Hai năm tốt đẹp nhất trong đời này của tôi
Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc Đại lục
[MINH HUỆ 03-09-2025] Tôi là đệ tử may mắn đắc Pháp vào năm 1997, khi đó tôi bước vào tu luyện Đại Pháp là vì sức khỏe không tốt, muốn tìm một phương pháp khiến cho thân thể khỏe mạnh.
Khi còn nhỏ, cha tôi không ở bên cạnh, một mình mẹ nuôi dưỡng tôi. Mẹ phải đi làm, tôi thường xuyên bữa đói bữa no, kết quả là tôi đã mắc bệnh dạ dày khi còn rất nhỏ. Tôi còn mắc bệnh lao hạch bạch huyết, mẹ đưa tôi đi chích penicillin và streptomycin nửa năm, khiến thính lực bị tổn hại. Sau khi lên tiểu học, tôi muốn tham gia cuộc thi thể thao ở trường, nhưng giáo viên không cho, vì cơ thể tôi quá ốm yếu nên giáo viên sợ rủi ro. Khi lên cấp hai, tôi bị suy nhược thần kinh nghiêm trọng, bắt đầu uống thuốc bổ não và thận. Mỗi lần trước khi đi thi, tôi nhất định phải uống chai thuốc bổ não, nếu không thì không thể tham gia kỳ thi. Có một lần, cơ thể tôi lập tức bị kiệt sức đến mức không thể cầm đũa.
Mẹ bắt đầu đưa tôi tham gia đủ loại hoạt động tăng cường sức khỏe, nào là tập vật lý trị liệu và đủ loại khí công, nhưng tôi không những không khỏe ra, mà còn xuất hiện hiện tượng “bóng đè”. Đến học kỳ một của năm cuối cấp ba, tôi bị đau bụng bên trái, viêm ruột, thường bị tiêu chảy, làm sao cũng không cầm được. Hàng ngày, sáng đi học, chiều đi bệnh viện truyền dịch, đến khắp nơi tìm bác sỹ chữa trị, nửa năm sau, cuối cùng đã dừng tiêu chảy.
Đến học kỳ hai của năm cuối cấp ba, tôi bị đau bụng bên phải, lại hàng ngày, sáng đi học, chiều truyền dịch, làm sao cũng không khỏi. Tháng 7 là thi đại học. Tháng 5, tôi làm phẫu thuật ruột thừa. Do trường kỳ truyền dịch nên khiến mạch máu dễ vỡ, sau phẫu thuật, tôi bị xuất huyết đáy mắt. Đến ngày thứ ba của kỳ thi đại học tháng 7, tôi sáng đi thi, chiều truyền dịch. Ở hội trường thi, tôi đổ mồi hôi lạnh, ướt sũng ba chiếc khăn tay. Năm đó, vì lý do sức khỏe nên tôi không thi đậu đại học, học lại một năm, đến năm tiếp theo cuối cùng đã thi đậu. Năm 19 tuổi, tôi lên đại học, cân nặng chỉ có 38 kg rưỡi. Sau khi thi đậu đại học, tôi nghĩ mình có thể sống đến lúc tốt nghiệp không? Với sức khỏe thế này, ngay cả khi tốt nghiệp đại học, sau đó đi làm thế nào? Tôi cảm thấy con đường phía trước mịt mù.
Trong thời gian học đại học, một đồng hương biết hoàn cảnh của tôi, nên đã giới thiệu Pháp Luân Đại Pháp cho tôi. Anh nói: “Hãy đọc sách trước. Có vấn đề gì thì có thể hỏi phụ đạo viên, rồi sau đó quyết định có học hay không.” Tôi nói: “Vâng.” Tôi vừa đọc sách, vừa ghi lại những vấn đề mơ hồ. Khi học ba bài giảng đầu trong “Chuyển Pháp Luân”, tôi đã ghi lại rất nhiều vấn đề. Nhưng khi đọc đến bài giảng thứ tư, những vấn đề trước đó đều được giải quyết.
Đến hôm sau ra điểm luyện công để luyện công, trong mắt tôi mọc lên cục mụn, tôi hỏi phụ đạo viên là chuyện gì, phụ đạo viên nói: “Là chuyện tốt, Sư phụ đã quản chị.” Trong tâm tôi cứ thấy khó hiểu: “Cái này sao là Sư phụ quản mình nhỉ?” Sau đó, tôi lại bị sốt, tôi hỏi phụ đạo viên: “Tôi có thể tắm không?” Vì mùa hè ở miền Nam thời tiết ẩm, nên hàng ngày đều phải tắm, hơn nữa còn phải tắm nước lạnh. Phụ đạo viên nói: “Tắm được.” Tôi thầm nghĩ: “Bị sốt mà vẫn tắm được à? Liệu có bị sốt cao hơn không?” Tôi bán tín bán nghi. Tắm xong, đến hôm sau, tôi đã hạ sốt, lúc đó cảm thấy rất thần kỳ.
Một tháng sau khi luyện công, độ cận của mắt tôi giảm từ 600-700D còn 400-500D. Người làm kính cho tôi thấy khó hiểu: “Tôi chỉ từng thấy kính tăng độ, chứ chưa từng thấy giảm độ.” Một đồng tu đắc Pháp cùng tôi, trước đó từng đeo kính 200-300D, sau khi học Pháp đã bỏ kính ngay. Nhưng bạn đồng hương thi vào cùng trường đại học với tôi, mắt cận gần bằng tôi, sau khi tốt nghiệp, độ cận tăng ngay lên 1000D.
Một lần nọ, tôi ngồi xe lửa về nhà trong kỳ nghỉ, trên xe lửa, tôi đã nôn ra rất nhiều thứ màu đen. Từ đó trở đi, tôi không còn bị say xe, hơn nữa căn bệnh dạ dày cũng khỏi. Trước đây, uống nước trước bữa ăn khiến tôi không thể ăn cơm; uống nước trong lúc ăn thì không thể ăn cơm tiếp; uống nước sau khi ăn thì đau dạ dày, hơn nữa tôi cứ cảm thấy không thể đứng thẳng lưng, cảm thấy dạ dày sa xuống. Nhưng bây giờ tôi khỏe rồi, dạ dày giống như chiếc túi cao su, ăn nhiều chút và ít chút đều không sao.
Chứng suy nhược thần kinh cũng khỏi, nằm xuống giường liền ngủ, có khi cũng không nằm mơ gì, so với trước đây rõ ràng là việc khó tin. Trước khi tu luyện Đại Pháp, tôi còn có những bệnh như viêm mũi nặng, bệnh phụ khoa và viêm khớp dạng thấp. Sau khi tu luyện, tất cả bệnh tật đều đã lành. Đối với người luôn uống thuốc như tôi, đây là lần đầu tiên biết cảm giác toàn thân nhẹ nhàng vô bệnh là như thế nào.
Ngoại trừ sức khỏe cải thiện nhiều, tâm tính cũng thay đổi nhiều. Trước khi tu luyện, tôi rất hẹp hòi, thích tức giận. Mẹ thường nói với tôi: “Con đừng cứ mãi nói người khác không đúng, hãy nhìn ưu điểm của người ta nhiều hơn.” Sau khi tu luyện, lúc về nhà, ngược lại tôi thường khuyên mẹ: “Mẹ bớt nói người khác không đúng, hãy nhìn ưu điểm của người ta nhiều hơn.”
Trong suốt thời gian học đại học, do tôi đã tu luyện Đại Pháp nên cảm thấy rất tốt đẹp. Nhưng những bạn học khác lại cảm thấy quãng thời gian học đại học không có ý nghĩa. Sau đó, tôi phát hiện vì sao trong các bạn cùng lớp chỉ có tôi cảm thấy tốt đẹp như thế, là vì tôi và các đồng tu cùng đồng hóa với Đại Pháp, thể ngộ được nghĩ cho người khác, Thiện đãi mọi người, cái gì là niềm vui giúp người thật sự.
Từ năm 1997 đến năm 1999 là hai năm tốt đẹp nhất trong đời này của tôi. Chúng tôi cả ngày đắm mình trong sự mỹ hảo khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, cả thân lẫn tâm đều không ngừng thăng hoa, cảm giác hạnh phúc tốt đẹp vô tỷ.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://big5.minghui.org/mh/articles/2025/9/3/我這一生中最美好的兩年-495686.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/19/230974.html



