Từ bi đối đãi đồng nghiệp, hoàn cảnh thay đổi
Bài viết của đệ tử Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc
[MINH HUỆ 10-08-2025] Văn phòng của tôi có hơn 10 nhân viên, hầu hết đều ở độ tuổi 30. Gần đây, khi bàn luận về những vấn đề của các phòng ban, mọi người đều nói rằng phòng của chúng tôi là một miền tịnh thổ. Tôi hiểu rằng trong thế giới hỗn loạn này, chỉ có Pháp Luân Đại Pháp mới là tịnh thổ. Chính vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp đã khiến các đồng nghiệp nhận thấy rằng phòng của chúng tôi là một miền tịnh thổ.
Tôi xin chia sẻ một vài câu chuyện về việc mọi người trong phòng của chúng tôi trở nên chân thành với nhau, nhằm chứng thực vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp. Con xin cảm tạ Sư phụ đã từ bi cứu độ! Tôi hy vọng mọi người đều có thể tìm thấy miền tịnh thổ cho chính mình.
Mâu thuẫn giữa các đồng nghiệp
Tôi là trưởng phòng kinh doanh của một doanh nghiệp nhà nước. Sáu tháng trước, tình hình trong phòng của tôi hoàn toàn khác. Tiểu Vương, một đồng nghiệp ngồi trước tôi, luôn chơi trò chơi điện tử trên điện thoại di động và không ngừng rung chân. Tôi cảm thấy rất bực mình khi nhìn thấy cảnh đó, nhưng không thể làm gì được. Khi tôi yêu cầu cậu ấy làm bất cứ việc gì, cậu ấy có đến cả trăm lý do để từ chối. Nếu không tìm được lý do nào, cậu ấy chỉ đơn giản là phớt lờ tôi. Nếu tôi giao 10 việc, thì cậu ấy hoàn thành được một việc đã là tốt lắm rồi. Cậu ấy ngày nào cũng chơi trò chơi trên điện thoại di động, đôi khi còn mang cả máy tính xách tay đến văn phòng để chơi.
Một nữ đồng nghiệp chưa đến 30 tuổi đã thẳng thừng từ chối khi tôi yêu cầu cô ấy lập tiến độ cho một dự án mà cô ấy phụ trách. Tôi nói rằng quản lý muốn xem bảng tiến độ, nhưng cô ấy trả lời rằng cô ấy có việc khác phải làm. Tôi đề nghị cô ấy ưu tiên việc lập tiến độ thì cô ấy liền to tiếng, nói rằng cần phải hoàn thành công việc đang làm trước. Tôi biết cô ấy không có việc gì để làm, và tôi đã tức giận đến phát khóc.
Tôi đã đàm phán xong một dự án với khách hàng, và giao cho một nam đồng nghiệp 30 tuổi chuẩn bị hợp đồng, đó là trách nhiệm của cậu ấy, nhưng cậu ấy đã từ chối thẳng thừng, và nói đó không phải là nhiệm vụ của cậu ấy. Cậu ấy không đưa ra bất kỳ lý do nào cho việc từ chối này. Tôi không thể nghĩ ra bất kỳ lý do nào khiến cậu ấy hành động như vậy.
Có lần, tôi yêu cầu một nữ đồng nghiệp tham gia cuộc họp với phòng khác cùng tôi, nhưng cô ấy đã xách túi và bỏ đi. Cô ấy nói rằng sẽ xin nghỉ phép năm nếu tôi yêu cầu cô ấy tham dự cuộc họp.
Thời gian trôi qua, tôi cảm thấy mình không thể làm việc ở đây được nữa. Tất cả thành viên trong nhóm đều giống như những cái xác không hồn, thậm chí ngay cả quản lý của tôi cũng vậy. Khi tôi báo cáo công việc, anh ấy lại nói sang chuyện khác, như thể anh ấy không liên quan gì đến công việc. Khi tôi giao việc cho nhân viên, nếu ai đó hoàn thành một việc đúng thời hạn thì tôi sẽ rất bất ngờ. Một việc nhỏ thường chỉ mất chưa đến 20 phút để làm, nhưng họ sẽ kéo dài nó trong vài ngày.
Trong một thời gian dài, tôi không thể hiểu được, đó rõ ràng là trách nhiệm của nhân viên, mà họ lại đối đã như vậy. Tôi cảm thấy bất an khi cần giao việc cho cấp dưới, sợ bị họ từ chối, rồi lại bị nói to tiếng với những lời lẽ không hay, tôi không biết phải xử lý như thế nào.
Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi từng là một nữ cường nhân. Lúc đó, đồng nghiệp của tôi không dám đối xử với tôi như vậy. Khi các đồng nghiệp không nghe lời, tôi sẽ phản bác họ ngay tại chỗ hoặc nói bóng gió trong cuộc họp, khiến họ không bao giờ dám đối đầu với tôi nữa. Nếu nhân viên hoặc quản lý ở các phòng ban khác làm tôi cảm thấy oan ức, tôi sẽ ghi nhớ và trả thù ngay khi có cơ hội. Nhưng giờ là một học viên Pháp Luân Đại Pháp, tôi không thể giải quyết vấn đề bằng cách lấy ác trị ác nữa.
Tu chính bản thân trong Pháp
Từ Pháp tôi ngộ rằng, là một người tu luyện, tôi nên từ bi đối đãi với mọi người, khi đối diện với bất kỳ vấn đề nào thì đầu tiên nên hướng nội tìm. Tuy nhiên, khi mâu thuẫn nảy sinh, tôi lại không tìm thấy bất kỳ lỗi nào ở bản thân, tìm tới tìm lui vẫn chỉ thấy vấn đề của người khác. Tôi ép mình không được hướng ngoại, mà phải hướng nội để tìm ra chỗ thiếu sót của mình. Tôi ngộ rằng mình nên hành xử theo Pháp, và tiếp tục là một người tốt bất kể đồng nghiệp hành xử như thế nào. Mặc dù không tìm được chấp trước của mình, nhưng trong tâm tôi tin rằng các Pháp lý của Pháp Luân Đại Pháp là xuyên suốt từ hồng quan đến vi quan, và trong bất cứ hoàn cảnh nào cũng có điều tôi cần phải tu luyện đề cao. Tôi kiên trì bài xích niệm đầu “lấy ác trị ác”, vì nó không phù hợp với nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn của Pháp Luân Đại Pháp.
Một hôm, khi tôi đang học Chuyển Pháp Luân, một niệm đầu lóe lên trong đầu tôi: tâm tranh đấu đã khiến tôi tức giận, và muốn tranh luận xem ai đúng ai sai. Tôi ngộ ra rằng nếu trong tâm là từ bi và bao dung, thì tôi sẽ không phàn nàn hay cố gắng chịu đựng trong nước mắt.
Khi nhìn lại những mâu thuẫn, tôi nhận ra rằng nếu đứng ở góc độ của đồng nghiệp mà suy nghĩ, thì hành xử của họ đều có lý do. Tôi đã không quan tâm đến cảm xúc của họ, mà chỉ đơn giản là giao việc cho họ. Tôi nhận ra mình nên thay đổi.
Khi giao việc, tôi luôn đứng ở vị thế người quản lý để ra lệnh cho nhân viên. Mặc dù trên bề mặt, tôi nói chuyện với họ một cách lịch sự, nhưng từ tận đáy lòng lại không tôn trọng họ. Thực ra, chúng tôi có thể làm việc cùng nhau đều là nhờ vào duyên phận. Các đồng nghiệp là những sinh mệnh quý giá, tôi nên tôn trọng và trân quý họ từ trong tâm.
Hầu hết các đồng nghiệp của tôi đều ở độ tuổi 30 và là con một trong gia đình. Tôi đã gần 50 tuổi. Việc yêu cầu họ làm việc theo tiêu chuẩn của tôi là không phù hợp. Họ đã được cha mẹ nuông chiều từ nhỏ nên thiếu ý thức trách nhiệm. Tôi đã áp đặt cùng một tiêu chuẩn cho tất cả mọi người, và khi họ không thể đáp ứng tiêu chuẩn đó, tôi cảm thấy thất vọng. Đó chẳng phải là văn hóa Đảng sao? Mỗi cá nhân đều có những đặc điểm riêng, nhưng tôi đã không suy xét từ góc độ của họ.
Ví dụ, đồng nghiệp không muốn đi họp đã nhiều lần nói với tôi rằng cô ấy không muốn gặp một người quản lý trong cuộc họp, cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì tôi muốn, nhưng đừng bắt cô ấy tham dự cuộc họp. Tôi hoàn toàn không để tâm đến những lời của cô ấy, và yêu cầu cô ấy tham dự cuộc họp, khiến cô ấy phải rời khỏi văn phòng.
Rất nhiều quan niệm trong công việc của tôi là phản ánh của văn hóa Đảng. Ví dụ, nếu công việc cần thì làm thêm giờ hoặc lãnh đạo yêu cầu gì thì làm nấy, ít khi suy xét liệu yêu cầu của lãnh đạo có đúng hay không hoặc liệu việc tăng ca có ảnh hưởng đến những việc khác hay không. Ngày nay, hầu hết những người trẻ tuổi đều có quan điểm riêng của họ, đây là hành vi bình thường. Khi tôi cảm thấy thất vọng và bất lực vì họ không nghe lời, đó chính là do các quan niệm của tôi được hình thành trong văn hóa Đảng đã bị tác động. Đây chính là điều tôi phải tu bỏ.
Động tâm khi gặp mâu thuẫn, tôi đã không phân biệt được những cảm xúc tiêu cực với chân ngã của mình. Thay vào đó, tôi lại củng cố cảm giác tiêu cực này; và lo sợ bị từ chối khi giao việc cho đồng nghiệp. Đây cũng là do tâm của tôi bất chính, không coi mình là một người tu luyện, sợ gặp mâu thuẫn, và muốn mọi người nghe lời mình. Tôi đã không đối mặt với các vấn đề bằng một tâm thái tích cực, bỏ lỡ nhiều cơ hội để đề cao bản thân. Các đồng nghiệp của tôi hết lần này đến lần khác hành xử như vậy để tiếp tục cho tôi cơ hội đề cao bản thân.
Tôi cũng nhận ra mình có tâm xem thường người khác. Tôi cảm thấy mình rất giỏi, và nghĩ rằng năng lực của người khác không bằng mình. Khi tôi đúng và người khác sai, hễ có cơ hội là tôi nói với lãnh đạo, để hiển thị bản thân, phơi bày lỗi lầm của người khác. Khi nghe đồng nghiệp có mâu thuẫn gia đình, tôi cảm thấy tự mãn vì nhờ tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nên có môi trường gia đình tốt, vợ chồng hòa thuận, tôn trọng lẫn nhau, giống như cảm giác của người thường khi có những thứ mà người khác không có. Tôi cũng không tu khẩu, nhiều khi tham gia cùng các đồng nghiệp ngồi lê đôi mách, bình luận thị phi trong người thường, trái với yêu cầu của Đại Pháp.
Thay đổi
Tôi quyết định tu bỏ những chấp trước và quan niệm người thường không phù hợp với Pháp. Trước hết, tôi nên tôn trọng các đồng nghiệp của mình từ trong tâm. Tôi không nên nghĩ họ chỉ là cái xác vô hồn. Tôi nên tu bỏ tâm tranh đấu và ham muốn tranh luận đúng sai.
Khi cố gắng thay đổi bản thân, dường như tôi có được trí huệ để thực hiện. Tôi nhận ra các đồng nghiệp của tôi không phải là vô cớ từ chối công việc, mà là họ cảm thấy khó khăn, sợ rằng không thể hoàn thành công việc. Đối với tình huống này, tôi gặp họ trước, giải thích công việc cho họ, và phác thảo sơ qua quy trình thực hiện. Khi đến hạn, tôi đến gặp họ và xem họ đã hoàn thành được bao nhiêu, và liệu có cần tôi giúp đỡ gì không. Nếu công việc phức tạp, tôi cùng họ tham khảo một số công việc tương tự, soạn trước một phương án tổng thể, rồi cùng những người liên quan nghiên cứu sửa đổi chi tiết. Tôi không còn như trước, chỉ giao việc rồi chờ kết quả.
Tôi không còn báo cáo họ với lãnh đạo nếu nhân viên không làm tốt công việc, vì tôi nhận ra làm như thế sẽ đẩy lãnh đạo vào tình thế khó xử. Lãnh đạo của tôi là một người hiền lành; phong cách của anh ấy không phải là khiển trách nhân viên của mình. Ban đầu, tôi tự nhắc nhở mình không nên bị động tâm, nếu vấn đề không quan trọng hoặc khẩn cấp, trước tiên tôi sẽ bình tĩnh lại rồi sau đó thảo luận với nhân viên để xem họ còn vướng mắc ở đâu, còn nếu là việc gấp, tôi sẽ chuẩn bị một kế hoạch và yêu cầu họ điền chi tiết. Điều này sẽ dễ dàng hơn để họ hoàn thành công việc.
Đây có thể là một cơ hội để tôi buông bỏ tâm nóng vội và chấp trước vào truy cầu danh và lợi, vì tôi sẽ phải đối mặt với sự chỉ trích từ lãnh đạo hoặc mất đi hợp đồng. Từ trong Pháp, tôi minh bạch rằng mọi việc đều được các sinh mệnh cao tầng an bài, nhân tâm không thể quyết định. Hoàn cảnh này là cơ hội tốt để tôi buông bỏ các chấp trước của mình.
Khi trò chuyện với đồng nghiệp, tôi tự nhắc nhở mình là người tu luyện, không nên nói những lời thị phi hoặc những nhận xét cảm tính. Tôi nên cho họ thấy vẻ đẹp của Pháp Luân Đại Pháp và những giá trị truyền thống, chân thành mong muốn đồng nghiệp minh bạch chân tướng Pháp Luân Đại Pháp để có một tương lai tốt đẹp.
Một đồng nghiệp phụ trách của một dự án đã thảo luận với nhóm của cô ấy và thay đổi một số phần của phương án, với hy vọng có thể nhận được tiền thưởng cho nhóm của mình. Nhưng dự án của họ đã bị cấp trên trả lại mà không có lý do. Họ đã kể cho tôi chuyện này, và lần này tôi không trách họ, thay vào đó khuyên họ nên làm mọi việc theo nguyên lý Chân-Thiện-Nhẫn, và thất bại vừa rồi là vì không chân. Tôi nói với họ rằng chúng ta nên kiên trì làm điều chính đáng ngay cả khi có vẻ như chúng ta không thể nhận được bất kỳ lợi ích nào. Họ mỉm cười. Tôi bảo họ làm lại theo phương án bình thường.
Giờ đây trong văn phòng của chúng tôi, các đồng nghiệp hợp tác tốt với nhau để hoàn thành công việc. Chúng tôi đã nhận được giải thưởng cho một số dự án, và nhận được hơn 100.000 Nhân dân tệ tiền thưởng. Thu nhập của mọi người cũng tăng lên. Khi chia tiền thưởng, tôi nhớ đến Pháp của Sư phụ, rằng làm lãnh đạo là phải mang lại lợi ích cho người khác. Tôi đã phân chia tiền thưởng nhiều hơn cho các đồng nghiệp, và chỉ dành một phần nhỏ cho bản thân. Tôi sẽ không làm điều này nếu không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp.
Khi chúng tôi tổ chức tiệc, lãnh đạo nói với mọi người rằng được làm việc với tôi là điều hạnh phúc. Một đồng nghiệp trước đây thường không nghe lời, chính là người đã từ chối chuẩn bị hợp đồng, đã xin lỗi tôi vì hành vi sai trái của mình. Tiểu Vương, đồng nghiệp thường xuyên chơi điện tử, giờ đã trở thành trụ cột của nhóm chúng tôi.
Tràn đầy lòng cảm ân
Tôi đã khỏi bệnh nan y sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và trở nên vô bệnh. Tôi đã dần tu bỏ được tâm tranh đấu và trở thành một người phụ nữ truyền thống. Khi nói chuyện với chồng, từ giọng điệu ra lệnh, trách móc, đòi hỏi, phản đối và luôn tỏ ra cao ngạo, giờ đậy tôi thảo luận mọi việc với anh ấy một cách nhẹ nhàng và tôn trọng. Nếu về nhà muộn, tôi sẽ xin lỗi. Khi chồng tôi có ý kiến khác, tôi không còn khăng khăng theo ý mình nữa. Tôi xem xét cảm xúc của anh ấy trước và tôn trọng anh ấy. Các đồng nghiệp ngưỡng mộ gia đình của chúng tôi.
Tôi thật may mắn khi được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, một miền tịnh thổ trên thế gian này. Tôi hy vọng mọi người sẽ đọc cuốn sách Chuyển Pháp Luân, và không còn bị lừa dối bởi những lời dối trá của Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ), chân chính làm chủ chính mình, trong thế giới hỗn loạn này tìm được miền tịnh thổ cũng như ý nghĩa nhân sinh.
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/10/463704.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/24/229954.html


