Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Nhật Bản

[MINH HUỆ 18-10-2025] Ngày 17 tháng 10 năm 2025, hai học viên Pháp Luân Công là Trương Nhất Văn và Lưu Nguyệt (tên thường gọi là Lưu Hy Nguyệt) đã tổ chức một cuộc kháng nghị ôn hòa trước Đại sứ quán Trung Quốc tại Tokyo. Họ yêu cầu Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) trả tự do ngay lập tức cho người thân của họ đang bị giam giữ ở Trung Quốc. Ông Hiroaki Maruyama, đại diện của mạng lưới SMG (Chấm dứt Diệt chủng Y tế) và là Ủy viên Hội đồng thành phố Zushi, đã tham dự sự kiện để bày tỏ sự ủng hộ.

79aeb718c676b27f644095c8b2daccaf.jpg

Ông Hiroaki Maruyama (thứ hai từ trái sang), Ủy viên Hội đồng thành phố Zushi, đọc bức thư ngỏ.

Ủy viên Maruyama đã đọc bức thư gửi chính phủ Trung Quốc rồi bỏ vào hòm thư của Đại sứ quán.

Bức thư lên án mạnh mẽ cuộc bức hại vô nhân đạo của ĐCSTQ suốt 26 năm qua và đưa ra các yêu cầu sau:

• Chấm dứt ngay lập tức việc đàn áp, giam giữ và ngược đãi các học viên Pháp Luân Công, đồng thời tôn trọng các quyền cơ bản của con người;

• Đóng cửa ngay lập tức tất cả các trại tạm giam cưỡng bức quy mô lớn dưới vỏ bọc “trung tâm cải tạo” và trả tự do vô điều kiện cho tất cả các học viên bị giam giữ phi pháp;

• Chấm dứt ngay lập tức tội ác cưỡng bức thu hoạch tạng sống do nhà nước hậu thuẫn;

• Trả tự do ngay lập tức và vô điều kiện cho tất cả các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ phi pháp, trong đó có mẹ của cô Trương Nhất Văn là bà Vương Quai Ngạn, và em gái của cô Lưu Nguyệt là cô Lưu Thông.

Ủy viên Maruyama lên án tội ác của ĐCSTQ

051a5eafe5d59044af47b3209e94000c.jpg

Ủy viên Maruyama

Ủy viên Maruyama phát biểu: “Thế giới từ lâu đã biết đến những hành vi của ĐCSTQ. Đó là những tội ác tàn bạo hoàn toàn không thể dung thứ trong lịch sử nhân loại, và đó là những hành vi tàn bạo và vô đạo đức nhất từ trước đến nay”. Ông chỉ ra rằng những hành vi này đi ngược lại luật pháp và đạo đức của con người, và chắc chắn là tội ác.

Ông cũng cho biết: “Các học viên Pháp Luân Công chỉ rèn luyện thân thể và mưu cầu việc đề cao đạo đức, nhưng ĐCSTQ đã hình sự hóa họ. Điều này chưa bao giờ bị coi là ‘phạm tội’ trong lịch sử nhân loại”. Ông kêu gọi cộng đồng quốc tế hãy đoàn kết và lên án sự chuyên chế của ĐCSTQ, đồng thời kêu gọi người dân Nhật Bản và những người biết sự thật về tình hình này lên tiếng.

Cuối bài phát biểu, ông tuyên bố một cách dứt khoát: “Chúng tôi sẽ tiếp tục kêu gọi hành động thông qua các cuộc kháng nghị như thế này”.

Cô Lưu Nguyệt kêu gọi trả tự do cho em gái

Cô Lưu Nguyệt, hiện đang sống tại Nhật Bản, đã hô vang: “Xin hãy trả tự do cho em gái tôi!” khi đứng trước Đại sứ quán Trung Quốc vào ngày 17 tháng 10 năm 2025. Cô yêu cầu trả tự do ngay lập tức cho em gái mình là cô Lưu Thông.

Vào sáng ngày 12 tháng 7 năm 2024, cô Lưu Thông (45 tuổi) đã bị cảnh sát xông vào bắt giữ tại nhà ở Hồ Lô Đảo, tỉnh Liêu Ninh. Cảnh sát đã viện cớ rằng “cô Lưu Thông khiếu nại cho bản án oan của chồng”. Cô đã bị bắt vì thực thi quyền công dân hợp pháp của mình. Chồng của cô Lưu Thông, anh Loan Trường Huy, là một kỹ sư được đánh giá cao của Nhà máy Đóng tàu Bột Hải ở Hồ Lô Đảo. Anh đã bị bắt đi khỏi nơi làm việc vào năm 2021 và bị kết án phi pháp bốn năm tù giam chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công. Cô Lưu Thông tin chắc rằng chồng mình vô tội và đã nhiều lần đệ đơn kháng cáo lên các cơ quan tư pháp và tòa án. Kết quả là chính cô cũng trở thành mục tiêu của cuộc bức hại.

Được biết, vào lúc 5 giờ sáng ngày 12 tháng 7 năm 2024, cảnh sát đã thuyết phục cô Lưu Thông mở cửa bằng cái cớ rằng “tầng dưới bị rò rỉ nước”. Hơn mười cảnh sát đã xông vào và bắt cô đi. Họ không xuất trình bất kỳ giấy tờ nào, nhưng đã lục soát căn nhà và tịch thu các tài liệu kháng cáo, máy tính, điện thoại di động và các vật dụng khác của cô. Sau đó cô Lưu Thông bị giam trong Trại tạm giam Thành phố Hồ Lô Đảo. Chị gái của cô là cô Lưu Nguyệt, hiện đang sống tại Nhật Bản, gọi đến đồn cảnh sát địa phương để hỏi về tung tích của em gái mình, nhưng được trả lời rằng: “Không có người này”, và “Nếu cô thực sự muốn biết, hãy về Trung Quốc. Chúng tôi sẽ bắt cô ngay”.

Vào tháng 2 và tháng 6 năm 2025, cô Lưu Thông đã trải qua hai phiên xét xử. Tại tòa, cô lập luận rằng tín ngưỡng của mình được pháp luật Trung Quốc bảo vệ (quyền tự do tín ngưỡng) và việc bắt giữ chồng cô là phi pháp. Cô mới đọc chưa được một phần ba bản tường trình dài sáu trang của mình thì bị thẩm phán ngắt lời. Vụ án bị bác bỏ vì không đủ bằng chứng, nhưng cô vẫn bị kết án bốn năm tù.

Cô Lưu xót xa nói: “Em gái tôi không chỉ bị cưỡng bức lao động mà thậm chí có thể đã bị cưỡng bức thu hoạch nội tạng”. Cô cho biết mình là một trong số vô vàn người thân của các nạn nhân và là nhân chứng cho sự tàn bạo của ĐCSTQ và những kẻ đồng lõa. Cô thề sẽ không để những tội ác này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Cô mạnh mẽ yêu cầu trả tự do cho tất cả các học viên Pháp Luân Công bị giam giữ bất hợp pháp, trong đó có em gái cô là cô Lưu Thông, và chấm dứt ngay cuộc bức hại. Cô cũng kêu gọi quyền tự do tín ngưỡng và hòa bình trên toàn cầu.

Cô Trương Nhất Văn kêu gọi trả tự do cho mẹ

Vào ngày 17 tháng 10, trước Đại sứ quán Trung Quốc, cô Trương Nhất Văn, một học viên tại Nhật Bản, phát biểu: “Xin hãy trả tự do ngay lập tức cho mẹ tôi, bà Vương Quai Ngạn!”. Để giải cứu mẹ mình, một nạn nhân của cuộc bức hại của ĐCSTQ, cô Trương đã kêu gọi người dân Nhật Bản và cộng đồng quốc tế lưu tâm đến vấn đề này. Cô đã bỏ một lá thư kháng nghị vào hòm thư của đại sứ quán.

Mẹ của cô Trương, bà Vương Quai Ngạn, đã bị Tòa án quận Kim Đài, thành phố Bảo Kê, tỉnh Thiểm Tây kết án bốn năm tù chỉ vì tu luyện Pháp Luân Công. Trong thư kháng nghị, cô Trương chỉ ra rằng bản án không có cơ sở pháp lý. Cô nói: “Việc tu luyện Pháp Luân Công và sở hữu các tài liệu liên quan là hoàn toàn hợp pháp theo luật pháp hiện hành của Trung Quốc”.

Bà Vương từng bị các triệu chứng hậu sản, nhưng việc tu luyện Pháp Luân Công đã giúp bà phục hồi sức khỏe và cải thiện cả về thể chất lẫn tinh thần. Sau một tai nạn, bà đã tha thứ cho người đã làm mình bị thương. Tuy nhiên, người phụ nữ nhân hậu này lại bị bức hại dã man.

Từ khi cuộc bức hại bắt đầu vào năm 1999, bà Vương đã nhiều lần bị giam giữ phi pháp, và bà chỉ được ở bên con gái chưa đầy 5 năm. Trong thời gian bị giam giữ, bà Vương đã phải chịu đựng những trận đòn liên tiếp; bà bị giật tóc, bị đánh vào đầu, bị kim châm, và bị buộc phải lao động cưỡng bức, nhưng bất chấp sự ngược đãi, bà vẫn luôn giữ được tấm lòng thiện lương và kiên định với tín ngưỡng của mình.

Ngày 11 tháng 4 năm 2024, bà Vương bị cảnh sát bắt đi khi đang học Pháp tại nhà một học viên khác. Trong hơn một năm, bà đã bị tước mọi quyền thăm thân và bị kết án nặng theo một quy trình mờ ám. Tháng 9 vừa qua, cha của cô Trương Nhất Văn đến nhà tù để yêu cầu được thăm gặp, nhưng đã bị lính canh đe dọa và tuyên bố: “Bà ta không chịu từ bỏ tu luyện, chúng tôi có nhiều cách để trị bà ta”. Cô Trương đã rất lo lắng và sợ rằng mẹ cô sẽ lại bị tra tấn.

Cô Trương cho biết những gì mẹ cô trải qua không phải là cá biệt, mà là điều mà hàng chục nghìn học viên Pháp Luân Công ở Trung Quốc đang phải đối mặt hiện nay. Cô cũng trích dẫn trường hợp của học viên Diêu Giai Tú, người đã bị vu khống và kết án 5 năm tù vì “tham gia sản xuất tài liệu giảng chân tướng”. Tòa án đã phớt lờ lời bào chữa vô tội của bà Diêu Giai Tú và không tiến hành xét xử công khai trong quá trình kháng cáo. Luật sư của bà cũng không thể nhận được bản án. Cô cho biết hệ thống tư pháp đã trở thành hữu danh vô thực.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/10/18/501599.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/10/21/230993.html