựng. Tôi đã phải nằm bất động trên giường bệnh trong suốt bảy ngày sau cuộc phẫu thuật, và còn phải uống thuốc suốt ngày đêm. Mười lăm ngày sau, bác sĩ đóng nẹp phần phía trên của cơ thể tôi, từ đầu đến ngực, bó bột trong ba tháng. Suốt thời gian đó, tôi không thể ra khỏi giường mà không có sự giúp đỡ.
Sau cuộc phẩu thuật, chứng hẹp cột sống cổ của tôi đã được giải quyết. Tôi vui mừng vì mình đã lựa chọn đúng và mạo hiểm làm phẫu thuật, nhưng sau đó tôi bắt đầu trải qua đủ các loại tác dụng phụ. Cổ, vai và lưng tôi, vốn bình thường, bây giờ lại cảm thấy bị dồn ép và đau đớn. Kết quả MRI cho thấy đĩa đệm của tôi bị lệch và nhô ra, do di chứng của cuộc phẫu thuật. Đúng là bệnh cũ vừa qua đi, lại có thêm bệnh mới. Tôi thường xuyên phải nhập viện, cho đến khi quá mức chịu đựng sau một lần bị cảm lạnh nghiêm trọng. Tôi không đủ sức tới bệnh viện nữa, nên bác sĩ phải đến tận nhà khám cho tôi. Tôi đã thử các loại phương pháp nhưng đều vô hiệu. Tôi nằm liệt giường cả ngày và tuyệt vọng, không có lối thoát.
Thần tích của Sư phụ
Tôi thật may được tham dự khoá giảng Pháp đầu tiên của Sư phụ tại Thành phố Đại Liên, tỉnh Liêu Ninh. Tôi sẽ không bao giờ quên ngày hôm đó.
Đó là ngày 27 tháng 03 năm 1994. Chồng tôi đã cõng tôi trên lưng từ nhà chúng tôi trên tầng ba xuống xe hơi mà anh ấy đã thuê được từ công ty. Khi chúng tôi đến cửa hội trường nơi diễn ra buổi giảng Pháp, anh ấy cõng tôi vào trong đến dãy ghế đầu tiên gần bục giảng. Rồi anh ấy đặt tôi nằm xuống một chiếc ghế dài mà anh ấy đã mang theo. Tôi nằm bất động trên ghế, mặc áo khoác to, với một cái chăn quấn quanh người và một khăn choàng trên cổ. Trông tôi như một bệnh nhân sắp chết, và trước khi bài giảng bắt đầu, nhân viên hội trường và vài người từ Hiệp hội Khí công Thành phố Đại Liên tới để yêu cầu tôi rời khỏi và trả lại vé vào cửa. Sau đó tôi nhận ra rằng Sư phụ đã yêu cầu họ thông báo với tôi như vậy. Vì Pháp Luân Công là tu luyện, chứ không phải là chữa bệnh, các bệnh nhân có bệnh nghiêm trọng không được phép tham dự khoá học.
Chúng tôi đã rất háo hức muốn được nghe bài giảng. Chồng tôi đã nhảy lên bục giảng, nơi có Sư phụ, và giải thích tình trạng của tôi cho Sư phụ. Anh ấy nói rằng: “Chúng tôi đến không phải vì để chữa bệnh. Chúng tôi đọc sách và nghe các bài giảng Pháp của ngài hai tuần trước. Chúng tôi đến để học Pháp Luân Công.” Sư phụ nói: “Người học viên này có ngộ tính tốt. Để tôi xem xem.”
Sư phụ đến cạnh tôi, tôi liền đứng dậy. Ngài yêu cầu tôi ngồi xuống trong khi vỗ vào tôi hai lần ở cổ và đỉnh đầu. Rồi Ngài làm gì đấy để thanh lý hai vai và hai tay tôi. Sau đó Ngài bảo tôi đứng dậy và đi lại. Khi tôi đi đến trước trung tâm sân khấu, Sư phụ lại tịnh hóa hai chân của tôi. Cả quá trình mất không đến hai phút. Rồi tôi có thể đi tới lui hai vòng trước sân khấu, và tất cả khán giả vắt đầu vỗ tay động viên tôi. Khi tôi trở lại chỗ ngồi, vài người tham dự đến từ Bắc Kinh ngồi ở phía sau nói với tôi rằng: “Cô thật may mắn. Chúng tôi đã tham dự các bài giảng của Sư phụ nhiều lần rồi nhưng chưa từng thấy Ngài đích thân thanh lọc cơ thể cho bất kỳ ai.” Tôi nói: “Tôi cũng không bao giờ nghĩ rằng Sư phụ sẽ đích thân thanh lọc cho tôi. Thật sự tôi vô cùng may mắn. Tôi rất mừng!”
Trong khi chúng tôi học các bài công pháp sau bài giảng Pháp, Sư phụ đến bên tôi và hỏi một cách ân cần: “Có phải là cổ đã dễ cử động hơn không, giống như được tra dầu vào ấy?” Tôi đáp rằng: “Vâng, đúng vậy.” Ngài nói: “Thật ra cô không cần phải trải qua cuộc phẫu thuật, cô đã phải chịu đựng quá nhiều như thế. Nếu cô tu luyện Pháp Luân Công sớm hơn, cô đã có thể khỏi bệnh từ lâu.”
Khi bài giảng kết thúc, chồng tôi đang chuẩn bị cõng tôi về. Tôi đứng dậy và thấy rằng chân mình thật thoải mái, vì thế tôi đã rời khỏi hội trường bằng đôi chân của mình. Khi chúng tôi đến cổng toà nhà nơi chúng tôi ở, anh ấy định cõng tôi lên cầu thang. Tôi nói: “Anh không cần làm vậy. Bây giờ em có thể tự đi lên được.” Rồi tôi lên cầu thang đến căn hộ của chúng tôi trên tầng ba. Mọi việc xảy ra thật ngoài sự mong đợi và tôi không thể nào tin nổi. Thật là kỳ diệu. Sư phụ thật là tuyệt vời! Căn bệnh của tôi, y học hiện đại đã không có cách chữa trị, nhưng Sư phụ đã giải quyết được chỉ trong nháy mắt. Thật sự là thần tích, ngoài sức tưởng tượng. Pháp Luân Đại Pháp là khoa học chân chính, là một môn khoa học phi thường!
Trong các bài giảng, thông qua ngôn từ giản dị, dễ hiểu, Sư phụ đã dạy chúng tôi những nguyên lý tinh thâm nhất của vũ trụ, Phật Pháp mà chúng tôi chưa từng biết tới. Cuộc sống của tôi trở nên có ý nghĩa hơn kể từ đó. Chúng tôi đã minh bạch được chân lý của việc làm người chính là phản bổn quy chân. Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp có thể đạt được điều này, vì Pháp Luân Đại Pháp dạy cho người ta sống theo các tiêu chuẩn Chân – Thiện – Nhẫn, tu tâm hướng thiện, làm người tốt, và làm người tốt hơn nữa, làm người siêu thường. Chúng tôi đã bị hấp dẫn một cách sâu sắc, và ngộ ra rằng Sư tôn đã tịnh hóa thân thể cho tôi để tôi có thể tu luyện. Từ nay về sau tôi sẽ bước đi vững chắc không chùn bước trên con đường tu luyện.
Mười tám năm đã trôi qua, cứ như trong nháy mắt. Năm đó, nếu không có Sư phụ và Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có thể chết trong khốn khổ. Ngày mà Sư phụ thanh lọc cho tôi thật đáng nhớ đến mức tôi có thể vẽ ra trong đầu mình thật sống động ngay cả sau mười tám năm rồi. Câu chuyện của tôi đã nhanh chóng lan truyền trong cộng đồng và làm dấy lên phản ứng khá nhiệt tình tại địa phương. Nhiều người hiểu được từ câu chuyện của tôi rằng Pháp Luân Đại Pháp là chính Pháp, và họ bắt đầu bước vào tu luyện Đại Pháp.
Một lần nữa con xin cảm tạ sự cứu độ từ bi của Sư tôn.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2013/3/9/回忆当年师尊为我净化身体的神迹-267615.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2013/4/14/138925.html
Đăng ngày 27-05-2013. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.