Bài viết của học viên Pháp Luân Đại Pháp tại Trung Quốc

[MINH HUỆ 23-07-2025] Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp vào năm 1998 vì sức khỏe. Hồi đó tôi mắc nhiều bệnh phụ khoa nghiêm trọng cùng nhiều căn bệnh khác. Sau khi tu luyện, tôi minh bạch tại sao con người lại đến thế gian này, tại sao chúng ta phải chịu khổ, và mục đích chân chính của sinh mệnh là gì. Nhiều câu hỏi của tôi về sinh mệnh đã được giải đáp.

Khi tôi học Pháp và tu luyện bản thân, sức khỏe của tôi được cải thiện. Nhiều bệnh tật của tôi đã biến mất, và tôi cảm thấy tràn đầy năng lượng. Thế giới quan của tôi đã thay đổi. Tôi thực sự trải nghiệm được cảm giác vô bệnh là như thế nào!

Chồng tôi là một đầu bếp, làm việc trong một đội phục vụ ăn uống. Một ngày tháng 12 năm 2013, ông ấy cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Ông chủ đã đưa ông ấy đến phòng khám trong thôn, và bác sỹ đề nghị ông ấy nên đến một bệnh viện để được chẩn đoán kỹ lưỡng hơn. Khi chúng tôi đến nơi, chồng tôi đã hôn mê. Bác sỹ ở bệnh viện xác định ông ấy bị đột quỵ, và đưa ông vào phòng chăm sóc đặc biệt. Người nhà không được phép vào thăm. Vài ngày say, ông ấy được chuyển sang phòng bệnh thông thường. Ông ấy phải nằm viện trong 20 ngày.

Khi về nhà, ông ấy giống như người thực vật. Ông không thể cử động người hay trở mình, chỉ có thể nằm thẳng. Tôi chiểu theo các yêu cầu đối với học viên Pháp Luân Đại Pháp, bình tĩnh và kiên nhẫn chăm sóc ông ấy. Tôi bảo các con quay lại làm việc, nói rằng: “Mẹ có thể chăm sóc bố được”. Tôi đỡ chồng ngồi dậy bằng cách chèn gối sau lưng ông. Ông ấy thuận tay trái, nhưng tay trái của ông đã bị liệt, và ông gặp khó khăn khi dùng đũa bằng tay phải. Vì vậy, tôi phải đút cho ông ấy ăn. Sau đó, tôi mua cho ông ấy bộ nĩa và thìa để ông có thể tự ăn. Tôi giúp ông ấy đứng dậy để có thể vịn vào thành giường. Con trai tôi mua cho ông một cây gậy, và tôi giúp ông ấy tập đi trở lại. Từng bước một, ông ấy di chuyển chân phải còn lành lặn của mình, còn tôi thì nhấc chân trái của ông ấy.

Sau kỳ nghỉ Tết Cổ truyền, khi trời ấm lên, tôi đưa ông ấy ra ngoài. Trước nhà chúng tôi có một con đường nhỏ, rất ít xe cộ qua lại. Tôi nhờ chị dâu giúp tôi đỡ ông ấy lên xe ba bánh và đưa ông ấy ra đó. Mỗi ngày hai lần, sáng và chiều, tôi giúp ông ấy tập đi bộ. Nhờ sự kiên trì nỗ lực của chúng tôi, cuối cùng ông ấy có thể tự đi lại với gậy.

Họ hàng và hàng xóm rất ngạc nhiên trước những thay đổi của ông ấy. Một người nói: “Lúc ông ấy mới từ bệnh viện về, chúng tôi đã nghĩ ông ấy không qua khỏi. Ông ấy chỉ còn da bọc xương, gần như không thể nhận ra. Ai mà ngờ được bà lại có thể kiên nhẫn chăm sóc ông ấy như vậy? Bây giờ ông ấy đã khỏe lại rồi. Tất cả là nhờ có bà!”

Tôi nói với họ: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sư phụ dạy chúng tôi phải đối xử tốt với tất cả mọi người.” Trong thâm tâm, tôi biết tất cả là nhờ sự chỉ dạy của Sư phụ. Nếu không, tôi đã không thể kiên nhẫn đến vậy.

Bây giờ tôi lại có thể ra ngoài học Pháp cùng các học viên khác. Chồng tôi biết Đại Pháp là tốt, và kể từ khi tu luyện, tôi không uống một viên thuốc nào mà vẫn rất khỏe mạnh. Ông ấy biết mình bình phục là nhờ tôi đối xử tốt với ông. Tôi nói với ông ấy: “Đó là vì tôi tu luyện Đại Pháp. Sư phụ dạy các học viên phải đối xử tốt với người khác. Nếu không tu luyện, tôi đã không thể làm được điều này. Trước đây tính khí của tôi không tốt; chính Đại Pháp đã thay đổi tôi.”

Khi ông ấy mới nhập viện, ông chủ của ông đã trả 10.000 Nhân dân tệ tiền đặt cọc viện phí. Sau khi ông ấy xuất viện, tôi tuân theo lời dạy của Đại Pháp và trả lại tiền cho ông chủ. Tôi nói: “Tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, và Sư phụ của chúng tôi dạy chúng tôi phải biết nghĩ cho người khác. Nếu tôi không tu luyện, có lẽ tôi đã đòi ông thêm tiền rồi.” Ông chủ rất cảm động, và thậm chí còn thoái xuất khỏi Đội Thiếu niên Tiền phong, một tổ chức liên đới của Đảng Cộng sản Trung Quốc.

Giờ đây, chồng tôi đã khỏe lại và có thể tự chăm sóc bản thân, nên tôi có thể tập trung vào làm ba việc. Ông ấy không cần dùng thuốc, điều mà những người không tu luyện cảm thấy khó tin! Một số người nói với tôi rằng họ uống thuốc hàng ngày mà huyết áp vẫn cao. Tôi nói với họ: “Hãy thành tâm niệm, ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’, bạn sẽ khỏe hơn.”

Chồng tôi rất ủng hộ Đại Pháp. Hàng ngày, ông ấy đều niệm ‘Pháp Luân Đại Pháp hảo, Chân Thiện Nhẫn hảo’. Khi quên, ông ấy lại hỏi tôi: “Tôi phải niệm câu gì ấy nhỉ?” Tôi nhắc ông ấy và nói: “Ông không được quên. Hãy ghi nhớ trong lòng!”

Sáng ngày 12 tháng 2 năm nay, ông ấy ra ngoài tập thể dục trong khi tôi nấu ăn trong bếp. Đột nhiên, tôi nghe thấy một tiếng “rầm” lớn. Tôi chạy ra ngoài và thấy ông ấy đang nằm trên mặt đất. Ông ấy bị ngã khi bước xuống bậc thềm cuối cùng. Ông ấy trấn an tôi rằng ông không sao. Tôi cố gắng đỡ ông dậy nhưng không thể. Lúc đó mới hơn 7 giờ sáng, chưa đến giờ con trai tôi đi làm, nên tôi gọi cháu qua. Sau khi con trai tôi đỡ ông ấy dậy, tôi bảo cháu đi làm, nhưng cháu do dự, lo lắng, và hỏi tôi có chắc là ông ấy sẽ ổn không. Tôi trấn an rằng mọi việc sẽ ổn, và nói sẽ gọi cháu nếu có chuyện gì xảy ra.

Tôi hỏi chồng có bị đau ở đâu không, nhưng ông ấy nói không sao. Tôi nói với ông ấy rằng chính vì ông ấy luôn niệm cửu tự chân ngôn nên nhận được phúc báo và được Sư phụ bảo hộ. Tôi giải thích rằng hầu hết mọi người có thể bị gãy tay hoặc chân sau cú ngã như vậy, nhưng ông ấy vẫn ổn, ngay cả khi chỉ có nửa người hoạt động bình thường. Tôi bảo ông ấy tiếp tục niệm “Pháp Luân Đại Pháp hảo”, và ông đồng ý.

Tôi là người hạnh phúc và may mắn nhất trên thế gian này, vì được tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, môn tu luyện tại cao tầng mà ngàn vạn năm cũng khó gặp, và vì tôi có một Sư phụ vĩ đại và từ bi chỉ dạy!

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/7/23/497441.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/8/8/229279.html