Bài của Lian Xin, một đệ tử Đại Pháp nhỏ tuổi ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 16-11-2012] Trước đây, dù tôi ở trường hay ở nhà, tôi luôn đặc biệt tranh đấu. Nếu giáo viên hoặc cha mẹ tôi mà ám chỉ rằng tôi đã làm sai, thìtôi sẽ nổi giận… Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi nên chịu khó hướng nội thực tu. Tôi thực sự nghĩ rằng một khi ở trong không gian này bạn mở miệng để mắng ai đó, thì trong không gian khác ma tính của bạn sẽ lớn lên.
Kính chào Sư Phụ tôn kính!
Xin chào các bạn đồng tu!
Tôi là một đệ tử Đại Pháp nhỏ tuổi. Năm nay tôi 12 tuổi. Thông thường khi tôi rảnh rỗi, ngoài học Pháp và luyện công, tôi xem qua bài viết của các đồng tu khác trên các trang web Minh Huệ và Chánh kiến. Pháp hội của đệ tử Đại Pháp thật thiêng liêng. Tôi từng muốn tham dự Pháp hội Trung Quốc lần thứ 8, tuy nhiên, thật đáng tiếc vào lúc đó, khi tôi quyết định viết một bài chia sẻ, thì mẹ tôi lại nói cho tôi biết rằng thời hạn nộp bài viết đã qua từ lâu rồi. Tôi đọc các chia sẻ kinh nghiệm của các đồng tu, hết bài này đến bài khác, từng chi tiết về sự đề cao của họ dựa trên Pháp. Tôi đã quyết tâm và nghĩ rằng nếu tôi đủ may mắn để có thể tham dự Pháp hội Trung Quốc lần thứ 9, tôi chắc chắn không thể bỏ lỡ. Vì vậy tôi muốn nhân cơ hội này báo cáo với Sư Phụ và các đồng tu 12 năm tu luyện Đại Pháp của tôi.
1. Đắm mình trong Phật Quang
Tôi thật quá may mắn khi được sinh ra trong một gia đình tu luyện. Cha tôi, mẹ tôi, bà, ông và cô tất cả đều tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ ở nhà bà tôi, ngay khi tôi biết nói, bà tôi đã dạy tôi đọc thuộc Luận Ngữ, Hồng Ngâm và Hồng Ngâm II của Sư Phụ. Ngoài sự mong đợi, ngay khi tôi còn quá bé tôi đã có thể theo kịp và đọc thuộc lòng. Bà đọc dòng thứ nhất, rồi tôi đọc dòng kế tiếp. Suốt mùa hè, mỗi tối có vài đồng tu từ các làng khác đến nhà bà tôi để luyện công cùng nhau. Những người lớn tạo thành vòng tròn, và tôi sẽ đứng vào giữa vòng tròn đó để luyện công cùng họ. Thật chậm rãi, giai điệu nhạc luyện công vang lên, tôi thấy dường như có năng lượng xoay tròn xung quanh chúng tôi mà cảm giác thật vô cùng dễ chịu.
Mẹ tôi đến để đưa tôi về lại thành phố. Khi chúng tôi ra ngoài để giảng rõ sự thật, vì tuổi còn nhỏ, tôi đã không có ý niệm định kiến gì và tôi còn không biết rằng sợ là gì. Sau khi mẹ tôi giảng sự thật cho một người thì tôi sẽ nói thêm một câu cuối rằng: “Hãy nhớ Pháp Luân Đại Pháp là tốt và quý vị sẽ có một tương lai tốt đẹp”. Đôi khi mẹ tôi dẫn tôi đi mua sắm. Một lần, khi chúng tôi rời khỏi cửa hiệu tôi hỏi mẹ rằng: “Mẹ, mẹ đã đưa người ta đĩa CD chưa?” Mẹ tôi đã quên mất và nói: “Con đưa cô kia đĩa CD đi”. Vì vậy, tôi chạy đến cô ấy và đưa một đĩa CD giảng sự thật.
2. Học Pháp, khai mở trí huệ
Hết lớp ba, lớp học tiếng của tôi được thêm vào môn viết văn. Vì tôi là một đệ tử Đại Pháp, Sư Phụ khai mở trí huệ cho tôi, và nói về khía cạnh này thì thật nổi trội. Giáo viên của tôi nói rằng bài văn của tôi giống như bài thơ. Thật ra, cô ấy không biết rằng bởi vì tôi học Đại Pháp nên tôi có trí huệ này. Các bạn học cùng lớp thì không thích làm văn, cũng như bạn ngồi cạnh tôi. Cậu ấy nói rằng một khi bắt tay vào viết văn là cậu ấy bị nhức đầu. Trái ngược lại, tôi rất thích viết văn bởi vì tôi đã học Pháp từ rất lâu. Vào giờ ăn tôi lại nghe “Đài Radio Minh Huệ” cũng như các tập tin âm thanh tải xuống từ “Sound Of Hope” (Đài phát thanh Hy vọng) cùng với những người lớn khác. Vì vậy khi tôi viết văn từ ngữ cứ tuôn chảy ra như nước.
Một lần, giáo viên đã đề nghị mẹ tôi đứng trên bục ở cuộc họp phụ huynh để nói vài lời về cách dạy con viết văn. Bà chỉ có ba phút để nói. Mẹ tôi đã lên bục và bật chương trình 8 phút từ Đài phát thanh Minh Huệ có tựa đề “Văn hoá Thần truyền: Đạo đức và dũng khí của nhân sỹ”. Sau chương trình, bà lấy ra tài liệu của mình và giới thiệu nền văn hoá 5.000 năm huy hoàng đã được truyền lại từ tổ tiên chúng ta. Tất cả phụ huynh đều im lặng theo dõi. Sau đó một bạn cùng lớp đã hỏi tôi: “Chương trình mẹ bạn bật lần trước, được tải xuống từ trang web nào vậy? Mẹ mình đã tìm rất lâu nhưng không tìm ra được”. Qua điều này, mẹ tôi đã chứng thực được vẻ đẹp và sự vĩ đại của Đại Pháp.
Cuối năm 2007, mẹ và cha tôi đã bị cảnh sát bắt và bức hại, để lại trong tâm tôi một bóng đen. Lúc đó tôi chỉ học lớp một. Khi cha mẹ tôi trở về thì tôi đã phát triển tâm sợ hãi. Tôi không dám để bất cứ học viên nào đến nhà tôi. Ban đêm tôi thường gặp ác mộng, và tôi không muốn đề cập đến vấn đề giảng rõ sự thật nữa. Nó giống như một khi tôi dám nói với các bạn học, tôi sẽ bị bức hại và sẽ không được đến trường nữa. Mẹ tôi và tôi đã học Pháp và luyện công cùng nhau. Chúng tôi chia sẻ dựa trên Pháp, và dần dần tôi tống khứ được nỗi sợ hãi.
Một lần khi tôi đang trên xe buýt, do trời tuyết nên đường bị trơn. Một bạn học bước xuống xe và trượt ngã trên tuyết. Tôi nhanh tay đỡ cô ấy lên. Cô ấy rất cảm kích sự giúp đỡ này. Tôi đã nói rằng tôi làm vậy vì chúng ta là bạn học! Cô ấy nói nhỏ giọng rằng: “Lian Xin, không phải vì tôi không muốn chơi với bạn, nhưng bởi vì các bạn học nói rằng cha bạn đã bị ở tù”. Nghe vậy tôi trả lời cô ấy từ tốn: “Xiao Xue (ẩn danh), hoàn toàn không phải là do cha tôi làm gì sai mà bị bắt bỏ tù. Bởi vì cha tôi tu luyện Pháp Luân Công nên cảnh sát đã bắt ông ấy vào tù. Hãy nghĩ thử xem, Pháp Luân Công giảng rằng: Chân – Thiện – Nhẫn. Chân – Thiện – Nhẫn có gì là sai không? Chân là thật lòng và đáng tin cậy, không lừa dối ai. Thiện là giúp người trong hoạn nạn, giống như tôi đã giúp bạn. Ngay cả khi bạn là người lạ thì tôi cũng sẽ giúp bạn đứng dậy. Nhẫn là nếu ai đó hà hiếp tôi hoặc lợi dụng tôi, tôi sẽ nghĩ rằng tôi đã sai phạm ở đâu và tại sao người ta đối xử với tôi như vậy, và cũng là không chống trả lại khi bị đánh đập hoặc chửi mắng.” (Tôi đã nói như vậy khi tôi học lớp 3, và đó là những gì tôi ngộ được tại thời điểm đó). Khi tôi đang nói, tôi cũng tiêu trừ các nhân tố tà ác đã khởi tác dụng lên cô ấy. Tôi cũng nói: “Hãy nghĩ xem, nếu một người tu luyện bản thân mình theo những tiêu chuẩn này để trở thành người tốt mà bị bức hại bởi Đảng cộng sản, trời sẽ không cho phép. Bạn nên nhanh chóng thoái đội, nếu không, khi trời diệt trừ Đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), bạn sẽ là một trong những người chịu tội cho nó.” Xiao Xue ngay lập tức nói: “Được, tôi thoái!” Tôi đã rất mừng cho cô ấy, một sinh mệnh nữa đã được cứu.
Một buổi tối khi mẹ và tôi tham dự một buổi chia sẻ, chúng tôi quyết định đi xe buýt về nhà. Vì chúng tôi cách nhà khá xa và trời thì sắp tối, mẹ và tôi quyết định bắt taxi. Chúng tôi vẫy một chiếc taxi và ngồi vào trong. Tôi nói với mẹ tôi: “Mẹ, mẹ nói với ông ấy đi, con sẽ phát chính niệm”. Khi ở trong xe taxi mẹ tôi bắt đầu nói với tài xế. Tôi ngồi cạnh cửa sổ phát chính niệm. Lúc đầu người tài xế có vẻ lảng tránh cuộc đối thoại và không muốn nghe. Mẹ tôi rất khó khăn để tiếp tục nói chuyện. Tôi đã cố gắng hết mức để thanh trừ tất cả những tà ác đen tối, lạn quỷ, tà linh cộng sản và các nhân tố tà ác khác đã ngăn cản sinh mệnh này được cứu độ. Dần dần anh ấy ngừng nói và trông có vẻ như đang yên lặng lắng nghe và ngẫm nghĩ. Cuối cùng anh ấy bị tác động và khi về đến nhà anh ấy đồng ý để làm tam thoái, chấp nhận tài liệu giảng sự thật và một tấm bùa Đại Pháp. Khi chúng tôi ra khỏi xe anh ấy còn vẫy tay chào tạm biệt chúng tôi. Khi các đệ tử Đại Pháp phối hợp tốt, năng lượng thật hồng đại.
Sau đó mẹ và tôi chia sẻ điều này và mẹ tôi nói, “Bởi vì chúng ta muốn về nhà, mẹ đã không muốn giảng sự thật cho người tài xế đó. Nếu không phải là con nhắc mẹ, người tài xế đó hẳn đã mất cơ hội”. Sau đó, không chỉ có mình tôi tống khứ được nhiều tâm sợ hãi, mà chính niệm của tôi còn mạnh hơn, và tôi trải nghiệm được như thế nào là phối hợp với mẹ mình. Đệ tử Đại Pháp nhỏ tuổi có thể làm việc hiệu quả. Hoàn toàn đừng bao giờ xem nhẹ việc phát chính niệm.
3. Học Pháp nhóm cùng nhau, đề cao như một chỉnh thể
Kỳ nghỉ đông lần trước, các đệ tử Đại Pháp nhỏ tuổi ở khu chúng tôi đã học Pháp cùng nhau hơn năm ngày. Lúc 8 giờ sáng chúng tôi bắt đầu đọc một bài giảng trong Chuyển Pháp Luân, rồi luyện công. Nếu chúng tôi còn thời gian sau đó thì đọc vài kinh văn ngắn. Lúc 12 giờ chiều chúng tôi phát chính niệm cùng các đệ tử Đại Pháp từ khắp nơi trên thế giới. Chúng tôi không nghỉ vào buổi chiều, chúng tôi luyện tĩnh công. Thời gian còn lại chúng tôi sẽ học Chuyển Pháp Luân cho đến 6 giờ chiều là giờ phát chính niệm, rồi chúng tôi về nhà. Tất cả chúng tôi gồm có sáu đệ tử nhỏ đủ các độ tuổi. Kết thúc năm ngày mỗi người chúng tôi cảm thấy đã đề cao lên. Mẹ tôi nói rằng: “Thật quý giá cho chúng ta khi có cơ hội học Pháp cùng nhau. Những người lớn thì phải tìm thời gian rảnh, tìm chỗ tốt, và ra ngoài mua thức ăn vào buổi chiều. Chủ đích là để các con được học Pháp cùng nhau”. Khi nghe vậy, tôi thấy càng quý giá hơn môi trường tu luyện.
Năm ngày không thật sự là quá dài. Học Pháp thì ổn, nhưng nếu nói về luyện bài Pháp Luân trang pháp hoặc tĩnh công, tất cả đệ tử nhỏ đều thấy không dễ dàng gì. Nói về luyện bài Pháp Luân trang pháp, tất cả người lớn đều có thể ôm Pháp Luân dễ dàng. Còn trẻ con chúng tôi chỉ có thể ôm Pháp Luân trong một phút và phải bỏ tay xuống, rồi lại tiếp tục ôm Pháp Luân, rồi lại bỏ tay xuống lần nữa. Sau khi luyện xong chúng tôi chia sẻ dựa trên Pháp. Một học viên nói rằng cô ấy đọc một bài tâm đắc thể hội có nói về khi ôm Pháp Luân, Phật, Đạo và Thần trên trời ngồi trên Pháp Luân để xem bạn có chịu đựng nổi hay không. Trong Chuyển Pháp Luân Sư Phụ có giảng:
“Có người tập trạm trang, các bắp tay mỏi, chịu không được, liền hạ xuống; hoàn toàn không có tác dụng. Một chút khổ ấy có đáng kể gì? Tôi nói rằng [nếu] chư vị luyện công giơ tay như thế mà tu thành được thì đúng là quá ư dễ dàng”.
Sau khi chia sẻ, chúng tôi dần dần có thể kiên trì với bài luyện Pháp Luân trang pháp. Mặc dù vẫn còn rất đau, nhưng khi mở mắt và thấy những đồng tu nhỏ khác kiên trì ôm Pháp Luân, tôi nghĩ rằng sẽ xấu hổ lắm nếu mình bỏ tay xuống.
Một lần khi tôi đang ôm Pháp Luân, một đệ tử nhỏ nhất trong chúng tôi không hề nhúc nhích chút nào mà rất kiên định. Sau khi luyện công một đồng tu lớn đã hỏi cô ấy: “Cháu không đau chút nào sao?” Người đồng tu nhỏ nói: “Đau chứ, nhưng cháu cố gắng chịu đựng”. Sau đó cứ khi nào tôi ôm Pháp Luân và có bất kỳ ý niệm nào bỏ tay xuống thì tôi luôn nhớ đến những gì đồng tu trẻ này nói:“Đau chứ, nhưng cháu cố gắng chịu đựng. Chịu đựng đau khổ có thể tiêu trừ nghiệp lực”.
Nói về tĩnh công, đồng tu người lớn đề nghị chúng tôi luyện tĩnh công trong một giờ. Ngay cả thông thường luyện ở nhà, tôi cũng chỉ có thể ngồi trong nửa giờ, vì thế tôi nghĩ, tôi sẽ cứ thử xem sao. Nhạc luyện công chậm rãi vang lên. Trường năng lượng thật mạnh mẽ cứ như là có nhiều người chúng tôi ở đây. Tôi luyện chưa được 15 phút mà tôi đã bị đau. Cảm giác giống như bị chuột rút. Tôi nghĩ đến lời Sư Phụ giảng trong Chuyển Pháp Luân,
“Khi gặp khó khăn kiếp nạn, hoặc khi vượt quan, chư vị hãy thử xem: khó Nhẫn, chư vị hãy cứ Nhẫn xem sao; thấy thật khó làm, nói là khó làm, chư vị cứ làm xem cuối cùng có làm được chăng. Nếu chư vị có thể thật sự thực hiện được như vậy, thì chư vị sẽ phát hiện rằng ‘liễu ám hoa minh hựu nhất thôn’!”
“Bởi vì khi chân họ đau, chúng tôi thấy vật chất màu đen đang [tấn] công xuống chân họ. Vật chất màu đen chính là nghiệp lực; chịu khổ có thể tiêu nghiệp, từ đó chuyển hoá thành đức. Khi [bắt đầu] đau chính là nghiệp lực bắt đầu bị tiêu; nghiệp lực càng chuyển áp [lực] xuống nhiều, thì chân họ lại càng đau ghê gớm; do vậy cái đau ở chân họ không phải là vô duyên vô cớ”
Khi tôi nghĩ về Pháp của Sư Phụ, một giờ đã trôi qua mà không nhận ra nữa.
Một khi tôi hoàn tất bài công pháp thứ năm thân thể tôi cảm giác như đang nâng lên. Khi tôi đi lại thì cảm thấy như nảy lên. Môi trường học Pháp nhóm là đặc biệt quan trọng. Đặc biệt như vậy là vì có quá nhiều nhân tố khác nhau trong xã hội có thể can nhiễu đến thân thể trong sạch của các tiểu đệ tử Đại Pháp. Chỉ bằng cách học Pháp liên tục, tống khứ những nhân tố độc hại và thanh trừ chúng thì chúng ta mới có thể giữ cho thân thể trong sạch và từ bi thật sự của chân ngã.
4. Thực sự đề cao tâm tính
Vì sống giữa người thường trong thời gian quá dài, chúng ta đã bị ô nhiễm không nhiều thì ít, cũng tạo thêm nhiều thói quen và ý niệm xấu, như là muốn được tự do, thoải mái, không cho phép ai làm phiền tôi, và không muốn lo cho người khác. Khi tôi lên lớp sáu tôi dường như trở nên nổi loạn. Mẹ tôi nói rằng tôi cần phải tu bỏ ma tính. Nhưng, khi ma tính của tôi nổi lên thì dường như tôi không thể kiềm chế chính mình. Tuy nhiên, chỉ có cách học Pháp chuyên cần và ngộ thật sâu, Pháp thân của Sư Phụ đã giúp tôi tống khứ những thứ dơ bẩn đó. Việc loại trừ hoàn toàn những thứ xấu đó từ chính bản thân mình và phát chính niệm để thanh trừ tất cả chúng đi là cần thiết.
Vài ngày trước khi mẹ và tôi đang học Kinh văn của Sư Phụ giảng tại Manhattan, Sư Phụ giảng:
“Bất kể thói quen được sự việc gì dưỡng thành đều là sự sinh thành của vật chất. Tại không gian khác là có chủng vật chất ấy, thì ở không gian này mới xuất hiện trạng thái ấy. Thứ đó tựa như chôn mìn, chư vị đụng phải nó nó liền nổ; do đó những mìn kia không gỡ bỏ đi thì không được. Bắt đầu từ nay trở đi, vô luận là ở địa phương nào, vô luận là ai, chỉ cần là chư vị tu Đại Pháp, thì những thứ thực [tại] [vật] chất đó tôi đều gỡ xuống cho.”
Sư Phụ cũng giảng:
“Gỡ những thứ thực [tại] [vật] chất đó xuống, nhưng cái thói quen được dưỡng thành kia thì chư vị phải tự mình tống khứ. Thói quen được dưỡng thành dần dần qua thời gian, loại thói quen ấy có nguyên lai từ những chấp trước khác nhau. Có chấp trước vào thể diện; [thì] bị người ta nói [những gì] cảm thấy ngượng ngùng, về phương diện này chính là sẽ xúc động cái tâm không thể bị nói [phê bình].”
Trước đây, dù tôi ở trường hay ở nhà, tôi đặc biệt luôn tranh đấu. Một khi giáo viên hoặc cha mẹ tôi mà cho tôi có ý rằng tôi đã làm sai, tôi sẽ nổi giận. Ngay cả khi ở trường, nếu giáo viên quở trách tôi thì tôi sẽ đứng dậy và bắt bẻ lại giáo viên. Tôi còn không muốn cho giáo viên giữ một chút thể diện nào. Các thành viên gia đình tôi và các đồng tu khác trong rất nhiều dịp đã chia sẻ với tôi dựa trên Pháp và nói rằng: “Trong người thường, có nói rằng tôn sư và trọng kiến thức. Nếu ông ấy không đúng, ông ấy vẫn là người lớn, con phải tôn trọng ông ấy”. Nhưng, tôi đã cứ mắc kẹt ở tầng này và không thể tiến lên. Tôi không muốn nhận bất cứ lời khuyên nào họ nói với tôi. Vì thế tôi không để lại ấn tượng nào tốt cho vị giáo viên ấy. Tôi cũng giống vậy khi ở nhà. Người phụ nữ học cùng tôi nói: “Lian Xin, con đã học Pháp thật sâu và khi chia sẻ thì tất cả là dựa trên Pháp. Con thật sự nên thay đổi thái độ của con đối với mẹ con”.
Cuối cùng tôi cũng nhận ra rằng tôi nên cố gắng hướng nội thực tu. Tôi thực sự nghĩ rằng một khi ở trong không gian này bạn mở miệng để mắng ai đó, thì trong không gian khác ma tính của bạn sẽ lớn lên.
5. Cư xử theo lối truyền thống
Trong suốt kỳ nghỉ hè qua, và nhờ đạt được một số điều kiện khác nhau, bốn tiểu đệ tử Đại Pháp chúng tôi đã có thể học Pháp cùng nhau. Sau chín ngày học Pháp, những người lớn đã nói rằng thật không dễ dàng để gặp nhau. Thông thường chúng tôi không có những điều kiện này, và chúng tôi nên đọc qua hết các bài kinh văn của Sư Phụ cùng với nhau.
Học Pháp, mọi thiếu sót của chính tôi dần dần cải thiện, cùng với những khái niệm lệch lạc dần dần bị thanh trừ hết. Qua chia sẻ, các học viên nâng cao các tiêu chuẩn văn hoá truyền thống, nghĩa là con trai thì mạnh mẽ và con gái thì nhu mì. Giống như những gì Thần Vận (Shen Yun) trình diễn. Trên thực tế, mặc dù tôi là con gái, tôi lại có cá tính của con trai. Điều này có cả lợi lẫn hại. Ví dụ như, tôi có tính khí rất mạnh và tôi rất dễ gần, nhưng thiếu đi sự nhẹ nhàng và duyên dáng mà con gái nên có. Tôi giống con trai hơn, thật không tốt lắm. Khi trên đường đến học Pháp cha tôi dạy tôi rằng: “Con gái không nên mặc quá hở hang; nên ngồi một cách ý nhị, nên nói năng thật êm ái, và thật nhẹ nhàng. Tôi nghĩ rằng các đệ tử Đại Pháp cần lưu lại cho nhân loại một văn hoá đích thực, vì vậy chúng tôi phải thực hiện tốt”.
6. Kết luận
Phần đông các tiểu đệ tử Đại Pháp đắc Pháp khi họ vừa sinh ra, không giống cha mẹ họ phải qua mọi thăng trầm để đắc được Đại Pháp. Đôi khi tôi thấy tôi không trân quý cơ hội này và không coi trọng đủ việc học Pháp và làm tốt ba việc. Trước đây tình trạng của tôi thật không tốt lắm, nhưng có một ngày một dồng tu nói rằng: “Những người tu luyện trong quá khứ đã phải trải qua rất nhiều cực khổ. Mỗi ngày họ sẽ ngồi trong hang động trên núi và tu luyện quyết liệt. Cỏ mọc khắp thân, mà họ vẫn chưa thoát khỏi tam giới. Những gì họ tu luyện vẫn là phó nguyên thần. Tuy nhiên, hôm nay chúng ta có thể đắc được Đại Pháp của vũ trụ, và đó là chủ nguyên thần đắc được công. Sau khi viên mãn chúng ta có thể trở thành những bậc đại giác giả. Chúng ta thật sự cần cố gắng hết sức tu luyện cho tốt”. Những lời cô ấy nói làm thức tỉnh tôi ngay. Đúng, chúng ta phải thật sự nắm lấy cơ hội vàng này và kiên định thực tu, viên mãn và trở về với Sư Phụ.
Tạ ơn Sư Phụ!
Cảm ơn các bạn đồng tu!
Hợp thập
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2012/11/16/明慧法会–十二岁莲心在大法中的提高-264892.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2012/11/19/136370.html
Đăng ngày 14-12-2012. Bản dịch có thể được hiệu chỉnh trong tương lai để sát hơn với nguyên bản.