Bài viết của một đệ tử Đại Pháp tại Trung Quốc đại lục

[MINH HUỆ 25-7-2025] Tôi là đệ tử Đại Pháp ở nông thôn, biết đến Đại Pháp vào mùa xuân năm 1999. Sau khi cuộc bức hại Đại Pháp bắt đầu vào tháng 7 năm 1999, tôi đã ngừng tu luyện do có tâm sợ hãi và đủ loại chấp trước. Năm 2010, khi ở tuổi 54, tôi đột nhiên gặp phải một khổ nạn nghiêm trọng. Chính Sư phụ đã cứu mạng tôi.

Gia đình tôi kinh doanh lương thực. Chiều ngày 13 tháng 10 năm 2010, tôi chất ngô lên xe tải để vận chuyển. Khoảng 1 giờ, sau khi xe tải đã chất xong, tôi cảm thấy khát nước nên vào trong nhà đun nước. Đun nước xong, tôi mang trà đi từ trong nhà ra thì nhìn thấy chiếc xe tải chất đầy ngô bị mắc vào chiếc băng chuyền dùng để vận chuyển lương thực dài 17 mét, rộng 2 mét, nặng hơn hai tấn, khiến cho băng chuyền bị nghiêng. Tôi chuẩn bị nhấn nút để nâng băng chuyền lên cao một chút để tháo nó ra khỏi xe tải. Tôi chưa kịp đến nơi thì một người khác cũng chạy tới bấm nút nâng băng chuyền lên cao, nhưng không hiểu sao băng chuyền ngay lập tức đổ nghiêng xuống, và tôi lập tức bị đè xuống dưới. Tôi bất tỉnh ngay lúc đó.

Sau khi xe cứu thương đến, khi các nhân viên cứu hộ khiêng tôi, tôi có chút cảm giác và nghe thấy tiếng chồng tôi khóc rất to. Khi đó tôi nói: “Ôi, lưng của tôi…”. Chưa nói hết câu, tôi lại ngất đi. Mãi đến khoảng 6 giờ chiều trong bệnh viện, tôi mới tỉnh lại, nhìn thấy căn phòng đầy bạn bè và người thân đều đang khóc. Tôi không cảm thấy đau, cũng không sợ hãi, cũng không thấy đau buồn, và cũng không rơi lệ, chỉ cảm thấy khát nước, nên tôi cứ uống nước. Dần dần tôi tỉnh lại.

Đến 2 giờ sáng, cơn khát của tôi không thể chịu đựng được, cảm thấy cuộc đời mình đã đến giới hạn cuối cùng, bản thân không xong rồi. Tôi bắt đầu dặn dò chồng lo liệu hậu sự. Tôi nói: “Hãy đưa em về nhà. Em không gặp được con gái thứ hai nữa rồi (lúc đó con bé đang thi cao học, và gia đình chưa nói với cháu)”. Tôi cũng nói hết với chồng về các khoản mục kinh doanh của gia đình. Sau khi dặn dò xong với chồng, tôi lại ngất đi. Tôi cảm thấy mình dường như tiến nhập vào một cái lò nung lớn hình bầu dục, cực kỳ dễ chịu, không có cảm giác thống khổ.

5 giờ sáng hôm sau, tôi lại đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy căn phòng đầy người, tôi hỏi: “Sao mọi người đến sớm thế?” Mọi người đều giật mình nói: “Chúng tôi đã gọi cô ba tiếng đồng hồ rồi, khàn cả giọng rồi”. Từ đó trở đi, tôi tỉnh hẳn và bắt đầu điều trị. Trong quá trình điều trị, cô y tá nói với tôi: “Cô ơi, cô có biết vết thương của cô nghiêm trọng đến mức nào không? Cô bị thương 22 chỗ, 11 chỗ gãy xương, mặt và đầu là bị thương nhiều nhất”.

Bởi vì lúc tai nạn xảy ra tôi đang bê bát trà để uống nên cả cái bát sứ vỡ tan, tất cả đều cắm lên mặt, trán, đầu, miệng và cằm của tôi. Hai chiếc răng cửa của tôi bị gãy, một cái hướng vào trong, một cái hướng ra ngoài; môi dưới bị rách bốn chỗ. Đầu và mặt tôi đầy những vết cắt nông sâu do mảnh sứ cắm vào, chỗ bị thương sâu nhất và dài nhất là sâu một centimet, dài ba ngón tay. Năm cái xương sườn bị đập gãy, có một cái đâm vào phổi, làm cho phổi chảy rất nhiều máu, khoang ngực máu bầm rất nhiều. Lúc đó để tập trung cứu mạng sống của tôi, các bác sĩ đã bỏ qua xương sườn của tôi và để mặc chúng tự do sinh trưởng. Sau đó năm cái xương sườn của tôi đã lành lại theo nhiều cách khác nhau: có cái sai vị trí, có cái chồng lên nhau, có cái trở về vị trí cũ. Bây giờ dùng tay có thể sờ thấy được.

Chân phải của tôi phần dưới đầu gối bị gãy đứt, chân trái từ xương chậu đến đầu gối bị gãy nát. Xương chậu có hai chỗ bị gãy, cho đến bây giờ hai bên xương chậu của tôi vẫn không đối xứng, nhưng tôi vẫn đi lại bình thường. Xương bả vai trái của tôi bị gãy, xương sống thắt lưng cũng bị gãy, nhưng sau đó chúng đã tự lành. Các đốt sống thắt lưng chồng lên nhau một thốn (khoảng 3,7cm), cho nên người tôi cũng bị lùn mất một thốn.

Ngoài việc phẫu thuật cho hai chân bị gãy và khâu chỗ vết thương dài nhất trên mặt và chỗ môi ra, phần còn lại đều được để tự lành.

Trong thời gian điều trị, khuôn mặt tôi khi đó trông không giống hình người. Phải nói là máu thịt be bét, cả khuôn mặt đẫm máu, mọi người đều không dám nhìn tôi. Có một bệnh nhân ở đối diện giường bệnh của tôi, hơn 40 tuổi, bị xe máy tông làm bị thương một chỗ, cô ấy đau đớn đến kêu cha gọi mẹ, nhưng tôi một chút cũng không hề cảm thấy đau, khiến mọi người đều cảm thấy rất kỳ lạ.

Mặc dù tôi không đau đớn gì, nhưng cứ sốt cao khoảng 40 ngày, không lúc nào hạ xuống dưới 38 độ. Trong thời gian này, có một buổi sáng trong giấc mơ, tôi nghe thấy có một học viên Pháp Luân Công gọi tên tôi. Đến 9 giờ sáng, người học viên đó đến thăm tôi, khi nhìn thấy đồng tu, tôi giống như gặp lại người thân lâu ngày không gặp, và nước mắt cứ tuôn rơi không ngừng…

Bốn tháng sau, khi tôi xuất viện, tất cả nhân viên của khoa chỉnh hình đều tấm tắc kinh ngạc. Không ai ngờ tôi lại hồi phục nhanh đến vậy.

Sau khi xuất viện về nhà, tôi nằm trên giường nghĩ: “Người khác chỉ bị một vết thương cũng đau đến kêu gào lên, còn tôi bị thương nặng như thế, tại sao lại không thấy đau?” Bất chợt tôi nghĩ đến Sư phụ của Đại Pháp: “Là Sư phụ đã cứu tôi, là Sư phụ chưa bao giờ từ bỏ đệ tử không nỗ lực này. Tất cả mọi đau đớn và khó chịu của tôi đều là Sư phụ gánh chịu thay”.

Vì vậy, tôi nói với chồng rằng tôi muốn quay về tu luyện từ đầu và nhờ ông ấy tìm ra những cuốn sách Đại Pháp mà tôi đã cất giấu. Chồng tôi không phản đối, liền tìm lại sách cho tôi. Bởi vì lúc đó tôi không thể đứng dậy nên không thể luyện công, chỉ có thể đọc sách. Cứ như vậy, chưa đầy một tuần sau khi đọc sách, tôi đã có thể chống hai nạng xuống giường đi bộ. Có thể ra khỏi giường rồi, Sư phụ bắt đầu tịnh hóa thân thể cho tôi, ngày nào tôi cũng bị tiêu chảy, và những gì tôi thải ra toàn là chất màu đen. Cứ như vậy kéo dài gần hai tháng. Lúc đó cân nặng của tôi chỉ còn hơn 35 kg, nhưng tinh thần tôi rất tốt, cũng không thấy mệt hay hụt hơi, mà cảm thấy khỏe mạnh lạ thường. Tôi có thể chống hai cái nạng đi bộ một cây số, người nhà và hàng xóm của tôi nhìn thấy đều nói không thể tưởng tượng được.

Năm tháng sau khi xuất viện, tôi đã vứt bỏ được đôi nạng, và sức khỏe dần dần tốt lên. Trong thời gian này, một học viên Pháp Luân Công lớn tuổi thường xuyên động viên tôi, khiến tôi càng có niềm tin vào tu luyện.

Sau này, cùng với việc học Pháp sâu hơn và tâm tính được đề cao, sức khỏe của tôi đã hồi phục hoàn toàn. Trong con mắt của các bác sĩ và người thường, đây là một kỳ tích của ông trời. Ban đầu, mọi người đều cho là tôi sẽ mất mạng, hoặc là tàn tật, hoặc là bại liệt. Hơn nữa, trên mặt tôi hầu như không để lại sẹo. Chỉ có chỗ vết thương sâu nhất để lại một dấu vết mờ mờ, người nào không để ý sẽ không nhận ra. Vết sẹo ở môi dưới của tôi thì nằm ở bên trong, còn vết sẹo trên đầu thì bị tóc che khuất nên không nhìn thấy.

Một năm sau, khi tôi đi tháo nẹp vít ở hai chân, bác sĩ điều trị đã thốt lên kinh ngạc: “Tôi không thể tin vào mắt mình! Một người khỏe mạnh như vậy, không để lại di chứng gì đang đứng trước mặt tôi. Bà đã tạo ra một kỳ tích trong y học. Một kỳ tích! Quả thực là một kỳ tích!”

Sau đó, tôi lại bị gãy chân thêm hai lần nữa. Một lần, tôi bị kẹp giữa thành của xe điện ba bánh và bức tường, khiến toàn bộ một bên cơ thể bị tím bầm, trên cánh tay cũng bị rạch một vết dài, nhưng đều lành lại rất nhanh. Là Sư phụ đã cứu tôi.

Tháng 9 năm 2019, sau khi chồng tôi bị đột quỵ lần thứ ba thì không thể tự chăm sóc bản thân, phải dựa vào tôi chăm sóc hoàn toàn cho đến khi ông ấy qua đời vào tháng 6 năm 2022. Trong thời gian này đã xảy ra một chuyện thần kỳ.

Do di chứng của cơn đột quỵ, chồng tôi không thể tự đứng dậy sau khi ngồi xuống hoặc tự ngồi dậy sau khi nằm xuống, chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của người khác. Một buổi chiều, ông ấy đang ngồi trên ghế sofa thì đột nhiên muốn nằm xuống tấm đệm ở sàn của phòng khách. Lúc đó em trai chồng tôi đang ở nhà tôi; cậu ấy đã giúp anh trai nằm xuống xong rồi thì rời đi. Chồng tôi nằm đó một lúc rồi nói: “Dễ chịu quá! Nhưng ai có thể giúp anh ngồi lại lên ghế sofa được đây?” Tôi nói: “Em có thể giúp anh!” Chồng tôi nặng khoảng 70 kg, trong khi tôi chỉ hơn 40 kg. Chồng tôi hỏi: “Em làm sao có thể bế anh lên được?” Tôi nói: “Em có Sư phụ giúp đỡ”. Nói xong, tôi liền dùng tay phải nâng hai chân của ông, tay trái đỡ vào ngang lưng rồi nhẹ nhàng bế ông ấy lên ghế sofa, như bế một đứa trẻ. Chồng tôi “ồ” lên một tiếng kinh ngạc nói: “Thật thần kỳ quá!” Tôi cũng cảm thấy chấn động. Thật khó mà tin được! Quá thần kỳ!

Trong thời gian chồng tôi không thể tự chăm sóc bản thân, tôi đưa ông ấy đến bệnh viện huyện để khám bệnh. Bác sĩ nói: “Đừng chữa trị nữa, sinh mệnh của ông ấy đi đến cuối cùng rồi”. Tôi đưa chồng đến bệnh viện ở thị trấn, nhưng bác sĩ cũng nói: “Chữa trị gì nữa, ông ấy sẽ sớm ra đi thôi, còn đi sớm hơn cả một người khác ở trong làng”. Lúc đó, có một người trong làng tôi bị xuất huyết não đã hôn mê 40 ngày, có vẻ rất nguy kịch. Nhưng sau đó người kia qua đời, và chồng tôi sống thêm được hai năm nữa, là Sư phụ Đại Pháp đã kéo dài sinh mệnh cho ông ấy.

Trong thời gian hai năm đó, chồng tôi liên tục giúp tôi đề cao tâm tính. Vì bị bệnh, tâm trạng ông ấy không tốt và thường nổi trận lôi đình với tôi chỉ vì những chuyện nhỏ nhặt. Tôi giữ gìn tâm tính của mình, không tranh không biện. Đồng thời, trong hai năm này, tôi cũng đang bỏ đi tâm lợi ích cá nhân của mình. Chồng tôi trong hai năm đó giống như đứa trẻ vậy, chỉ cần nghe hay nhìn thấy ở đâu đó có phương pháp chữa căn bệnh giống bệnh của mình, là ông ấy lại nhất quyết đòi đi bằng được. Bất kể tốn kém bao nhiêu tiền, tôi cũng không bao giờ từ chối. Đôi khi dù biết chắc chắn là chỉ uổng công phí tiền, nhưng vì để ông ấy vui tôi vẫn đưa ông ấy đi. Chỉ cần nhìn thấy món gì muốn ăn là ông ấy phải ăn cho bằng được, dù đắt đỏ đến đâu, tôi đều mua cho ông ấy. Số tiền chúng tôi dành dụm được trước đây đã bị tiêu sạch, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình. Chính Đại Pháp đã khiến tôi xem nhẹ lợi ích cá nhân, là Đại Pháp đã khiến tấm lòng tôi rộng mở, và chính Đại Pháp đã khiến tôi trở thành một sinh mệnh hết lòng vì ông ấy.

Giờ đây, con đường tu luyện của tôi ngày càng rộng mở. Tôi đã gần 70 tuổi, nhưng trông tôi vẫn hồng hào và khỏe mạnh, không hề có cảm giác già nua. Mỗi ngày, tôi đưa đón cháu gái đi học, giặt giũ, nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa mà không có cảm giác mệt mỏi. Tất cả những điều này đều là Đại Pháp ban cho! Tất cả đều là hồng ân của Sư phụ!

Con xin bái tạ Sư tôn! Xin cảm ơn các đồng tu!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/25/497533.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/9/229285.html