Bài viết của đệ tử Đại Pháp tại Giang Tô, Trung Quốc

[MINH HUỆ 30-05-2025] Năm nay tôi 83 tuổi, tôi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Đại Pháp (còn gọi là Pháp Luân Công) vào năm 1995. Mỗi khi thấy bài viết của các đồng tu trên trang web Minh Huệ chia sẻ về hồi ức tham gia các khóa giảng Pháp của Sư phụ, tôi đều đọc đi đọc lại nhiều lần. Tâm tình tôi cũng xúc động như các đồng tu vậy, thậm chí còn rất ao ước.

Tôi chưa từng tham gia khóa học nào do đích thân Sư phụ Lý giảng. Hồi đó, ngay cả thông tin về lớp học của Sư phụ tôi cũng không hề biết. Tại đây, tôi muốn chia sẻ một chút cảm thụ của bản thân tại một khóa học Pháp Luân Công được tổ chức tại huyện chúng tôi vào năm 1998. Tôi may mắn được tham gia khóa học cùng hơn 500 học viên và đó là ký ức không thể xóa nhòa trong tâm trí tôi, cũng là sự khởi đầu tốt nhất cho hành trình tu luyện của bản thân.

Mùa hè năm 1998, các học viên ở huyện chúng tôi tổ chức một khóa học 10 ngày tại một trường trung học ở vùng núi. Một đồng tu đã gọi điện thoại bảo tôi tham gia. Lúc đó, thân thể tôi không khỏe, lưng không thể cử động được, ngồi rồi là không thể đứng dậy nổi, mà đứng rồi thì cũng không thể ngồi xuống được, sinh hoạt không thể tự lo liệu. Khi đó, tuy tôi đã tu luyện nhưng chỉ chú trọng luyện công, mà rất ít học Pháp, cũng không hiểu đó là tiêu nghiệp, còn tưởng rằng đó là do bế cháu ngoại vất vả quá mà ra. Đồng tu nói, không sao cả, sẽ có người giúp tôi. Chồng tôi lo lắng và hỏi: “Bà như vậy thì đi thế nào? Ai giúp bà tắm rửa, giặt giũ?” Tôi nói với ông ấy: “Những người tu luyện Pháp Luân Công đều rất tốt bụng. Họ sẽ giúp tôi.” Chồng tôi cũng không phản đối nữa, và còn giúp tôi chuẩn bị hành lý, gọi một chiếc xe ba gác và đỡ tôi lên xe, đưa tôi đến điểm tập trung để lên xe buýt.

Khi tôi đến điểm hẹn xe buýt, các học viên về cơ bản đều đã đến, chiếc xe đã chật kín người, các học viên giúp tôi chất hành lý lên xe, và hai học viên dìu tôi lên xe. Họ đã dành riêng cho tôi chiếc ghế đầu tiên ngay cạnh cửa. Tôi thực sự cảm thấy các đồng tu như anh chị em của mình, tôi không có điều gì lo lắng cả.

Sau chưa đầy một giờ lái xe, chúng tôi đã đến ngôi trường dưới chân một ngọn đồi nhỏ. Chiếc xe chật kín, nhưng mọi người đều phải đợi tôi xuống trước rồi mới có thể xuống nhưng không ai chen lấn, đều rất kiên nhẫn chờ đợi. Lúc đó ai đã cầm hành lý giúp tôi, tôi cũng không biết, lại còn có hai học viên dìu tôi đi lên một con dốc dài mới đến được ký túc xá. Họ giúp tôi trải giường, mắc màn, thậm chí còn nhường cho tôi chiếc giường tầng dưới đẹp nhất cạnh cửa sổ. Tôi thực sự vô cùng biết ơn các đồng tu.

Mỗi buổi sáng, chúng tôi thức dậy lúc 4 giờ để luyện công. Bài công pháp đứng thứ tư tôi luyện không nổi, không thể nào khom lưng hay ngồi xổm. Còn đả tọa, tôi vẫn cần đồng tu giúp mới có thể ngồi xuống. Ban ngày, chúng tôi ngồi trên sàn ở các phòng học và cùng nhau xem video các bài giảng của Sư phụ, sau đó chia sẻ thể ngộ và trải nghiệm của bản thân.

Đối với tôi mà nói, khó khăn nhất là việc tắm rửa hàng ngày. Ngôi trường nằm ở vùng nông thôn, điều kiện còn thiếu thốn, chỉ có nước lạnh nên tôi phải nhờ người lấy nước nóng. Tôi không thể cúi người xuống để cởi quần, bởi vậy tôi phải nới lỏng thắt lưng và để nó tự tuột xuống. Ban đầu, tôi cần đồng tu giúp đỡ để tắm rửa, giặt giũ, tôi thật sự rất áy náy. Nhưng đến ngày thứ tư, tôi đã có thể tự lấy nước nóng và tự tắm. Và cứ như vậy đến khi khóa học kết thúc, mọi thứ đã trở lại bình thường. Tôi có thể đi lại và vận động thoải mái!

Tôi đã thực sự thể nghiệm được hiệu quả kỳ diệu của Pháp Luân Công trong việc trừ bệnh khỏe thân. Bởi vì tôi bước vào tu luyện là vì mục đích chữa bệnh, sự lý giải của tôi về các Pháp lý khi đó quả thực rất nông cạn. Nhưng mỗi ngày với tôi đều rất phong phú. Đó là những ngày hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất và khó quên nhất trong cuộc đời tôi. Ký ức đó sẽ theo tôi mãi mãi.

Những phép màu được tận mắt chứng kiến tại khóa học

Lớp học lần này có rất nhiều điều kỳ diệu.

Trước hết là rất nhiều học viên trong chúng tôi thực sự đã được tận mắt thấy Pháp Luân lớn. Một buổi chiều, khoảng hơn 4 giờ, trong giờ giải lao, chúng tôi thấy vô số Pháp Luân lớn xuất hiện xung quanh mặt trời ở phía tây bắc của trường. Mặt trời lặn dưới núi vốn trông rất to, nhưng những Pháp Luân xuất hiện lúc đó còn lớn hơn cả mặt trời. Chữ Vạn ở giữa và bốn chữ Vạn nhỏ xung quanh hiển hiện rất rõ ràng. Các Pháp Luân xoay chuyển liên tục và không ngừng biến đổi màu sắc. Học viên nào nhìn được thì đều không ngừng hô gọi mọi người trong lớp học: “Mau ra xem này!” Ai nấy đều vui mừng, phấn khởi. Tất cả chúng tôi đều cảm thấy đó là Sư phụ đang khích lệ chúng tôi!

Ngôi trường nơi tổ chức khóa học nằm trên một ngọn đồi nhỏ, ba mặt được bao bọc bởi những cánh đồng lúa. Bên ngoài tường rào của trường là cỏ dại, có thể tưởng tượng buổi tối mùa hè ở đây nhiều muỗi đến thế nào. Nghe nói, trước khóa học của chúng tôi cũng từng có đơn vị muốn mở một lớp học gì đó ở trường học này. Họ cử hai người đi tiền trạm và ban đêm, màn của họ bị muỗi bâu kín như kiến, họ sợ quá phải chuyển đến một khách sạn. Nhưng hàng ngày cứ vào 4 giờ sáng, chúng tôi lại ra sân trường ngồi đả tọa mà không thấy ai nói có muỗi cả. Còn có một nữ học viên khoảng hơn 10 giờ tối ngồi ở cánh cổng nhỏ thông ra bên ngoài của trường học đả tọa, cô ấy cũng nói không hề thấy một con muỗi nào. Mọi người nói xem thật kỳ lạ phải không?!

Kỳ thực, chúng tôi đều biết, trường năng lượng của hơn 500 học viên Đại Pháp thì mạnh mẽ nhường nào. Chẳng trách nông dân ở gần đó nói: “Trường học này làm gì ở đó vậy nhỉ? Tối nào cũng thấy một vùng ánh sáng đỏ.”

Điều đó chính là giống như Sư phụ đã giảng trong Chuyển Pháp Luân:

“Trường này không phải là một trường bình thường, không phải là một trường luyện công bình thường, mà là một trường tu luyện. Chúng ta có rất nhiều người có công năng đã thấy được trường này của Pháp Luân Đại Pháp chúng tôi, che phủ bằng ánh sáng đỏ, toàn là màu đỏ.” (Bài giảng thứ ba, Chuyển Pháp Luân)”

Tôi đã gặp một nữ học viên trạc tuổi tứ tuần, đồng hương với tôi và đến từ huyện bên cạnh. Tôi hỏi cô ấy: “Làm sao chị biết mà đến vậy?” Cô ấy nói: “Pháp môn tốt như thế này, lớp học lại mở ở nơi gần thế này, sao tôi có thể không đến chứ?!” Chồng cô ấy mất sớm, cô ấy sống ở vùng nông thôn, nếu không đi làm thì không đủ tiền cho con ăn học. Vì thế, ngoài việc đồng áng, cô ấy còn làm phải đi xúc than thuê. Mỗi một xe tải than đều phải dùng xẻng để xúc, cô xúc đến đau cả lưng. Nhưng từ sau khi bắt đầu tu luyện Pháp Luân Công, cô không còn cảm thấy mệt sau khi xúc cả một xe tải than nữa.

Còn có một nông phụ sống cách trường học hơn 10km đã tu luyện được vài năm. Mỗi sáng sớm, cô ấy đều đến tham gia luyện công, học Pháp, tinh thần phấn chấn, da dẻ hồng hào, tràn đầy năng lượng. Còn có rất nhiều, rất nhiều câu chuyện kỳ diệu tôi không thể kể hết ở đây. Kỳ thực, Sư phụ mỗi ngày đều coi sóc chúng ta, bảo hộ chúng ta.

Sau này, đồng tu phối hợp tổ chức khóa học mới kể lại rằng, tình hình lúc đó khá căng. Một khóa học 10 ngày họ chỉ lên kế hoạch cho khoảng 200 học viên, nhưng cuối cùng, các học viên từ các thành phố, huyện lân cận và thậm chí cả thủ phủ của tỉnh đều đến. Đột nhiên có quá nhiều người như vậy đến tham gia khóa học, từ việc ăn uống, chỗ ở, nước dùng,… áp lực đều rất lớn.

Để đảm bảo có đủ nước, các vòi nước được mở cả ngày lẫn đêm để trữ đầy nước vào các bể chứa của trường. Nồi cơm của bếp ăn của trường chỉ có thể nấu đủ cho khoảng 200 người, vì vậy trường học phải mua thêm thiết bị, thậm chí vào ngày nghỉ, nhân viên của trường cũng đến giúp đỡ và còn mang theo bộ đồ ăn đến để bổ sung.

Thế nhưng, mỗi học viên chúng tôi chỉ phải trả 10 nhân dân tệ mỗi ngày, tất cả chi phí sinh hoạt đều bao gồm cả trong đó. Khi khóa học kết thúc, vẫn còn dư hơn 16.000 nhân dân tệ. Vì vậy, điều phối viên đã quyên góp 9.000 nhân dân tệ cho trường trung học để mua nồi cơm và số tiền còn lại được chuyển cho trường tiểu học địa phương.

Sau này, một số cơ quan hữu quan đến kiểm tra, nghi ngờ người phụ trách tổ chức lớp học kiếm tiền từ việc này. Nhưng khi kiểm tra sổ sách, phát hiện sổ sách được ghi chép rất rõ ràng, không có sai sót. Kỳ thực, học viên phụ trách đã âm thầm quyên góp 10.000 nhân dân tệ tiền riêng của mình để giúp khóa học diễn ra một cách thuận lợi.

Trước thực tế như vậy, cuối cùng, các quan chức kiểm tra không có gì để nói. Kỳ thực, họ không thể nào hiểu được rằng Pháp Luân Đại Pháp chúng ta thực sự là một miền tịnh thổ.

Bản quyền © 1999-2025 Minghui.org. Mọi quyền được bảo lưu.


Bản tiếng Hán: https://www.minghui.org/mh/articles/2025/5/30/467356.html

Bản tiếng Anh: https://en.minghui.org/html/articles/2025/6/8/228416.html