Tu luyện Pháp Luân Đại Pháp là hồng phúc do Thiên thượng ban tặng
Bài viết của một đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 31-05-2025] Năm nay tôi 59 tuổi và tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998. Trong hơn 20 năm tu luyện, tôi đã trải qua nhiều gập ghềnh và bước đến ngày hôm nay dưới sự bảo hộ từ bi của Sư phụ. Sư phụ đã cho tôi rất nhiều, đệ tử không có cách nào báo đáp được, chỉ có thể nghe theo lời giảng của Ngài, theo sát Ngài trong Chính Pháp, làm tốt ba việc và cứu nhiều người hơn nữa.
Thân thể được tịnh hoá
Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, dù chỉ mới ngoài 30 tuổi nhưng tôi đã bị bệnh tật hành hạ. Tôi bị đau dạ dày, đau đầu do thần kinh, viêm khớp, viêm amidan, mất ngủ và bệnh trĩ sau khi sinh. Tôi còn bị tăng sản tuyến vú; cảm lạnh và sốt là chuyện thường tình. Tôi cảm thấy toàn thân yếu ớt, đi không nhấc nổi chân, nên thường bị vấp ngã trên cầu thang, có lúc còn rách cả quần.
Bệnh đau dạ dày đặc biệt khiến tôi khổ sở. Tôi không dám ăn đồ lạnh và phải giữ ấm bụng quanh năm. Nếu không, chỉ cần gió thổi qua, tôi sẽ bị đau dạ dày. Sau đó, cơn đau đầu lại kéo đến, và các khớp của tôi sẽ đau nhức khi tôi mệt mỏi. Vào mùa hè, tôi vẫn phải mặc quần áo mùa thu bất chấp trời nóng. Tôi không thể cởi quần áo ra ngay cả khi đổ mồ hôi, nếu không chỉ cần gió thổi vào người, tôi sẽ bị đau khớp và cảm lạnh. Vào mùa đông, tôi phải mặc quần áo bông từ rất sớm, nếu không các khớp sẽ đau nhức. Việc tiêm và uống thuốc là chuyện thường ngày đối với tôi.
Tôi cũng bị mất ngủ. Đôi khi tôi không thể ngủ suốt cả đêm và trở nên phờ phạc khi đi làm vào ngày hôm sau. Mặc dù vậy, tôi vẫn phải tự mình chăm sóc con cái. Cả ngày tôi cảm thấy đầu óc quay cuồng, mụ mị và cũng buồn ngủ, nhưng lại không thể ngủ được. Những ngày tháng đó thật dài như cả năm! Tôi thường hỏi ông trời tại sao tôi lại sống một cuộc đời khổ cực như vậy và khi nào cuộc sống này mới kết thúc.
Năm 1998, cha tôi đã tha thiết giới thiệu cuốn Chuyển Pháp Luân cho tôi, nhưng khi nghe nói nó liên quan đến khí công, tôi không muốn đọc. Vì tôi đã tiếp xúc với một số môn khí công trong quá trình tìm cách chữa bệnh và cũng đã từng nhờ các thầy khí công chữa trị nhưng không có kết quả. Tuy nhiên, chồng tôi, một người không bao giờ thích đọc sách, đã mang một cuốn Chuyển Pháp Luân về nhà, mỗi tối anh ấy đều đọc vài trang. Một đêm nọ, tôi nghĩ sẽ xem thử cuốn sách đó viết gì. Vì vậy, tôi liền cầm sách lên. Vừa lật xem, tôi đã không nỡ rời tay khỏi cuốn sách. Tôi có một ý nghĩ rằng đây chính là điều mà tôi đã tìm kiếm trong nhiều kiếp! Không lời nào có thể diễn tả được sự phấn khích của tôi. Tôi đã đọc hết cuốn sách trong hai ngày và quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Tôi đã có được tất cả các bài giảng mà Sư phụ đã công bố vào thời điểm đó, băng cassette nhạc luyện công và các bản ghi âm và video bài giảng của Sư phụ. Tôi cũng mua một đầu đĩa video và mang đến nhà một học viên để xem video các bài giảng của Sư phụ. Tôi hăng hái học Pháp và hối hận vì đã không tu luyện Đại Pháp sớm hơn.
Khi tôi học Pháp và luyện công, Sư phụ đã tịnh hoá thân thể cho tôi. Vài tháng sau, tất cả bệnh tật của tôi đều biến mất. Chứng mất ngủ của tôi đã hết và tôi có thể ngủ ngon vào ban đêm. Bệnh đau dạ dày của tôi đã khỏi, tôi có thể ăn cả đồ lạnh và đồ nóng. Tôi đã có thể ăn kem, điều mà tôi không dám làm trong nhiều thập kỷ, tôi cũng không cảm thấy khó chịu gì khi ăn trái cây vừa lấy trực tiếp từ tủ lạnh ra. Đây là điều mà trước đây tôi không thể tưởng tượng được. Những cơn đau đầu và cảm lạnh của tôi cũng biến mất. Sư phụ đã hoàn toàn tịnh hoá thân thể cho tôi, từ đó tôi không còn bệnh tật gì nữa.
Mỗi ngày tôi đều rất vui vẻ, đi lại nhẹ nhàng như bay và lên cầu thang một cách dễ dàng, thoải mái. Tôi thực sự cảm thấy mình như được tái sinh! Tôi đã thay đổi từ một người bệnh tật đầy thân với khuôn mặt buồn rầu thành một người khỏe mạnh, vui vẻ suốt cả ngày.
Môi trường gia đình tôi đã cải biến tốt hơn
Mẹ chồng tôi có hai người con trai. Vì em chồng tôi sau khi kết hôn không có nhà ở nên đã sống cùng bố mẹ, ăn uống mà không đóng góp một xu nào. Chồng tôi rất hiếu thảo và thường không về nhà tay không. Mỗi khi chúng tôi về nhà bố mẹ anh ấy vào dịp Tết truyền thống và các ngày lễ, anh ấy đều mua quần áo và đồ đạc cho mẹ chồng tôi, thậm chí còn giấu tôi cho bà tiền. Tôi thấy bất bình về điều này và thường nổi giận với chồng tôi.
Có lần, em chồng tôi vay chồng tôi 50 nhân dân tệ mà không trả. Khi tôi muốn đòi tiền, chồng tôi luôn ngăn cản. Cơn tức giận của tôi ngày càng tăng, vì gia đình ba người của em chồng tôi đang sống ở nhà mẹ chồng, mà bây giờ ngay cả tiền vay của chúng tôi cũng không trả. Vợ chồng tôi làm việc trong cùng một công ty, còn em chồng tôi là công chức nên lương của cậu ấy cao hơn chúng tôi rất nhiều. Một hôm, khi cả gia đình có mặt đông đủ, tôi đã yêu cầu em chồng trả lại tiền. Cậu ấy vẫn tìm lý do để tranh cãi. Cuối cùng, cậu ấy đã trả lại tiền.
Sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã học được Pháp lý bất thất bất đắc. Tôi hiểu rằng mọi việc xảy ra trên đời này đều có quan hệ nhân quả. Do đó, là người tu luyện chúng ta phải thuận theo tự nhiên. Thông qua việc học Pháp, tâm tính của tôi được đề cao và cảnh giới tư tưởng của tôi cũng được nâng lên. Tôi không còn chấp trước vào danh lợi và thường xuyên mua đồ cho mẹ chồng. Nếu mẹ chồng thích đồ gì trong nhà tôi, tôi sẽ mang đến cho bà. Đôi khi, ngay cả chồng tôi cũng không muốn biếu bà những thứ ấy.
Sau này, mẹ chồng tôi bị chẩn đoán mắc bệnh tim và thường xuyên phải nhập viện. Mỗi lần nhập viện, bà đều phải gắn máy theo dõi nên phải nằm trên giường và cần có người giúp đỡ việc đi tiểu và đại tiện. Thông thường những việc này đều do vợ chồng tôi làm. Khi tôi giúp mẹ chồng làm những việc này, các bệnh nhân khác trong cùng phòng bệnh đều nghĩ tôi là con gái của bà. Tôi vốn là người rất sạch sẽ. Vì vậy, nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã không thể làm được điều này.
Khi em chồng tôi muốn mua nhà, mẹ chồng tôi đã bảo chúng tôi cho cậu ấy vay tiền, chồng tôi liền cho cậu ấy vay một ít tiền. Sau đó, khi con của họ học cấp hai, em chồng tôi đã chuyển đi. Vợ cậu ấy từng nói với người khác: “Vợ chồng tôi ở nhà bố mẹ chồng bao nhiêu năm nay mà chưa bao giờ nghe thấy chị dâu phàn nàn điều gì.” Đó là vì Pháp Luân Đại Pháp đã thay đổi tôi, biến tôi từ một người ích kỷ, toan tính thành một người luôn biết nghĩ cho người khác.
Sau khi mẹ chồng tôi qua đời, chúng tôi đã mua một phần mộ cho bà và không để em chồng phải tốn thêm bất kỳ khoản tiền nào. Cả hai vợ chồng tôi đều bị cho nghỉ việc ở công ty khi con gái tôi đang đi học. Mặc dù mọi việc khó khăn như vậy, chúng tôi chưa bao giờ xin bố mẹ một xu nào (bố chồng tôi là công chức). Tôi đã làm việc ở nhiều nơi khác nhau và thậm chí còn nhận những công việc bẩn thỉu và mệt nhọc. Để tiết kiệm một nhân dân tệ, tôi đã không đi xe buýt công cộng khi ở trong thành phố. Cả hai vợ chồng tôi đều đã dựa vào niềm tin vào Sư phụ và Pháp để có được tinh thần và thể chất khỏe mạnh như vậy. Nhờ đó, chúng tôi đã có thể vượt qua những thời điểm khó khăn.
Sau khi bố chồng tôi qua đời, tôi đã tự nguyện lấy tiền từ thẻ ngân hàng của mình đưa cho em chồng mua những thứ cần thiết cho tang lễ. Khi bán nhà của bố mẹ chồng, hai anh em chia đều, mỗi gia đình chúng tôi đều mua một căn nhà mới. Vấn đề này còn liên quan đến người bạn đời mới của bố chồng tôi. Khi ông còn sống, bà đã lấy hết lương của ông. Sau khi ông qua đời, bà vẫn muốn hơn một nửa tài sản của ông, nếu không bà sẽ tiếp tục chiếm giữ ngôi nhà cũ của ông. Em chồng tôi không đồng ý và muốn kiện bà. Tôi đã nói chuyện và thuyết phục cậu ấy từ bỏ ý định đó, nhờ vậy cậu ấy đã không đưa người phụ nữ lớn tuổi đó ra tòa. Chúng tôi đã đồng ý với yêu cầu của bà, người phụ nữ đó đã lấy tiền và vui vẻ rời đi. Chúng tôi đã rất nhanh chóng bán được nhà. Nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, có lẽ tôi cũng đã hành xử như em chồng tôi và tranh giành với người phụ nữ đó.
Sau khi mẹ tôi qua đời, cha tôi yêu cầu chúng tôi từ bỏ quyền thừa kế, vì ông muốn bán ngôi nhà cũ và chuyển đến một tòa nhà chung cư. Tôi là người đầu tiên đồng ý với yêu cầu của ông. Sau đó, ông đã mua một căn hộ mới. Mười năm sau, cha tôi qua đời và để lại di chúc cho hai người con trai của ông mỗi người một căn hộ, trong khi chị tôi và tôi không nhận được gì. Chị tôi và chồng chị rất tức giận vì họ cho rằng chúng tôi đã rất hiếu thảo. Theo luật, cả con trai và con gái đều có quyền thừa kế. Tuy nhiên, vì tôi là người tu luyện, tôi không coi trọng những thứ này. Tôi chỉ cố gắng hết sức để chăm sóc cha mẹ. Khi chị tôi thấy tôi không tranh giành, chị cũng xấu hổ không dám tranh giành nữa. Gia đình chúng tôi nhờ vậy đã giải quyết ổn thỏa việc hậu sự của cha tôi.
Những trải nghiệm kỳ diệu đã phá bỏ tư tưởng vô thần của tôi
Trong hơn 20 năm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã trải qua nhiều điều kỳ diệu. Những trải nghiệm này đã phá bỏ tư tưởng vô thần của tôi và càng củng cố quyết tâm tu luyện Pháp Luân Đại Pháp một cách vững vàng của tôi. Dưới đây tôi sẽ liệt kê một vài ví dụ.
Không thấy đau khi bị cảnh sát đánh
Tháng 7 năm 1999, Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) bắt đầu cuộc bức hại Pháp Luân Đại Pháp. Từng nhóm học viên Pháp Luân Đại Pháp đã buông bỏ những chấp trước sinh tử và bước ra đòi lại công bằng cho Pháp Luân Đại Pháp và Sư phụ. Tôi là một trong số họ.
Khi đến Quảng trường Thiên An Môn ở Bắc Kinh, tôi đã bị bắt. Tại đồn cảnh sát, một cảnh sát đã dùng dùi cui cao su đánh tôi. Lúc đó, tôi hoàn toàn không cảm thấy đau. Sau đó, khi tôi tắm ở trại tạm giam, một tù nhân cùng phòng nhìn thấy và ngạc nhiên hỏi tôi: “Lưng chị có đau không?” Tôi nói không đau. Cô ấy bảo tôi quay lại nhìn xem, nhưng tôi chỉ có thể nhìn thấy một mảng thâm đen trên mông. Cô ấy nói rằng toàn bộ lưng tôi đều giống như vậy. Tôi ngạc nhiên: “Tại sao tôi không cảm thấy đau gì cả?” Sau sự việc đó, tôi hiểu rằng Sư phụ đã gánh chịu thay cho tôi! Con xin cảm tạ Sư phụ!
Trở về nhà an toàn sau cơn bão
Một ngày hè nọ, tôi chở một thanh niên bằng taxi của mình. Trời sắp mưa, tôi không muốn chở ai cả. Tuy nhiên, người thanh niên này nói: “Trời sắp mưa rồi. Nếu cháu không về nhà kịp, mẹ cháu sẽ rất lo lắng.” Tôi quyết định chấp thuận yêu cầu của cậu ấy.
Trên đường đi, trời mưa ngày càng to, còn có cả sấm sét. Rất khó để nhìn rõ đường, vì vậy tôi lái xe rất cẩn thận. Trên đường còn có một cây cầu rất nguy hiểm, nhưng cuối cùng tôi đã đưa cậu ấy về đến tận cửa nhà. Mẹ cậu ấy mở cửa và ôm cậu ấy rồi đưa cậu vào nhà. Tôi không nhìn rõ đường quay lại, vì vậy chỉ biết đi theo bản năng, quay đầu xe để trở về. Bầu trời tối sầm một cách đáng sợ. Tôi không nhìn rõ đường, thậm chí còn phải đi qua một cây cầu nguy hiểm. Tôi nên làm gì đây? Đúng lúc đó, tôi nhớ đến Sư phụ. Vì vậy, tôi bật băng ghi âm bài giảng của Sư phụ, giọng nói từ bi và rõ ràng của Sư phụ vang lên. Cảm giác thật thân thương và ấm áp. Xung quanh tôi ngay lập tức sáng lên, tôi lại có thể nhìn thấy đường. Mặc dù những cánh đồng hai bên đường tối đen như mực, nhưng tôi không còn sợ hãi nữa. Vừa lái xe, tôi vừa nghe bài giảng của Sư phụ, nước mắt tôi rơi xuống. Tôi đã qua được cây cầu nguy hiểm một cách thành công và trở lại đường chính. Khi tôi sắp vào thành phố, mưa đã tạnh, những tia nắng vàng của hoàng hôn hiện ra ở chân trời. Bầu trời vẫn chưa tối hẳn. Trời trở nên tối như vậy là do cơn bão.
Sư phụ đã đẩy xe giúp tôi
Còn một sự việc khác. Vì trời mưa thường xuyên nên việc lái xe trên một số con đường làng không hề dễ dàng. Có lần tôi chở một người đến một nhà máy trong làng. Vì không quen đường ở đó, tôi đã lái xe vào một con đường đang được sửa chữa. Cuối cùng, bánh xe của tôi bị lún trong bùn và không thể thoát ra được. Bánh sau của tôi quay quay, bùn bắn tung tóe lên cửa sổ sau xe. Tôi ra khỏi xe để kiểm tra tình hình và bước vào một vũng nước bùn. Nhìn bề ngoài, con đường có vẻ bình thường, nhưng lớp bề mặt của nó đã bị bật ra. Vì trời mưa và họ chưa san phẳng nên toàn bộ mặt đường đã trở thành một đầm lầy.
Tôi nhìn xung quanh, không có một bóng người. Vì vậy, tôi chỉ có thể ngồi trong xe. Tuy nhiên, khi tôi vô tình nhấn ga, như thể có ai đó đã đẩy mạnh xe của tôi một cái, nó ngay lập tức lao về phía trước! Tôi vô cùng phấn khích! Tôi nghĩ: “Mình phải ra xem ai đã giúp mình đẩy xe. Mình cần phải cảm ơn người đó ngay lập tức.” Ngay khi tôi quay lại, tôi đã nhìn thấy Sư phụ! Sư phụ mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, với quần màu xanh. Ngài mỉm cười và nhìn tôi. Chính Sư phụ đã giúp tôi đẩy xe ra! Khi tôi muốn nhìn kỹ hơn, Sư phụ đã biến mất. Tôi thầm nói trong lòng: “Con xin cảm tạ Sư phụ!”
Chìa khóa của tôi đã quay trở lại
Một ngày năm ngoái, tôi không thể tìm thấy chìa khóa xe đạp điện của mình. Tôi đã tìm khắp mọi vị trí mà tôi thường để chìa khóa nhưng vẫn không thấy, vì vậy tôi phải dùng đến chiếc chìa khóa dự phòng. Tôi thầm cầu xin Sư phụ: “Thưa Sư phụ, xin hãy gia trì cho con để con sử dụng công năng ban vận và tìm lại chìa khóa của mình.”
Vài ngày sau, tôi đi chợ cùng một học viên khác. Ngay khi tôi chuẩn bị lên xe đạp điện để về nhà, một phép màu đã xảy ra. Tôi cho tay vào túi và lấy ra hai chiếc chìa khóa. Lúc đó, cảm giác thật như có phép màu. Những ai không tự mình trải nghiệm sẽ không bao giờ tin được, vì tôi thường xuyên dùng chiếc túi này, nên tôi đã lục tìm trong đó nhiều lần. Sư phụ lại một lần nữa giúp tôi.
Đã có rất nhiều sự việc tương tự như vậy, nên tôi sẽ không liệt kê hết. Ban đầu, khi tôi mới bắt đầu tu luyện Đại Pháp, dưới sự ảnh hưởng lâu dài của thuyết vô thần của ĐCSTQ, tôi đã không thể hoàn toàn tín Sư tín Pháp. Tuy nhiên, nhờ học Pháp và thường xuyên tu luyện bản thân, giờ đây tôi đã có thể hoàn toàn tin rằng Sư phụ đang ở ngay bên cạnh chúng ta, luôn dõi theo từng học viên Pháp Luân Đại Pháp.
Sư phụ giảng:
“[còn nếu] chư vị tu luyện thì [họ] sẽ giúp đến cùng.” (Bài giảng thứ tư, Chuyển Pháp Luân)
Niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo” mang lại những kỳ tích
Chứng kiến những cải biến to lớn về thể chất và tinh thần của tôi sau khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, gia đình tôi đều ủng hộ tôi tu luyện và tạo điều kiện thuận lợi cho tôi. Nhờ đó, họ cũng nhận được phúc báo.
Trong dịp Tết năm 2023, con gái tôi có triệu chứng liệt mặt. Miệng cháu bị méo và mắt bị xếch. Cháu phải dùng tay để giữ miệng khi ăn hoặc uống, nếu không thức ăn sẽ rơi ra ngoài. Con gái tôi không hoảng sợ, cũng không lo lắng. Cháu kiên trì niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo,” và cháu đã bình phục trong một tháng.
Vài năm trước, chồng tôi đột nhiên cảm thấy tê ở chân. Khi anh ấy đến bệnh viện để khám, bác sĩ nói rằng não anh ấy có nhiều chỗ tắc nghẽn mạch máu. Nếu tình trạng này xảy ra ở một vị trí quan trọng trong não, anh ấy sẽ không thể đi lại được nữa. Trong thời gian nằm viện, chồng tôi đã thành tâm niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo”. Khoảng 20 ngày sau, anh ấy đã trở lại bình thường. Vài năm đã trôi qua, và anh ấy vẫn ở trong tình trạng sức khỏe rất tốt.
Cháu gái tôi biết rằng Pháp Luân Đại Pháp là tốt và thường xuyên niệm 9 chữ chân ngôn. Cháu chưa bao giờ uống thuốc hay tiêm, mặc dù cháu hiện đang học cấp hai, trong thời gian đại dịch cũng như vậy. Không ai trong gia đình chúng tôi bị nhiễm virus, họ hàng của chúng tôi đều đã chứng kiến sự siêu thường của Pháp Luân Đại Pháp.
Đây thực sự là biểu hiện của việc có thiện niệm với Pháp Luân Đại Pháp và được Trời ban cho phúc lành, bình an và an toàn.
Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi bảo hộ cho gia đình con. Không lời nào có thể diễn tả được lòng biết ơn của con đối với Sư phụ.
Khi Chính Pháp sắp đến thế gian, tôi viết lại những trải nghiệm này của mình với hy vọng rằng mỗi chúng sinh có thể nhanh chóng hiểu rõ chân tướng, xả bỏ những quan niệm cố chấp, từ bỏ tư tưởng vô thần, và thành tâm tin vào “Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân-Thiện-Nhẫn hảo.” Bằng cách này, họ sẽ có thể được bình an qua đại nạn, tất cả chúng ta có thể cùng nhau trở về ngôi nhà thực sự của mình!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/31/488960.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/22/229469.html


