Bài viết của một học viên Pháp Luân Đại Pháp ở Trung Quốc

[MINH HUỆ 29-06-2025] Tôi bắt đầu làm tài liệu thông tin Pháp Luân Đại Pháp vào năm 2004. Năm 2014 tôi bị giam cầm vì tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Sau khi được thả, tôi lại tiếp tục làm tài liệu. Đến nay tôi đã làm việc này hơn một thập niên. Tôi biết sứ mệnh của mình. Tôi muốn làm những tài liệu tốt hhất để chúng sinh có thể hiểu chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và được cứu.

Tôi muốn chia sẻ về những trải nghiệm tu luyện của mình.

Tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp

Trước khi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi từng mắc nhiều căn bệnh như: viêm khí quản, viêm túi mật, viêm niệu đạo, viêm thận, nhức đầu, vai đông cứng, thoát vị đĩa đệm v.v… Tôi ho không ngừng khi thời tiết hơi se lạnh. Tôi uống tất cả các loại thuốc và sức khoẻ kém đã hành hạ tôi. Thậm chí làm những việc nhà đơn giản cũng khó khăn. Dù vậy, tôi là chủ trong gia đình và chồng phải nghe theo tôi.

Vào năm 1998, khi tôi 40 tuổi, chồng bảo tôi đi cùng ông ấy đến gặp một người thân đang tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Khi cô ấy kể với tôi sự tuyệt vời của môn này và lợi ích của nó, tôi đã muốn tập. Tôi hỏi chồng có phản đối nếu tôi tập không. Ông ấy trả lời: “Anh không quan tâm miễn là sức khoẻ và tính khí của em thay đổi”.

Người học viên thực hiện các bài công pháp và tôi làm theo cô ấy. Động tác của tôi không chính xác nhưng sau khi tôi tập ba lần, cái xương gai mọc ở khoé mắt của tôi nhiều năm trước đã biến mất. Lúc đó tôi không có cuốn Chuyển Pháp Luân, cuốn sách chính của Pháp Luân Đại Pháp, nhưng có người cho tôi mượn Đại Viên Mãn Pháp. Tôi đã học thuộc miêu tả từng bài công pháp.

Sau đó tôi đọc Chuyển Pháp Luân và hiểu rằng bệnh tật là do nghiệp lực gây ra, vì vậy một học viên không nên đáp trả khi bị đánh hay lăng mạ. Khi cãi nhau với chồng, tôi nghĩ: “Mình nên làm gì? Giờ mình đã là một học viên, mình không thể đánh hay lăng mạ ông ấy.” Tôi quyết định làm ngơ ông ấy.

Tôi học Pháp một mình tại nhà. Khi gặp vấn đề, tôi sẽ nghĩ đến những lời dạy trong Chuyển Pháp Luân và cố thực hành theo dựa trên hiểu biết của bản thân. Ví dụ, khi niệu đạo của tôi bị viêm trở lại, qua Chuyển Pháp Luân, tôi biết rằng điều này giúp tôi tiêu nghiệp nên tôi không nên dùng thuốc. Các triệu chứng xuất hiện vào buổi sáng nhưng sau khi tôi ngủ vào buổi trưa thì đã ổn. Tôi hồi phục mà không cần dùng thuốc và tình trạng đó không bao giờ xuất hiện lại. Tương tự, khi bị viêm thận, tôi hồi phục trong một ngày mà không dùng thuốc. Viêm khí quản tái phát vào năm tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp nhưng tôi biết Sư phụ đang tiêu trừ nghiệp lực cho tôi. Tôi đã ho gần hai tháng. Sau đó tôi ho ra máu nhưng tôi không sợ. Tôi nghĩ đó là một việc tốt. Tôi không dùng thuốc gì cả và viêm khí quản cũng biến mất. Tình trạng mà hành hạ tôi trong 37 năm đã không còn tái phát.

Năm sau tất cả bệnh tật của tôi đã dần biến mất nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp. Tôi hoàn toàn vô bệnh và có thể làm bất kỳ việc nhà nào-tôi có năng lượng vô tận. Tôi chăm sóc đất đai và nhổ cổ dại. Tôi dọn dẹp căn nhà 10 phòng và cải tạo ba phòng. Vì tôi có thể làm việc nên tài chính của chúng tôi đã cải thiện rõ rệt.

Tôi đã trải nghiệm những lợi ích phi thường nhờ tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và các bài giảng đã chỉ dẫn tôi trở thành một người tốt hơn. Hai năm sau khi tôi bắt đầu tu luyện, hai người con đã quyết định tu luyện cùng tôi.

Trước khi tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp, tôi đã có mối bất hoà sâu sắc với mẹ chồng mình. Mỗi khi nghĩ mẹ chồng vô lý thì tôi lại tranh cãi với bà ấy ngay trước mặt chồng con mình. Không ai dám nói gì. Sau này các con trai của bà đều lập gia đình.

Bà có bốn căn nhà và đã chia cho tất cả con trai của mình. Không ai trong số họ muốn sống cùng bà nên bà không có nơi để ở. Cuối cùng bà phải sống lang thang trên đường với đống đồ của mình.

Khi hàng xóm của bà đề nghị bà đến sống cùng con trai cả là chồng tôi, bà đã khóc và nói: “Tôi chưa bao giờ cho chúng gì cả, nên tôi không thể.”

Khi biết về hoàn cảnh của bà, tôi nghĩ: “Mình là một học viên. Dù bà ấy có đối xử tệ với mình như thế nào, mình cũng phải chăm sóc bà ấy.” Tôi nói với bà ấy: “Con không muốn gì từ mẹ cả” và đưa bà về nhà. Bà rất vui khi đến ở cùng chúng tôi. Sau khi bà đến, tôi không yêu cầu bà làm bất kỳ việc nhà nào. Khi gia đình em rể tôi có em bé, mẹ chồng đã giúp họ chăm sóc. Mỗi ngày bà mang đứa trẻ đến nhà tôi để chăm non. Tôi thậm chí còn nấu ăn cho đứa bé. Tôi chăm sóc mẹ chồng trong hai năm. Bà nghĩ rằng đó là khoảng thời gian tốt nhất trong cuộc đời bà. Tôi đã đối xử tốt với bà và bà rất cảm động.

Bị bức hại vì đức tin của mình

Tôi bị giam bảy tháng trong một trại lao động sau khi cuộc bức hại bắt đầu. Khi trở về nhà, tôi biết chồng đã ngoại tình. Ông ấy ngăn tôi tu luyện, nói rằng: “Nếu em không tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì anh sẽ đối xử tốt với em.” Anh ấy bắt tôi phải lựa chọn giữa gia đình và đức tin. Tôi nói: “Em muốn cả hai.” Ông ấy nói: “Không thể. Nếu em quyết định tu luyện Pháp Luân Đại Pháp thì chúng ta phải ly hôn.” Tôi nói: “Em có làm gì sai khi tu luyện Đại Pháp? Khi em bắt đầu tu luyện, anh nói với em rằng hy vọng sức khoẻ và tính khí của em sẽ được cải thiện.” Ông ấy nói: “Anh sợ cuộc bức hại!”

Tôi bị ép phải ly hôn. Tôi đã rời khỏi ngôi nhà mình từng sống trong 17 năm cùng với con gái lớn và tôi không lấy bất cứ thứ gì. Tôi đã ra ngoài làm việc. Tôi muốn chủ nhà cung cấp thức ăn, chỗ ở và cho con gái tôi ở nhà. Tôi đã tìm được một công việc thông qua một lời giới thiệu. Dù lương thấp nhưng ít nhất tôi và con gái đã có một nơi trú thân. Các bạn có thể tưởng tượng được cuộc sống của chúng tôi khó khăn thế nào.

Con gái út của tôi ở cùng cha nó. Nó không vui và nhớ tôi. Nó muốn nhảy xuống vực để kết thúc cuộc đời mình nhưng một bạn cùng lớp đã ngăn lại. Lần khác, nó và một cô gái khác có cha mẹ đang muốn ly hôn đã mua thuốc ngủ để tự sát. Cô gái đó uống 10 viên và ngủ ba ngày. Con gái tôi uống 20 viên, thức dậy vào sáng hôm sau và đến trường như bình thường mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Chỉ sau này tôi mới biết những việc đó. Tôi tin rằng Sư phụ đã bảo vệ con gái tôi.

Con gái út của tôi bị trầm cảm nặng và sau phát bệnh rối loạn thần kinh. Lúc đó tôi đang làm bảo mẫu cho một gia đình khác. Người chủ tin tưởng tôi. Bà đã từng thuê nhiều bảo mẫu nhưng sớm sa thải họ. Bà biết tôi tu luyện Pháp Luân Đại Pháp và là một người tốt nên bà giao phó gia đình và con cái cho tôi. Tôi đã kể với bà về tình trạng của con gái và bà đồng ý cho con gái sống cùng tôi. Trong vòng một tháng, con gái tôi đã khỏi bệnh trầm cảm.

Sản xuất tài liệu Đại Pháp là sứ mệnh của tôi

Sau khi các con gái tôi tham gia lực lượng lao động, tôi nói với chúng: “Có ít học viên làm tài liệu. Họ có gia đình nên khó làm. Mẹ nên làm.” Các con tôi đồng ý và tôi trở về quê để học cách làm tài liệu.

Sau đó tôi chuyển đến thành phố vì các học viên tham gia dự án bị bắt. Nhờ sự hỗ trợ tài chính từ các con, tôi đã thuê được một nơi và bắt đầu in tài liệu để giảng chân tướng về Pháp Luân Đại Pháp và cuộc bức hại.

Theo thời gian, các học viên cần nhiều tài liệu hơn và một học viên đã cung cấp một chỗ lớn hơn để in ấn. Tôi sản xuất nhiều tài liệu mỗi ngày và nhiều học viên dùng chúng để giảng chân tướng. Tuy nhiên vẫn không đủ thoả mãn nhu cầu của họ. Tám máy in laser in hơn 300 cuốn Chín bài bình luận về Đảng Cộng sản mỗi ngày và bảy máy in phun để in các tờ rơi khác. Các con gái thường đưa tôi tiền để làm hạng mục. Khi chúng rảnh thì sẽ buộc các tài liệu lại và các học viên đến lấy đi.

Tôi đã trải nghiệm nhiều điều kỳ diệu khi làm tài liệu và tôi thường cảm nhận được sự hiện diện của Sư phụ.

Một năm kia, hoa Ưu Đàm Bà La nở khắp nơi trong nhà: trên cửa sổ, dây treo đồ, xe đạp, v.v…

Một lần khác, tôi đến nhà con gái giao tài liệu và phát hiện quên mang theo chìa khoá nhà. Tôi lấy đại một chìa và mở được cửa. Một học viên đến lấy tài liệu không tin tôi khi tôi kể chuyện đã xảy ra. Cô ấy lấy chìa và cố mở cửa nhưng không được. Cô ấy nói Sư phụ đã mở cửa.

Có lần, tôi đi giao tài liệu cho một học viên và quên mang chìa khoá nhà. Khi quay về, tôi bấm chuông, gõ cửa và cửa sổ, hô to nhưng ai bên trong nghe thấy. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp. Tôi nghe một tiếng tách và cửa đã mở.

Lần khác tôi phải giao tài liệu cho một học viên. Khi đi qua được hai phần ba con đường, đèn giao thông đã chuyển sang đỏ. Tôi thất vọng và nghĩ: “Chỉ vài giây nữa là mình có thể băng qua được rồi.” Đèn lập tức chuyển sang xanh. Ngay khi qua đến đường bên kia, đèn lại chuyển sang đỏ.

Khi làm bảo mẫu, tôi chăm sóc một bà lão vốn không thể tự chăm sóc bản thân. Tôi phải lật người bà hai giờ một lần để bà không bị lở loét do nằm lâu. Một học viên đã nhờ tôi giao tài liệu vào buổi tối. Phải mất nguyên đêm mới hoàn thành. Khi tôi trở về thì thấy trên thân bà lão không có vết đỏ nào. Thật là thần kỳ.

Vào mùa đông, một học viên nhờ tôi đi cùng bà để giao tài liệu. Tôi vội vã rời đi và quên mặc quần áo ấm. Hãy tưởng tượng xem lạnh thế nào khi ngồi trên xe máy của học viên đó. Tôi đã cầu xin Sư phụ giúp và cảm thấy luồng gió ấm ngay tức thì. Tôi hoàn toàn không thấy lạnh nữa.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/6/29/496434.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/7/3/228724.html