Sư phụ đã cứu tôi vượt quan nghiệp bệnh to lớn
Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc
[MINH HUỆ 12-02-2025] Có một năm vào tháng 6, tôi ngã bệnh rất nặng. Tôi bị chóng mặt, mắt mờ, cử động và nói năng đều không linh hoạt. Nhận ra đó là can nhiễu của cựu thế lực, tôi đã phủ nhận, đồng thời hướng nội tìm xem mình có những chấp trước nào.
Tôi không nói với chồng và con trai về tình trạng của mình vì không muốn họ đưa tôi đến bệnh viện. Thay vào đó, tôi tập trung học Pháp và làm ba việc: luyện công, phát chính niệm, và giảng chân tướng. Sau hơn một năm nỗ lực tinh tấn, tôi đã khỏe lại.
Một đồng tu hỏi tôi đã làm gì để vượt qua khổ nạn to lớn như vậy, tôi nói: “Sư phụ đã cứu tôi”. Khi cảm thấy không thể chịu được nữa, tôi đã nghĩ đến lời Sư phụ đã giảng:
“Khi chư vị càng thấy khó chịu thì tức là ‘vật cực tất phản’”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Nhờ vậy, tôi có thể bình tâm và tập trung vào làm ba việc.
Tôi cũng liên tục niệm:
“…tu tại tự kỷ, công tại sư phụ.” (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
và:
“Người luyện công giảng: ‘hữu tâm luyện công, vô tâm đắc công’”. (Bài giảng thứ hai, Chuyển Pháp Luân)
Mỗi ngày, tôi đều tăng cường chính niệm và hành xử dựa theo các Pháp lý. Đây là cách tôi vượt qua khổ nạn. Tôi không có cách nào có thể bày tỏ hết lòng biết ơn đối với Sư phụ vì Ngài đã cứu tôi.
Trong lúc đương đầu với nghiệp bệnh, tôi đã hỗ trợ mẹ, cũng là học viên, hồi phục sức khỏe. Sư phụ đã giảng:
“từ nay trở đi chư vị làm các việc thì trước hết phải nghĩ đến người khác, tu thành bậc Chính Giác vô tư vô ngã, tiên tha hậu ngã” (Phật tính vô lậu, Tinh Tấn Yếu Chỉ)
Được Sư phụ khai thị, tôi đã mời cha mẹ đến sống cùng mình. Lúc đó, mẹ tôi đang trải qua nghiệp bệnh, còn cha tôi, cũng là học viên, đang gặp khó khăn khi phải một mình chăm sóc mẹ tôi. Tôi muốn đưa bà đến nhóm học Pháp, để bà có thể đề cao tâm tính nhanh hơn, nhưng cũng nhận ra rằng tôi sẽ cần chở bà bằng xe đạp đến nhóm học Pháp và chở bà ra ngoài giảng chân tướng về cuộc bức hại. Bà nặng hơn tôi chừng 15kg, mà lúc đó tôi cũng đang vượt quan nghiệp bệnh. Tôi cảm thấy mình không đủ sức để chở bà.
Tôi tăng cường chính niệm và tự nhủ: “Mình là học viên Đại Pháp và Sư phụ sẽ giúp mình chở được mẹ”. Với niệm đầu này, tôi đã chạy xe đạp thậm chí trong những ngày hè nóng nực để đưa mẹ đi giảng chân tướng hai lần một ngày, và đến nhóm học Pháp mỗi ngày một lần.
Một tuần sau, cha mẹ tôi rời đi, và tôi đột nhiên nhận ra cả mẹ và tôi đều khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng trở lại.
Một ngày sau khi tôi hoàn thành bài viết này, tôi nhận ra chân phải không còn khập khễnh nữa và tình trạng thể chất của tôi đã cải thiện đáng kể. Đệ tử xin cảm tạ Sư phụ!
Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.
Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/4/23/490825.html
Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/6/228758.html