Bài viết của đệ tử Đại Pháp ở Trung Quốc Đại lục

[MINH HUỆ 02-08-2025] Hai năm trước, tôi tham gia một kỳ thi tuyển dụng. Vị trí của tôi bị thay thế bởi một người do công ty chỉ định, vì vậy, tôi đã xin nghỉ việc và ở nhà một năm. Trong thời gian này, tôi không có thu nhập và sống rất tằn tiện. Suy thoái kinh tế trong những năm gần đây là điều ai cũng thấy rõ, và vấn đề tìm việc làm càng trở nên khó khăn hơn. Vì vậy, tôi quyết định tập trung toàn thời gian vào việc chuẩn bị cho kỳ thi. Trong thời gian này, tôi sống một mình, môi trường tương đối đơn thuần và yên tĩnh càng giúp tôi có nhiều thời gian hơn để học Pháp và luyện công.

Vì đang chuẩn bị cho kỳ thi nên hàng ngày tôi không dám ngủ nướng, thức dậy đúng 6, 7 giờ sáng. Ban đầu, tôi muốn dậy sớm để ghi nhớ một số kiến thức chính, nhưng tôi nghĩ lên lịch học Pháp vào buổi chiều hoặc buổi tối thì hiệu quả đều không lý tưởng. Vì vậy, tôi quyết định dậy sớm và lên lịch một giờ để học Pháp. Mỗi sáng, tôi học thuộc hai đoạn “Chuyển Pháp Luân”, sau đó mới quay lại học kiến thức cho kỳ thi. Sau ba, bốn tháng kiên trì, tôi đã học thuộc ba bài giảng. Tuy không nhiều và tôi không thể ghi nhớ hết ngay từ đầu, nhưng tôi cảm thấy có sự khác biệt rõ rệt so với những lần thông đọc trước đây. Điều này thể hiện rõ ở khả năng nhớ lại Pháp mà tôi đã ghi nhớ trong khi làm những việc thường ngày. Đặc biệt là khi tôi vượt qua các quan về tâm tính, một số đoạn Pháp sẽ vô thức hiện lên trong tâm trí tôi, chỉ dẫn tôi đi đúng hướng, giúp tôi không dễ bị mắc kẹt trong suy nghĩ thông thường như trước nữa. Đối với tôi, việc thông đọc Pháp hiếm khi có tác dụng như vậy.

Một đồng tu là người thân trong gia đình nói rằng cô ấy cảm thấy luyện công vào buổi sáng có hiệu quả tốt nhất. Kỳ thực, trước đây cô ấy đã từng nói với tôi, trên “Tuần san Minh Huệ” cũng có không ít đồng tu đã viết về điều này, nhưng tôi luôn lờ đi. Hôm đó, cô ấy lại nhắc đến vấn đề này. Tôi nghĩ: được không nhỉ, mình thử dậy sớm xem như thế nào? Thế là tôi đặt báo thức lúc 3:30 sáng. Tôi lo mình sẽ không thể dậy nổi vì thiếu ngủ, nhưng sáng hôm sau, khi chuông báo thức reo, tôi thậm chí không nghĩ đến việc nằm nán lại trên giường, mà dậy ngay để luyện công. Xung quanh thật yên tĩnh, không khí trong lành biết bao, tâm trí tôi cũng không còn những tạp niệm đêm qua, cảm giác ấy thật tuyệt vời.

Sau khi luyện công xong, cảm thấy trời vẫn còn sớm như thế, nếu không ngủ bù thì ban ngày đọc sách buồn ngủ sẽ biết phải làm sao? Vậy nên tôi nằm xuống ngủ một chút, kết quả làm thế nào cũng không ngủ được. Tâm trí tôi rất thanh tỉnh, mắt dường như nhìn mọi thứ rõ ràng hơn. Trước đây, tôi thích luyện công sau bữa tối. Tiếng nhạc khiêu vũ ở quảng trường, tiếng trẻ con nô đùa từ ngoài cửa sổ cũng khiến tâm trí tôi không an tĩnh, đủ thứ niệm đầu bát nháo xuất ra, như thể tôi đang luyện tà pháp một cách không tự biết. Chuyển sang luyện công vào buổi sáng đã giải quyết được tất cả những vấn đề can nhiễu nghiêm trọng này.

Chuyện này cứ như vậy tiếp diễn một thời gian, chỉ còn một tháng nữa là đến kỳ thi, nói trong tâm tôi không lo lắng thì là nói dối. Đôi khi tôi ngồi vào bàn, chìm đắm trong suy nghĩ, trong tâm nghĩ: nếu mình thi đỗ thì tốt biết bao! Như vậy, mình sẽ có nhiều thời gian rảnh hơn ở công ty, có thể học Pháp, luyện công và làm những việc mình thích… Nhưng mỗi khi định thần lại và đối diện với thực tế, tôi vẫn cảm thấy lo lắng: những năm gần đây, không chỉ có hàng chục triệu sinh viên mới tốt nghiệp mỗi năm, mà tỷ lệ việc làm cũng giảm mạnh, dẫn đến hiện tượng “đội quân thi cử” mang tính đặc trưng của Trung Quốc. Sinh viên đại học còn chuẩn bị cho kỳ thi trước cả khi tốt nghiệp, rất nhiều người còn chi những khoản tiền lớn cho các khóa học chỉ để “lên bờ” và đảm bảo có được một công việc ổn định. “Thôi kệ, cứ như vậy đi, nếu không đỗ, mình sẽ ra ngoài tìm việc làm”. Khi bị đẩy vào tình thế khó khăn tôi chỉ có thể tự an ủi mình như thế.

Hai tuần trước kỳ thi, tôi và đồng nghiệp đã đặt phòng ở vài khách sạn, dự định thi ở đâu thì sẽ ở tại khách sạn đó. Kết quả là tôi được phân vào khu vực thi ngay cạnh khách sạn tốt nhất, trong khi đồng nghiệp của tôi phải đi điểm thi xa nhất.

Vào ngày thi viết, trạng thái của tôi vẫn ổn định, bất tri bất giác đã hoàn thành xong kỳ thi. Tôi ở nhà chờ đợi kết quả thi trong một tháng trời. Đến ngày có kết quả, tôi cảm thấy tâm mình khá thoải mái. Vì các câu hỏi không khó nên tôi nghĩ mọi người đều sẽ đạt điểm cao. Khi bảng xếp hạng cuối cùng được công bố, tôi xem kỹ danh sách và thấy mình xếp ở vị trí đầu tiên, trong tâm vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Phản ứng đầu tiên của tôi là: Sư phụ đã cấp cho tôi những thứ này, Ngài đã vì tôi mà đặt nền móng tốt đẹp phía sau kỳ thi.

Tiếp theo, tôi chuẩn bị cho buổi phỏng vấn. Vì đã từng thi một lần rồi nên tôi không chuẩn bị nhiều, cứ nghĩ mình trước đó đã thi một lần rồi thì sẽ làm được thôi. Bốn ngày trước buổi phỏng vấn, tôi cố gắng xin lời khuyên của một người quen đã thi xong và có thành tích rất tốt. Cô ấy đồng ý ngay, thậm chí còn đề nghị đến nhà để kèm cặp cho tôi. Sau khi nghe tôi trình bày, cô ấy lắc đầu, nói cái này không được, cái kia không ổn, mọi thứ đều cần phải thay đổi. Tôi đã mua một bộ đồ để đi phỏng vấn, nhưng cô ấy nói nó trông thật quê mùa, chất lượng quá kém, và tốt hơn hết là tôi nên mua một bộ mới. Tôi hoảng hốt. Một thời gian lâu như vậy tôi không cảm thấy có vấn đề gì cả, vậy tại sao sau khi cô ấy xuất hiện thì mọi thứ lại đều không ổn? Trong tâm tôi có chút thất vọng và nghi ngờ, nhưng tôi vẫn làm theo lời cô ấy, thức đêm sửa lại bản nháp và mua một bộ quần áo mới… Vì chưa chuẩn bị đầy đủ nên đêm trước buổi phỏng vấn tôi bị mất ngủ, trong tâm chỉ có một điều ước: “Chỉ cần đạt được điểm cao hơn bài thi viết một điểm rưỡi là tôi mãn nguyện rồi”. Ngày hôm sau, sau buổi phỏng vấn liền có kết quả, và tôi có đúng số điểm mình mong đợi. Lúc đó, tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào.

Nhìn lại quá trình chuẩn bị cho buổi phỏng vấn, chẳng phải tất cả đều là Sư phụ khổ tâm an bài sao? Sư phụ đã an bài người đến hướng dẫn cho tôi, và Ngài cũng an bài kết quả phỏng vấn… Mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ và tự nhiên.

Cuối cùng, những vất vả cũng đã lắng xuống và đến lúc chọn vị trí công tác. Tôi và một cô gái khác chọn đơn vị gần thành phố nhất. Vị trí này rất được ưa chuộng và nhiều người đã sử dụng mối quan hệ của mình để được chuyển đến đó. Sau khi chúng tôi chọn xong, cấp trên đột nhiên thông báo rằng chúng tôi sẽ được sắp xếp đến một đơn vị khác, thậm chí còn xa hơn, lý do là vì ở đó thiếu nhân viên, trong khi đơn vị ở đây đã đủ người. Chúng tôi cảm thấy lãnh đạo không tuân thủ quy định, vì vậy chúng tôi đã tranh luận với ông ấy và bày tỏ sự không hài lòng. Tất nhiên, kết quả không có gì có thể thay đổi được. Vì không có cách nào để thay đổi nên chúng tôi đành vui vẻ chấp nhận. Tôi nghĩ, không có gì xảy ra một cách ngẫu nhiên, có lẽ Sư phụ đã an bài cho tôi đến đó, vì vậy tôi về nhà thu dọn đồ đạc và chuẩn bị hành lý.

Ngày hôm sau, tôi đột nhiên nhận được cuộc gọi báo rằng tôi đã được chuyển về vị trí cũ. Tôi nhất thời hơi bối rối, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng nói vài lời cảm ơn rồi cúp máy. Sau đó, tôi mới biết rằng đêm hôm đó, sau khi bàn bạc với các lãnh đạo khác, họ quyết định chuyển tôi về, còn cô gái kia được chuyển đến một nơi xa xôi hẻo lánh.

Từ việc quyết định có nên tham gia kỳ thi hay không, đến việc vượt qua bài kiểm tra viết, phỏng vấn, và cuối cùng là chọn vị trí làm việc, cả hành trình trong tôi đều tràn ngập cảm xúc và lòng biết ơn đối với Sư phụ! Người thường thường nói về cuộc sống của họ hạnh phúc như thế nào, nhưng hạnh phúc thực sự là gì? Chỉ những người tu luyện luôn được đắm mình trong ân đức hạo đãng của Sư phụ mới là những người hạnh phúc thực sự trên thế gian này. Sư phụ thời thời khắc khắc đều dõi theo chúng ta, bảo hộ chúng ta, tạo ra môi trường tu luyện và an bài con đường tu luyện cho chúng ta. Vậy thì còn lý do gì để chúng ta không tinh tấn tu luyện?

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/8/2/497793.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/9/5/229683.html